Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 157: Ơn Nghĩa Của Người Đẹp Khó Nhận Nhất Đấy





Không được!
Toàn bộ khuôn mặt của Trần Khả Như như đông cứng lại,tiếng hét của hoà vào giữa không trung.

Gần như trong tích tắc, Lương Huy đã nhanh chóng dùng cùi chỏ đánh bay khẩu súng trên tay của Lê Hoàng Việt.

Khi Lê Hoàng Việt kịp phản ứng lại, trong tay Lương Huy khẩu súng nhỏ đã trở nên khéo léo hơn,găm vào giữa eo và bụng của cô.

"Đừng động đậy!"
Lương Huy phản công với tốc độ cực nhanh.

Bà ta cười hả hê nói: "Sự quan tâm chỗ khác đã khiến cậu bị phân tâm, người trẻ tuổi, rốt cuộc vẫn là dễ bị kích động."
Không ai ngờ rằng người phụ nữ quý tộc có vẻ sống an nhàn sung sướng này, thực sự lại là một người vô cùng lão luyện, kỹ năng của bà ta không hề thua kém những người đàn ông trưởng thành bình thường.

Vẻ mặt Trần Khả Như bỗng tái nhợt, trái tim của cô lạnh lẽo, chính vì cô mà Lê Hoàng Việt đã bị phân tâm.

Cô thực sự là một gánh nặng!
Lê Hoàng Việt không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ mím môi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Trần Khả Như, con ngươi đen thẳm trào dâng tình cảm nồng đượm khó có thể xoá nhoà.

Trần Khả Như lỗ tai nóng rực, cả cơ thể như bị kéo căng ra tinh thần vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không có ý gì phản đối tổng giám đốc Lê.

Tổng giám đốc Lê đã bị khống chế!
Lê Chí Cường và những người còn lại từng người từng người chuẩn bị sẵn sàng vũ khí,tám chín nòng súng đen ngắm chuẩn xác vào Lương Huy và Lương Như, tạo thành một vòng vây.

Lê Chí Cường hét lớn một tiếng, "Các người đã bị vây rồi, mau bỏ vũ khí xuống, thả tổng giám đốc Lê ra.

“Vậy sao?” Lương Như cong môi: “Phận đàn bà, tổng giám đốc Lê nhà các anh có thể không quan tâm.

Vậy thì mạng của chính anh ta, còn có thể nói giọng điệu oai phong như khi nãy không?
Vừa rồi khi Lương Huy chĩa súng vào đầu cô, Trần Lệ Như không lo lắng như vậy, nhưng lúc này cô không thể bình tĩnh được một chút nào, kiên quyết cắn chặt hàm răng trắng, không dám lớn tiếng.

Cô sợ khi mình vừa mở lời,lại một lần nữa khiến anh phân tâm, đưa ra phán đoán sai lầm.

Lương Huy đứng lên nói: "Vì hiện tại chưa có ai gây ra thương vong hay tổn thất gì, không bằng các vị lùi một bước.

Dù sao làm người cũng nên chừa cho người khác một con đường sống, sau này gặp lại còn có thể từ từ nói chuyện."
Kỳ thật trong lòng hắn cũng không chút lo lắng, cục diện hiện tại đối phương đông như vậy, nhìn như thế nào cũng thấy bên mình bị bất lợi.


Lúc này, Lê Hoàng Việt cao giọng ra lệnh nói từng chữ một: "Lê Chí Cường, không có lệnh của tôi, cậu không được phép bỏ qua cho bất kỳ ai ở đây!"
"Tổng giám đốc, tôi..." Lê Chí Cường do dự, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, trong miệng ngập ngừng.

Lương Huy không nhịn được chửi mắng: "Lê Hoàng Việt, cậu bị thần kinh rồi!"
Lương Như trong mắt do dự,vô cùng tức giận, người đàn ông này rốt cuộc lai lịch như thế nào, làm việc cứng rắn cương quyết,không chút mềm yếu khoan nhượng, bất luận là tính mạng của ai cũng không thể bị uy hiếp.

