Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 135: Tôi Là Thư Ký Của Tổng Giám Đốc Lê Hoàng Việt





"Thật không? Cảm ơn bác sĩ Khả Như đã nhắc nhở."
"Không có gì."
Trần Khả Như thậm chí còn không nhấc mí mắt, vừa xoa vừa ấn đầu dò lên vùng bụng phẳng lì của Trần Phương Liên.

Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, tử cung của Trần Phương Liên rất khỏe mạnh, cô ta giữ gìn rất tốt.

Chính xác mà nói, cô ta là một người phụ nữ tinh tế từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Sau vòng đối đầu đầu tiên, Trần Phương Liên đưa ra kết luận: Trần Khả Như quả nhiên không thể đánh giá thấp.

Nếu người phụ nữ khác trông thấy bạn gái cũ của chồng mình xuất hiện, hẳn cô ta sẽ rất khó chịu.

Nhưng cô ấy không như thế.

Cô ấy đầy điềm tĩnh, ung dung, không sốt ruột hay ghen tuông.

Nội tâm của bà chủ Á Châu rất mạnh mẽ, khó đối phó hơn bất kỳ người phụ nữ nào.

Cuộc kiểm tra của Trần Phương Liên nhanh chóng kết thúc.

Trần Khả Như ngồi xuống bàn làm việc viết bệnh án.

Cô có thể thấy, mọi phụ nữ thích Lê Hoàng Việt sẽ không để cô yên, kể cả người có ngoại hình như thiên thần giống Trần Phương Liên, cũng không ngoại lệ.

"Bác sĩ Khả Như, vậy hẹn gặp lại".

Trần Phương Liên vẫy tay, khẽ mỉm cười.

Cô ta mở cửa rời đi, bước từng bước nhỏ, khí chất thanh tao, nhã nhặn tự nhiên lộ ra.

Đã trải qua nhiều lần bị khiêu khích, nhưng chưa lần nào căng thẳng như gặp Trần Phương Liên.

Đối phương là một người phụ nữ xuất chúng, xuất chúng từ trong xương tủy.

Mưu tính, sự mưu tính lớn nhất của Trần Phương Liên là trong sáng, vô hại, hòa nhã.

Nhìn mặt, bạn không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ làm chuyện xấu.

"Chị Khả Như, làm sao chị quen mỹ nhân này thế?"
Vũ Tuyết Trang ngửi được mùi quái dị, "Gái đẹp đều là kẻ thù, hai chị là bạn bè là không tuân theo quy luật tự nhiên".

"Chúng tôi không phải bạn bè."
Trần Khả Như đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bình tĩnh nói: "Cô ấy là bạn gái đầu tiên, cũng là mối tình đầu của Lê Hoàng Việt".

Vũ Tuyết Trang trước tiên giật mình, sau đó lại hết sức khoa trương, "Má ơi, chuyện gì đây, chó sói vừa mới đi, hổ báo đã đến rồi?"
Trần Khả Như tháo găng tay, rửa sạch, động tác quen thuộc, không ngừng lại.


Vũ Tuyết Trang líu ríu như một chú chim sẻ, lởn vởn sau lưng cô: "Chị Khả Như, em nói cho chị biết, chuyện này không ổn, chị phải cẩn thận! Trời ơi, quan hệ của chị và giám đốc Hoàng Việt mới ổn định chưa được bao lâu.

Vừa hết tiểu tam, tiểu tứ thì lại tới mối tình đầu.

Sao ông trời cứ không để hai người yên vậy? "
Vũ Tuyết Trang tức giận lắc đầu, nhìn Trần Khả Như yêu rồi kết hôn, thay đổi xoành xoạch, người khác thấy cũng phải choáng.

Nói tới điều đặc biệt nổi bật, chắc gói gọn trong hai chữ “mệt mỏi”.

Chính xác mà nói, giám đốc Hoàng Việt khá phiền.

Khi bác sĩ Khả Như xử lý những người theo đuổi mình, lúc nào cũng giải quyết dứt khoát, không bao giờ dây dưa.

