Vừa dứt lời, sắc mặt của ba người còn lại đều không tốt.
Trần Khả Như thầm cười nhạt châm chọc: Lê Hoàng Việt chính là Lê Hoàng Việt, muốn nói cái gì thì nói cái đấy, từ trước đến nay anh chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Phan Huỳnh Đông cảm thấy có mùi thuốc súng, anh ta dịu dàng cười nói: “Hoàng Việt, dường như cậu có thành kiến với cô Khả Như thì phải.
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tôi và cô Khả Như gặp mặt nhưng mà tôi rất có thiện cảm với cô ấy.”
Ngay lập tức Trần Khả Như sửng sốt, nhìn sang ánh mắt đầy thiện chí của anh ta thì cô biết Phan Huỳnh Đông đang muốn giải vây giúp cô.
Chỉ đáng tiếc, có làm thế nào thì cũng uổng phí tâm tư thôi.
Vẻ mặt của Lê Hoàng Việt vô cùng trầm trọng, đôi mày khẽ chau lại.
Phan Huỳnh Đông vẫn chưa cảm giác được, nghiêng mặt sang một bên, con ngươi sâu thẳm nhìn xung quanh một lượt: “Các bạn thân bằng quyến thuộc ở đây làm chứng thay tôi một chút.
Cô Khả Như, cô có đồng ý tiến thêm một bước để chúng ta tìm hiểu lẫn nhau không? Giống như các cặp đôi khác, tự do yêu đương, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết.”
“Xin lỗi, tôi phải đi rồi.”
Trần Khả Như chạy mất dạng.
Thật sự là không ngờ hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu mà Phan Huỳnh Đông đã có ý với cô rồi.
Lê Hoàng Việt là ai cơ chứ, cho dù anh chán ghét cô thì thân phận của cô vẫn là vợ anh.
Làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho việc cô và người đàn ông khác tán tỉnh nhau trước mặt anh như vậy chứ!
Đôi mắt Phan Huỳnh Đông ngây ra: Là anh ta đã quá mạo muội rồi sao? Nhìn dáng vẻ thì bác sĩ Khả Như cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà thôi.
Chắc không phải lại xấu hổ giống như mấy bé học sinh, sinh viên chứ? “Hoàng Việt, hai người có quen biết sao?”
Phan Huỳnh Đông nhìn khuôn mặt hung ác của Lê Hoàng Việt, cau mày nói.
Lê Hoàng Việt cắn răng nhả từng chữ: “Không quen biết.” Anh thẳng thừng thoát khỏi cánh tay của Đàm Thu Trang đang quấn lấy tay mình: “Tôi đi rửa tay một lát.”
Trần Khả Nhi càng chạy càng nhanh, giày cao gót vang lên tiếng cộp cộp.
Mỗi một tiếng vang lên thì cô lại càng cảm thấy lòng mình rối bời hơn.
Chạy trốn là một hành vi hèn nhát, tuy rằng bác sĩ Như dũng cảm nhưng khi gặp phải Lê Hoàng Việt thì cũng chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng thôi.
Đột nhiên, cánh tay cô bị một lực mạnh mẽ kéo lại, cả người dán sát vào một lồng ngực nóng bỏng.
“A...”
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mùi thuốc lá nồng nặc kia xen lẫn với mùi rượu.
Loại hơi thở đặc biệt thế này thì chỉ có thể là Lê Hoàng Việt mà thôi.
Ngay sau đó, cô bị anh đưa vào một căn phòng nghỉ.
Trước ánh đèn nê – ông yếu ớt ngoài cửa sổ, Lê Hoàng Việt chuẩn bị trói buộc cô trên chiếc ghế sa lon mềm mại.
“Anh làm gì vậy?” Sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh, nghi ngờ hỏi.
“Trần Khả Như, gan của cô lớn thật nhỉ, chẳng lẽ tôi chưa thỏa mãn được cô sao? Mấy ngày không gặp đã bắt đầu đi khắp nơi quyến rũ đàn ông rồi.”