Lương Như nghĩ thầm: Gặp phải kẻ thù mạnh như vậy, bọn họ nhất định sẽ gặp rắc rối rất lớn trong tương lai.

Dù hôm nay họ có qua được nhưng theo tính cách của người này nhất định sẽ báo thù.

Lê Hoàng Việt, đồ thần kinh!
Đây cũng là điều mà Trần Khả Như đang gầm thét trong cổ họng vào lúc này! Cô rất muốn dùng dao mổ mở đầu của anh ra,xem xem cấu tạo bên trong là cái gì, thực sự quá ngoan cố đến không còn thuốc chữa nữa rồi.

"Lê Chí Cường, thả bọn họ đi!" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trần Khả Như hét lớn, trong mắt nghiêm nghị,sâu thẳm đau đớn, cô ấy không quan tâm đến kế hoạch hay sự sắp xếp cẩn thận nào của Lê Hoàng Việt nữa, cô chỉ muốn anh sống.

"Phu nhân, tôi..."
"Lê Chí Cường,rốt cuộc cậu nghe lời ai?"
"..."
Lê Chí Cường lâm vào tình thế khó xử, vẻ mặt đấu tranh.

Phải biết rằng, mọi quyết định của anh ta, đều trực tiếp dẫn đến những hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Hoặc cả hai đều thiệt hại.

Hoặc bình yên vô sự.

Trong cuộc tranh chấp đầy bế tắc của hai chị em Lương Như và Lương Huy, nội tâm của họ như thể đang rơi tự do từ trên cao xuống, trầm bổng lên xuống,cực kì nguy hiểm.

Nói cho cùng, ở trong xã hội lăn lộn mấy chục năm, hoàn cảnh nào chưa gặp qua, nhưng không thể tưởng tượng lại bị mấy tên thanh niên này dắt mũi.

Rõ ràng,bọn họ vẫn chưa nhận ra điều này.

Sự chú ý của họ đều tập trung vào người đàn ông trẻ tuổi Lê Chí Cường, thật không thể tin được, một chàng trai tuổi còn trẻ mà lại có nhiều quyền lực đến vậy.

Trong đại sảnh, trái tim mọi người cuộn lại thành một nhịp, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nguy cấp.

Lê Chí Cường xấu hổ nói: "Tổng giám đốc Lê, xin lỗi."
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, cả người giống như bọt biển bị bung ra, mềm nhũn, dựa vào chút ý thức cuối cùng mà kéo bản thân đứng lên.


"Phu nhân, tôi nghe chị.

Thả bọn họ đi."
Nhưng Lê Hoàng Việt bày ra vẻ tàn nhẫn nói: “Lê Chí Cường, sau ngày hôm nay, anh đã bị đuổi việc.” Lê Chí Cường cũng không biểu tình gì: “Tổng giám đốc Lê, tuỳ anh, tóm lại, tôi không thể nhìn anh gặp nguy hiểm."
Lương Như và Lương Huy chạm mắt nhau, tự nhiên chiếm lấy ưu thế, dù sao bọn họ cũng không có tổn thất gì, về phần sau này giao đấu như thế nào.....!có khi là...!
Tất cả mọi người ra khỏi đại sảnh của biệt thự, đến một giếng trời màu trắng được ánh sáng mặt trời chiếu sáng.

Khoảng cách từ cổng đến đây không xa.

Có một mùi máu tanh nhàn nhạt trên cỏ khô đêm qua, nhưng đã quá muộn để làm sạch nó.

Trần Khả Như hai mắt sững sờ, cô vẫn không thể tin được Lê Hoàng Việt, người đang bị thương nặng, lại xuất hiện trước mặt cô một cách sống động dũng mãnh như vậy vào lúc này, giống như linh khí được ông trời ban tặng,càng giống như một giấc mơ.

"Lão gia đâu?"
Đột nhiên, Lương Như kinh ngạc nói.

