Cô chân tay đột nhiên lúng túng,càng thể hiện cô đang muốn trốn tránh.
Lòng bàn tay bị Lê Hoàng Việt nắm chặt, không thể nhúc nhích một chút nào.
“Anh có biết tôi tỉnh rồi sao?” Trần Khả Như hiển nhiên không định trốn tránh chủ đề này, lúc này cô ghét phải giấu mọi chuyện trong lòng.
Lê Hoàng Việt không phủ nhận,một tay khác gỡ kim tiêm đang truyền ra, khuỷu tay chống dưới xương hàm, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, phản chiếu lại,ngoại trừ gương mặt của cô, không còn cái gì khác.
"Cho nên, anh không hề muốn giấu tôi?"
Thật lâu sau, Trần Khả Như lại nói: "Tại sao không nói gì?"
“Bởi vì - tôi muốn nhìn em thật kỹ, nếu không, ai mà biết được khi nào em lại không nghe lời chạy đi mất.” Khi anh đang nói, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thổn thức.
Khoảng cách gần đến như vậy, tiếng thở cũng thật rõ ràng như vậy.
Dường như có một sự quyến luyến sau khi mất đi được khôi phục lại.
"Tôi……"
Trần Khả Như đang định phản bác điều gì đó, khi lời nói vừa định thốt ra trên môi, đã bị rút lại.
Cô phải thừa nhận rằng nếu không có Trần Phương Liên, cô sẽ không bỏ chạy một cách mất hết ý chí như vậy.
Mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy chua xót.
"Tôi chưa từng chạm vào cô ta.
Những thứ cô lo lắng căn bản không hề tồn tại."
Lê Hoàng Việt dường như hiểu được sự do dự của cô, liền giải thích.
Trần Khả Như định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Thật ra anh không hiểu từ đầu đến cuối không phải điều cô quan tâm là Trần Phương Liên, mà là Lê Mỹ Hoa, chính xác mà nói, đó là một loại nội tâm vô cùng phức tạp- không cam lòng.
Cô không nên quá tích cực,chứng minh rằng tầm quan trọng của mình còn vượt qua sự mong đợi của cô.
Một khi không đạt được, cô sẽ càng bị lạc lõng,mất thăng bằng.
Trần Phương Liên quá thông minh, cô ta đã tóm gọn chính xác mâu thuẫn giữa cô và Lê Hoàng Việt,sau đó sử dụng nó để đạt được mục đích cao nhất.
"Trần Khả Như, em có phải muốn nói với tôi rằng,em chỉ có thể cùng anh chia sẻ hoạn nạn,một khi mọi thứ ổn thỏa, lại bắt đầu?"
Lục Diêu lông mày nhíu lại, có chút khó hiểu, như thế nào đi một vòng, nhưng lại trở về điểm ban đầu, không có tiến triển.
"Ai là con rùa?"
Trần Khả Như mi mắt khẽ run.
Không hiểu sao, sau khi nghĩ kỹ lại, sự ẩn dụ này không ngờ lại phù hợp như vậy.
Vì vậy, ánh mắt cô lộ ra vẻ khó chịu, má cô ấy nóng lên một cách khó hiểu.
“Tối hôm qua, hình như tôi nghe thấy ai đó nói gì đó bên tai mình…” Anh giả vờ kéo dài giọng điệu, mong chờ bộ dáng xấu hổ của Trần Khả Như.
"Lê Hoàng Việt, em yêu anh."
Không chuẩn bị trước, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, đôi mắt trong veo sáng ngời, lời nói rõ ràng, "Là câu này sao?"
Hiện tại cô không trang điểm, đầu tóc rối bù, áo bệnh viện rộng thùng thình, nửa người nằm trên giường đơn, mắt mở to.
Không còn lạnh lùng xa lánh, không còn che giấu, cảm xúc trong cô dâng trào mãnh liệt.
"Trần Khả Như, là em dụ dỗ tôi?"
Lê Hoàng Việt chỉ nhìn chăm chú, hầu kết của anh trở nên nóng rực chuyển động trong ánh mắt ngột ngạt của người đối diện.
Một giây tiếp theo, một nụ hôn dần hạ xuống.
Anh nghiêng người, vượt qua giường bệnh, trong một tư thế vô cùng khó xử, đặt khuỷu tay lên trên người cô,sau đó hôn cô.
.
ngôn tình hay
Hai bên môi khô nứt đều khô nẻ, lúc mới va chạm môi còn có chút gượng gạo.
Chẳng bao lâu, anh khuấy động một hồ nước xuân, lao vào, thật sâu, chiếc lưỡi lay động, khuấy động, nhảy múa và xoay tròn cùng nhau.