Phụ nữ có thể làm tất cả, trong khi đàn ông lấy việc hấp dẫn người khác phái làm thứ để tự hào.

Trần Khả Như ngước mắt, hướng ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt xa xăm, ​​ẩn ý nói: "Có lẽ chị và anh ấy nhất định phải đối mặt với kết quả này".

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!So với trước lòng bình lặng như nước, cô không biết đây là may hay rủi.

"Thôi, thôi, thôi! Sao tự nhiên lại ‘cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’"
Vũ Tuyết Trang bóp lấy hai má của Trần Khả Như, "Đừng suốt ngày gồng lên nghiêm túc như ông cụ non.

Triết gia, bác sĩ Khả Như, cười một cái, trẻ hơn mười tuổi.

Hơn nữa, em cảm thấy anh Hoàng Việt yêu chị nhiều như vậy, sẽ không quay lại với mối tình đầu đâu.

Cùng lắm chỉ là cô ta tự mình đơn phương thôi”.

Yêu?
Khóe miệng khẽ nhếch, cô chưa từng nghe thấy từ này bao giờ.

Lê Hoàng Việt không thể khiến cô tin tưởng trăm phần trăm.

Một ngày nào đó, nếu anh nguyện ý trao cho cô sự chân thành của mình, có lẽ, cô không cần phải do dự và sợ hãi nữa.

"Nhưng, nói đi thì phải nói lại, cô ta chắc chắn không cam lòng.

Trước kia, cô ta tức giận bỏ đi vì anh Hoàng Việt lên giường với chị, không chừng đây lại là một người tàn nhẫn.

Không được, chị phải chủ động tấn công!"
Vũ Tuyết Trang văng nước miếng, kích động không thôi “Theo kinh nghiệm nhiều năm đọc ngôn tình thể loại tổng tài bá đạo của em, với kiểu mối tình đầu trong sáng này, chắc hẳn cô ta đã nghĩ đủ mọi cách, dùng hết việc công đến việc tư để quấn lấy anh Hoàng Việt.

Nhưng lại khiến mọi người không nhận ra đây là hành động có chủ ý, tốt nhất là để chị phát hiện, để nữ chính hiểu lầm...!"

"Có một bệnh nhân khác trên phòng VIP, bác sĩ Tuyết Trang, tôi sẽ đến đó trước."
Trần Khả Như không ghét Vũ Tuyết Trang nghĩ cách cho cô.

Nhưng đầu óc cô càng ngày càng kém minh mẫn, hết lần này đến lần khác nghĩ đến vết sẹo trên bụng dưới của Trần Phương Liên...!Trong lòng chột dạ, huống hồ...!Cho dù cô chạy tới chất vấn Lê Hoàng Việt, Lê Hoàng Việt chắc gì đã biết.

Nếu chuyện này phát triển đến kết quả tồi tệ nhất, cô nên làm gì đây?
Cô quay người chầm chậm bước đi, bước chân vô cùng nặng nề.

Như có một tảng đá đè trước ngực, buồn rầu hít thở không thông.

“Chị Khả Như, đừng quan tâm đến những người phụ nữ khác, chị chỉ cần nắm lấy trái tim của giám đốc Hoàng Việt là được.

Dù tính chị lạnh lùng, thì đến lúc thích hợp vẫn nên ngon ngọt một chút với anh ấy… chẳng hạn như một sinh nhật bất ngờ....!"
Những lời của Vũ Tuyết Trang vẫn còn đọng lại sau lưng cô.

Đúng vậy, những người phụ nữ khác khiêu khích đâu có liên quan tới cô, quan trọng nhất là suy nghĩ của Lê Hoàng Việt.

Ít nhất, Trần Phương Liên đang đơn phương, Lê Hoàng Việt đâu có thể hiện rõ điều gì.

Trần Khả Như giải tỏa tâm trạng, trở về biệt thự Di Linh.

Nhìn căn nhà không một bóng người, càng dễ suy nghĩ linh tinh hơn.