Trần Khả Như và những người khác đột nhiên nhận ra rằng Trương Phước Thành đã biến mất từ khi nào không biết.

Không ai để ý, bởi vì mọi người đều cho rằng ông ấy là một người yếu đuối, dễ bị coi thường nhất.

So với sự khó chịu và bất bình của Lương Như và Lương Huy, Trần Khả Như vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Trương Phước Thành cho cô một cảm giác rất phức tạp, nửa chính nửa tà, cô không thể đo lường ông bằng cái nhìn đúng sai về tất cả mọi việc.

Không sao thoát ra được.

Sau khi Lương Như đưa ánh mắt phức tạp,thâm thúy nhìn quanh biệt thự, chỉ nghe thấy Lương Huy nói: “Chị, quên đi, chúng ta đi trước đi, nếu lão gia trốn trong đường hầm bí mật nào đó, ông ta có khi đã chạy mất rồi.

Dù sao thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở lại công ty...!"
"Ừ."
Lương Như liếc nhìn Trần Khả Như lần cuối, sự đáp lại có chút gì đó không cam lòng.

Trần Khả Như lúc đó biết rằng Lương Như ghét cô đến tận xương, sau này,bà ta nhất định sẽ làm mọi cách để hãm hại cô.


Bà Lương này, không chết sẽ không ngừng tay.

Sau khi cả hai lên xe, họ mới để Lê Hoàng Việt đi.

Chiếc xe địa hình đen bóng rời đi trong gió bụi, cuốn bụi mù mịt.

Lương Huy dựa vào cửa kính xe, ngạo nghễ cảnh cáo, "Lê Hoàng Việt, chúng ta sẽ gặp lại!"
Ánh mắt của hắn đầy vẻ khiêu khích, lần sau sợ có thể sẽ một trận chiến đẫm máu.

Nhưng liệu Lê Hoàng Việt có sợ không?
Lê Hoàng Việt thân thể trân quý, ánh mắt vô cùng trống rỗng, nhưng toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo.

"Tổng giám đốc Lê, anh không sao chứ?"
Lê Chí Cường lo lắng tiến lên kiểm tra, vẻ lo lắng trong mắt dường như không phải giả.

Trần Khả Như hoảng sợ chạy tới, suýt chút nữa vấp phải một viên sỏi ở giữa, khi dần dần đến gần, cô lại do dự không dám bước thêm một bước.

Lúc này, Lê Chí Cường mới nhận ra mình đã trở thành bóng đèn cản trở, linh tính nhắc nhở tránh sang một bên.

Lê Hoàng Việt vươn một tay ra, đôi mắt thâm thúy co rụt lại.

Ý nghĩa của cái ôm này không thể rõ ràng hơn.

Vào lúc này, đôi mắt anh thật mềm mại và quyến luyến, những đường nét lạnh lùng trở nên ngọt ngào, sự thù địch lạnh lùng và chiếm lĩnh trên người anh biến mất hoàn toàn.

Cơ thể bất động của Trần Khả Như dường như đột nhiên bị chạm vào nút khởi động, hăng hái hoạt động trở lại.

Cô lao vào vòng tay của Lê Hoàng Việt không hề giấu giếm những cảm xúc đang bị đè nén, mọi sự lo lắng và bất an.

Chỉ cúi đầu nức nở, không nói nên lời.

Cô tham lam một mình chiếm trọn hết nhiệt độ trong lồng ngực anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.

Một cánh tay của Lê Hoàng Việt vẻn vẹn ôm lấy tấm lưng cô, một cái ôm không hề quá khích, tuỳ ý để Trần Khả Như dựa vào.

"Muốn ôm ấp yêu thương,chúng ta đi đến giường đi,chúng ta đều có thời gian mà..." Anh nhẹ giọng trêu chọc.

Theo lý mà nói, Trần Khả Như sẽ vì thế mà đỏ mặt và xấu hổ.