Kín không kẽ hở, xâm nhập vào toàn bộ.
Trần Khả Như chậm rãi đáp lại, thậm chí không kìm lòng được.
Cô thích cảm giác không thể hít thở như thế này, thích hương vị trong miệng anh, không quan tâm anh có đánh răng không, có mùi tỏi tây hay không.
Hơi thở ngày càng gấp gáp.
Nhiệt độ tiếp tục tăng.
Tư thế ngẩng đầu khiến Trần Khả Như đột nhiên có chút mỏi, nhưng lại muốn nhiều hơn nữa.
Những đòi hỏi bên trong chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
Đang xúc động định đưa tay ra vòng qua cổ anh thì trên mu bàn tay chợt nhói đau.
Dường như có thứ gì đó rơi xuống với một tiếng "bốp".
Cô khẽ thở dài trong miệng Lê Hoàng Việt, bên kia lập tức kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Khả Như bởi vì hoạt động quá mạnh đã khiến túi nước muối vỡ toang ra.
Lúc này đây lông mày cô liền rũ xuống, vẻ mặt xấu hổ, màu sắc hai bên tai và đôi môi cùng hòa làm một màu đỏ ửng.
Kim tiêm trên mu bàn tay vẫn được gim vào và cố định bằng băng dính y tế, ống truyền dịch dài ngoằng quấn quanh tờ giấy.
Lê Hoàng Việt khóe môi cong lên cười, ngay cả khóe mắt cũng nhíu lại vui sướng, không ngờ Trần Khả Như lại đáng yêu như vậy.
Anh cười, vẻ mặt cực kỳ giống một con vẹt màu sắc sặc sỡ.
Chỉ là,một giây sau, sắc mặt anh liền trở nên sợ hãi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Có máu chảy ngược trong ống truyền mỏng.
Cả người anh càng nhoài hơn về phía trước, trực tiếp nâng túi nước muối lên cao rồi lại treo lên, máu trở lại bình thường trong tíc tắc, một lần nữa hồi phục lại như ban đầu.
Nhìn thấy anh hoàn thành mọi thứ một cách thận trọng và lo lắng, như một giọt mật ong ngọt ngào tan chảy trong tim Trần Khả Như.
"Còn cười?"
Lê Hoàng Việt nghiêm mặt quở trách.
Nhưng Trần Khả Như căn bản không hề quan tâm chút nào, bất kể là dè dặt gì, tất cả những gì phải dè dặt đều không quan tâm,cô vẫn cười một nụ cười ngọt ngào như trước, dường như đến trong nước bọt cũng tràn đầy hương vị của ngày xuân ngọt ngào.
"Vừa rồi không phải đang cười nhạo tôi sao? Lẽ nào chỉ vì quan chức muốn phòng lửa, thì liền không cho phép dân thường đốt đèn sao?" Cô tinh nghịch chớp chớp mắt, khiến đôi mi dài khẽ đung đưa.
Lê Hoàng Việt chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đang điên cuồng kêu gào, sự khao khát suốt mấy ngày nay, sự hấp dẫn lan tràn đến không ngờ vào lúc này, một tia sáng đèn rực lên trong đôi mắt long lanh của anh.
Muốn có cô.
Muốn yêu cô một cách thật mãnh liệt.
Anh cúi người, đôi môi mỏng nóng như lửa thì thầm gần má phải của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp nói: "Nếu em lại cười, tôi sợ sẽ không tự chủ được mất."
Khi lời nói vừa dứt,cô rõ ràng cảm nhận được một bộ phận nào đó đang thay đổi, ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ cứ thế ùa về trong tâm trí, nghĩ đến lời anh nói khi nãy, chưa hề đụng đến Trần Phương Liên, anh chẳng phải là luôn một mực kiềm chế giữ thân như ngọc sao?
Thấy cô không đáp lại, cánh tay dài của anh mãnh liệt ôm lấy cô, giam cầm bên cạnh mình, hơn nữa khoảng cách một chiếc áo bệnh viện mỏng, trêu đùa cô.
"Đừng..." Thần kinh mẫn cảm của Trần Khả Như bộc phát, ai biết được ngay sau đó anh có làm xằng làm bậy không, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy,gương mặt bầm dập của anh, không khỏi mềm lòng "Vết thương của anh còn chưa lành."
Anh thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt sáng lên: "Ồ? Vậy thì vết thương có tôi lành rồi thì có thể làm sao? Tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi."
"...!Đây là bệnh viện."
"Không sao cả, không ai vào nếu không có sự dặn dò của tôi."
Ngay khi giọng nói của Lê Hoàng Việt dứt lời, cửa phòng mở ra, một nhóm người lớn bước vào.