Khỏi phải nói, chưa đến mười giờ, Lê Hoàng Việt sẽ chưa về.

Ngoài chờ đợi, cô còn có thể làm gì?
Trần Khả Như nắm lấy mớ tóc rối bù, trông nó lộn xộn như một mớ bòng bong, không chút hình tượng...!Trạng thái uất ức này mãi đến khi cô tắm nước nóng, loại hết hơi lạnh, mới chấm dứt.

Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, trên người quấn một chiếc khăn tắm trắng như tuyết, cô lặng lẽ dựa vào giường, từng chút từng chút sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cùng mối quan hệ của cô với Lê Hoàng Việt.

Trong tivi tinh thể lỏng phát ra tiếng lao xao, nhưng rất mau vào tai trái ra tai phải, như thể đó là một kiểu chuyển động cơ học nào đó, trong lòng vốn không rõ ràng.

Trong đôi mắt trong veo, hình ảnh biến ảo, ánh sáng rực rỡ.

Đột nhiên.

Ba chữ "Lê Hoàng Việt" giống như một luồng điện xuyên thủng màng nhĩ cô, con ngươi vốn đang giãn ra, trong phút chốc có tiêu cự.

Một hoạt động cắt băng khánh thành đang được chiếu trên TV.

Giữa một hàng các lãnh đạo cấp cao bận giày da và âu phục, Lê Hoàng Việt bất ngờ đứng trong đó.

Rõ ràng, quay phim có vẻ thích anh ấy, tất cả các ống kính đều hướng về anh.


Trần Khả Như xem một lúc, đang định chuyển kênh thì một bóng dáng mảnh mai khác lọt vào khung hình.

Tay cô run lên, con người từ từ giãn ra.

Là Trần Phương Liên.

Cô ta lại mặc chiếc áo khoác nỉ màu tím nhạt vào cái buổi chiều đến bệnh viện.

Rõ rành rành như vậy, Trần Khả Như sao không nhận ra.

Từng phút từng giây trôi qua đều khuấy động cảm xúc của cô.

Trần Phương Liên cố tình?
Trần Khả Như chăm chú theo dõi.

Chỉ thấy lúc Lê Hoàng Việt bước xuống, Trần Phương Liên thay thế vị trí của anh, đồng thời thay anh chặn rất nhiều micro phỏng vấn.

Cô cười nhẹ trước ống kính, ngữ khí kiên định và mạnh mẽ: "Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp, sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào".

Trần Phương Liên có nét quyến rũ riêng.

Một người phụ nữ điềm đạm và thanh lịch như vậy có thể dễ dàng giành được sự ưu ái của mọi người.

Phóng viên gần nhất hỏi: "Xin hỏi phải xưng hô với cô như thế nào, là người của giám đốc Hoàng Việt hả?"
Đôi mắt của Trần Phương Liên dường như có khả năng xuyên thấu.

Sau khi cầm micro, từng câu từng chữ của cô ta như nhắm thẳng vào Trần Khả Như đang ngồi trước TV.

Trả lời một cách tự tin, bình tĩnh: “Tôi là thư ký mới được tuyển dụng của tổng giám đốc Lê Hoàng Việt, tên Trần Phương Liên, xin được chỉ bảo nhiều hơn! "
Năm ngón tay cầm điều khiển từ xa của Trần Khả Như dần dần siết chặt, dùng rất nhiều lực, nhưng cô hoàn toàn không để ý.

Trần Phương Liên, trở thành thư ký của Lê Hoàng Việt?
Tại sao?
Hai mắt Trần Khả Như tỏa ra sự sợ hãi.

Linh cảm xấu càng ngày càng mạnh, tay run lên không tự chủ được.

Lê Hoàng Việt đối với tất cả phụ nữ đều trực tiếp, dứt khoát, duy chỉ đối với một mình Trần Phương Liên...!
Hình ảnh trên TV vẫn tiếp tục.