Nhưng, không hề
Thay vào đó, cô ôm càng chặt thêm ngạo nghễ, "Ơn nghĩa của người đẹp khó nhận nhất đấy,cho nên,anh chịu khó mà nhận đi."
Sau khi Lê Hoàng Việt nghe xong, anh bật ra một tiếng cười rất lớn.

Lê Chí Cường và những người khác xấu hổ quay lưng lại, chuyện gì đang xảy ra vậy? sự động chạm ân ái của tổng giám đốc Lê và phu nhân,một chút thời gian như vậy có lẽ là chưa đủ,tình yêu sau khi cùng nhau trải qua hoạn nạn càng trở nên thắm thiết, đúng là đang hành hạ mấy con cẩu độc thân này mà!

Lê Chí Cường nhỏ giọng phân phó công việc thu dọn tiếp theo, trước tiên đến đồn cảnh sát địa phương trình báo cảnh sát, dù sao trong biệt thự vẫn còn một ít người hậu cận, nói không chừng vết thương trên người tổng giám đốc Lê đều do người trong biệt thự làm.

Cho nên một người cũng không thể bỏ qua được.

Trên người Lê Hoàng Việt rất nóng.

Khi Trần Khả Như nhận ra điều này, anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt Lê Hoàng Việt hiện lên một điều gì đó bất thường.

"Lê Hoàng Việt, anh sao vậy?"
Cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của chính mình, kinh hãi thấu xương.

Đôi môi khô nứt của anh mấp máy: "Không sao..."
Vài từ còn chưa nói hết, cơ thể rắn chắc của anh đã lung lay gần gục xuống.

Có một tiếng "uỳnh"rất lớn.

Trần Khả Như nhìn Lê Hoàng Việt đột nhiên ngã quỵ xuống, ngón tay duỗi ra khẽ cong lại, nhưng không nắm vào được.

"Lê Hoàng Việt——"
Anh lại ngã xuống trước mặt cô, dù anh có tài giỏi như thần tiên trên trời, nhưng cơ thể vẫn là máu thịt!
"Lê Chí Cường, Lê Chí Cường,nhanh,nhanh tới đưa anh ấy đến bệnh viện!"
Trần Khả Như khóc nức nở,vết thương nghiêm trọng bên ngoài còn chưa lành, cộng thêm sự kiệt sức quá độ cùng với gió lạnh, có thể kiên cường trụ được đến bây giờ, đã là một kỳ tích rồi.

"Hai người các cậu, nhẹ nhàng đưa tổng giám đốc Lê lên cáng nâng lên xe!"
Nhìn thấy vậy, Lê Chí Cường nhanh chóng ra lệnh.

Anh ta cau mày, nhìn khuôn mặt đau khổ và đau thương của Trần Khả Như,trong lòng cảm thấy rất buồn "Khi chúng tôi tìm thấy tổng giám đốc Lê trong ngục tối hai giờ trước, anh ấy đã bị ốm.

Cơn sốt vẫn chưa dứt, nhưng anh ấy kiên quyết không chịu đi bệnh viện, còn phải đích thân đi tìm cô...!"
Dù không có ý định nói gì thêm, nhưng Lê Chí Cường vẫn không kìm được.

"Lê Hoàng Việt, đồ ngốc!"
Trần Khả Như che miệng để ngăn tiếng khóc của mình truyền ra, nhưng trong mắt những giọt nước mắt đã bắt đầu tuôn ra, không thể kìm nén được.

"Phu nhân,lần này trở về, cô nên đối tốt với tổng giám đốc Lê hơn nữa.

Bà đã từng thấy ông ấy đối xử với Trần Phương Liên như thế này chưa.

Rốt cuộc là thật lòng hay là giả tạo, dùng chính trái tim của cô để cảm nhận,người khác nói gì làm gì,đều không đủ để tin tưởng hết được.

"
Trần Khả Như ngồi phịch xuống mặt đất đầy sỏi đá mấp mô, dường như không còn kìm chế được nỗi uất hận và cảm giác tội lỗi trào dâng trong lồng ngực, cơ thể co rút từng cơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.