Giọng nói lạnh lùng như băng xen lẫn hơi thở nóng bỏng của anh, Trần Khả Như càng giãy giụa thì cô càng tỉnh ngộ ra một điều anh đang định làm nhục cô.
“Tổng giám đốc Việt có cần tôi giúp anh liên hệ với khoa tai – mũi – họng không? Chẳng lẽ anh không nghe thấy sao? Tôi vẫn luôn từ chối anh Đông mà.”
Nghe vậy, lửa giận của đối phương càng lớn hơn: “Trần Khả Như, cô đang ám chỉ bản thân mình rất có giá sao? Người phụ nữ hèn hạ này!”
Trần Khả Như kiêng kỵ nhất là việc mắng chửi người khác một cách thô tục như vậy.
Tuổi thơ của cô đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi người đều bao vây, ác độc nguyền rủa mẹ mình.
Giờ phút này lại tận tai nghe thấy những lời như vậy được phun ra từ miệng của người đàn ông mà cô yêu sâu sắc, thì ra cảm giác này lại đau nhói như vậy.
Đột nhiên cô buông bỏ mọi sự chống cự, cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch cắn chặt môi mình: “Lê Hoàng Việt, chúng ta ly hôn đi.”
Ly hôn?
Một dòng khí lạnh dần dần lan trùm trong bóng tối.
Trong nháy mắt, cằm cô bị Lê Hoàng Việt nắm lấy, anh nói: “Trần Khả Như, bây giờ mà nói ly hôn thì có phải chứng tỏ cô đã tìm được người khác rồi không? Giày rách mà Lê Hoàng Việt tôi đã mang qua, cô cảm thấy Phan Huỳnh Đông sẽ đồng ý tiếp nhận sao?”
Trái tim Trần Khả Nhi giống như rơi xuống vực thẳm, từng kẽ chân lông đều không chịu nổi mà run rẩy.
Cô phát hiện tố chất tâm lý của mình khi đối mặt với những lời nói ác độc của Lê Hoàng Việt thật sự không đủ kiên cường, rất dễ bùng nổ.
Cô cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng xuống, dùng giọng nói bình tĩnh nhưng khó khăn mở miệng: “Lê Hoàng Việt, đừng cho rằng tất cả mọi người đều giống anh như vậy...”
Trong giọng nói mang theo vẻ uể oải, bây giờ Trần Khả Như đã hoàn toàn mất đi suy nghĩ muốn tranh cãi với anh.
Sự hiểu lầm của Lê Hoàng Việt đối với cô đã ăn sâu vào tận xương tủy, có lẽ giữa bọn họ thì chỉ có chết mới kết thúc được tất cả.
Bất kể cô có làm chuyện gì, nói những gì thì đều bị dán lên người danh hiệu người phụ nữ dối trá.
“Không có ly hôn gì cả, cô vẫn sẽ là vợ của Lê Hoàng Việt tôi.
Một khi để tôi phát hiện cô ra ngoài ngoại tình thì hậu quả đó, tôi sẽ khiến cô cả đời khó quên!”
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve từng đường cong trên người Trần Khả Như, sau đó vừa chớp mắt một cái thì trong con ngươi kia đã toát lên vẻ lạnh lùng hung ác.
Đồng thời, tất cả những việc này dường như cũng đã xé nát đi tình yêu thương cuối cùng còn sót lại của Trần Khả Như đối với anh.
“Còn bây giờ thì hãy để tôi kiểm tra một chút.”
Lê Hoàng Việt không chút thương tiếc mà dày xéo cô, mỗi một lần đều không hề có màn dạo đầu.
Từ trước đến nay, những gì anh muốn thì phải làm cho bằng được.
Nếu nói rằng hai người đang làm thì chẳng bằng nói anh đang trút hết lửa giận ra ngoài.
Cô nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn, cô đơn liếm láp vết thương trong bóng tối.
Đồng thời cô cũng cố gắng cắn chặt răng lại, không để cho âm thanh xấu hổ kia phát ra..