"Phiền các anh nhường một chút "
Trần Phương Liên đứng trước mặt Lê Hoàng Việt khua chân múa tay, trong khi Lê Hoàng Việt mặt như thường, ngầm cho phép hành vi của cô ta.

Nói Trần Phương Liên là thư ký, chẳng thà nói hai người họ là một cặp.

Đứng gần nhau, chênh lệch chiều cao không quá nhiều.

Hai người một trước một sau trông rất xứng đôi, nhưng cảnh tượng này không khác gì mưa dao găm, xuyên thủng mắt Trần Khả Như.

Cô tập trung đến mức không nhận ra cửa chống trộm ở tầng dưới, đã được mở ra từ lúc nào.

Cho đến khi tiếng cửa "cạch" vang lên, Trần Khả Như mới hồi thần, nhưng lại nhìn thấy thân hình cao lớn của Lê Hoàng Việt đang chắn toàn bộ khung cửa.

Thực tế, cửa phòng rất cao.


Lê Hoàng Việt cao 185, theo thói quen, mỗi khi anh bước vào đều thu người lại.

Hôm nay, đầu anh vừa vặn chạm trúng giữa.

Ánh mắt Trần Khả Như cứng ngắc, nhìn về phía màn hình TV, vẫn là màn phỏng vấn Trần Phương Liên.

Cô với lấy điều khiển muốn tắt, nhưng đã quá muộn.

Cô hoảng cái gì?
Cô sợ cái gì?
Rõ ràng người nên hoảng, nên sợ phải là Lê Hoàng Việt mới đúng!
Nghĩ đến đây, Trần Khả Như trở nên bình tĩnh, ánh mắt từ từ thả lỏng.

Lê Hoàng Việt chỉ liếc mắt nhìn TV một chút.

Ánh mắt thâm thúy, mày kiếm nhíu lại, miệng nghiêm lại.

Lê Hoàng Việt bước tới gần, tìm chính xác ổ cắm, rút phắt phích cắm ra.

Hành động nghiêm túc, dứt khoát.

“Tại sao lại tắt TV?” Trần Khả Như nhàn nhạt hỏi, anh chột dạ sao?
Đôi mắt Lê Hoàng Việt đông lại, nhìn thấy hết biểu cảm của Trần Khả Như, không chút do dự giải thích: "Đúng vậy, Trần Phương Liên vừa mới về nước, học chuyên ngành thư ký.

Cô ấy nhờ anh giúp một chút, em...!"
"Ồ".

Trần Khả Như gật đầu, lẩm bẩm nói: "Hóa ra giám đốc Hoàng Việt vẫn nhớ tình xưa, lấy việc giúp người làm vui".

Giám đốc Hoàng Việt?
Lê Hoàng Việt thấy mùi ghen tuông đâu đây.

Tuy gương mặt Trần Khả Như không để lộ chút sơ hở, nhưng mỗi khi tức giận, cô sẽ tự động đổi từ Hoàng Việt thành giám đốc Hoàng Việt xa lạ.

Anh lại cau mày, tiến lại gần, xem xét kỹ càng: "Trần Khả Như, em ghen à?"
Cô ngước mắt, hỏi ngược lại: "Ghen thì sao? Không ghen thì sao?"
Chẳng lẽ có chỉ nói một câu, là có thể thay đổi được tất cả?
Nếu Lê Hoàng Việt lo cô hiểu lầm thì ngay từ đầu đừng đồng ý với Trần Phương Liên.

Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm một lúc, im lặng không nói.

Im lặng càng lâu.

Đối với Trần Khả Như càng thêm giày vò và đau khổ.

Tại sao không trả lời, tại sao không giải thích?
Bọn họ đều quá thông minh, quá biết cách đoán ý nhau, nên họ chọn cách im lặng.

Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng giơ tay là chạm được, nhưng lại như có trăm sông ngàn núi ngăn trở.

Phải lâu sau, Lê Hoàng Việt thu mắt, cố nén giọng nói: "Trần Khả Như, nhìn tận mắt nghe tận tai, chưa chắc đã là thật"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.