Lê Chí Cường, bác sĩ điều trị,mấy cô y tá, ánh mắt rà soát khắp căn phòng.
Tư thế nam trên, nữ dưới khiến người khác không thể không tưởng tượng được.
Lê Chí Cường vội vàng chắn tầm mắt của mọi người, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, nếu không chúng ta một lúc nữa hẵng trở lại kiểm tra.."
Mở chỉ qua mười mấy phút mà thôi, tổng giám đốc Lê và phu nhân đã bắt đầu diễn một cảnh tượng đã vượt quá giới hạn.
Nếu còn đẩy cửa đi vào chậm hơn năm phút nữa thôi, e rằng cảnh tượng sẽ càng mất kiểm soát hơn nữa...!Ah, ah, không thể nghĩ được, còn nghĩ nữa có khi máu mũi chảy ra mất.
Trần Khả Như định thần lại, muốn đẩy anh ra vì xấu hổ, nhưng làm sao Lê Hoàng Việt có thể dễ dàng bị cô dao động, thay vào cô đã nhẹ nhàng bình tĩnh nhích cơ thể ra, nói không chút xấu hổ: "Chúng tôi đang tập chống đẩy.
"
Khi lời nói vừa dứt,không khí xung quanh trong giây lát trở nên đặc quánh.
Lê Chí Cường nhanh chóng phụ hoạ:"Ừ, tập thể dục, chống đẩy, nhà họ Lê chúng tôi luôn có thói quen này."
Trần Khả Như im lặng che kín mặt bằng chăn bông, để bọn họ giữa sếp và cấp dưới tự nói chuyện với nhau,còn tưởng rằng cái cớ này rất thông minh, chống đẩy lẽ nào không thể tự chống đẩy trên giường mình được sao!
Cái gì gọi là dấu đầu hở đuôi? Đây chính là.
Nhưng Lê Hoàng Việt là ai, đừng bao giờ mong đợi những từ như đáng xấu hổ xuất hiện trong từ điển của anh.
Bác sĩ chữa trị mắt không bị mù, chỉ cảnh cáo: "Hai người đều đang thể chất yếu, không nên vận động quá sức, dù sao cũng còn trẻ, còn nhiều thời gian sau khi xuất viện..."
"Vâng, vâng, bác sĩ chỉ bảo râts đùng, tôi nhất định sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Lê."
Lê Chí Cường đang giả vờ bối rối, mọi người đều tự ngầm hiểu.
Đêm đó, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt làm thủ tục xuất viện, sau một thời gian dài ở Sìn Hồ và biệt thự Sơn Lâm, Lê Hoàng Việt lòng nóng như lửa, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào.
Trên đường trở về thành phố Đà Nẵng, cả hai cố ý đi đường sắt cao tốc, bởi vì vụ rơi máy bay, trong lòng Trần Khả Như đã tồn tại một bóng ma.
Rất may là thời gian đi máy bay phổ thông cũng tương tự như đi đường sắt cao tốc nên sẽ không đến nỗi bị chậm trễ quá nhiều.
Quá khoa trương chính là, Lê Hoàng Việt đã bao cả một khoang tàu, nên xung quanh khá yên tĩnh, chỉ có tiếng tàu chạy, hầu như không nghe thấy gì nữa.
Trần Khả Như nhẹ nhàng dựa vào vai Lê Hoàng Việt, nhắm hờ mắt, tựa như ngủ cũng như chưa ngủ,chợp mắt một chút, cô dường như thuận miệng hỏi "Trương Phước Thành đi đâu rồi? Ông ấy có bị Lương Huy bắt được không?"
Lê Hoàng Việt cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, Lương Huy? Lúc trước anh có chút nghi ngờ, người đàn ông đó tên Huy, tên đầy đủ là Lương Huy,cùng tên với tên chủ tịch bí ẩn của tập đoàn MK?
Đây là một sự trùng hợp?
Trong cuộc nói chuyện giữa Trương Phước Thành, bà Như và Lương Huy, khi anh đuổi tới, anh chỉ nghe được một số chi tiết nhỏ.
"Trong bệnh viện không phải em đều đã nghe thấy hết rồi sao? Bây giờ hiện chưa có tin tức gì." Anh xoay người, ánh mắt rơi trên chiếc áo khoác lông chồn màu trắng của cô, vẻ mặt đanh lại, giọng nói càng ngày càng lạnh, "Chiếc áo này, vứt đi."
Trần Khả Như nghe thấy sự không hài lòng trong giọng điệu của anh, đôi mắt đảo nhẹ, "Anh không phải đang là đang nghĩ rằng Trương Phước Thành đối với tôi có hứng thú đấy chứ?"
"..." Mắt anh tối sầm lại.
"Không,tổng giám đốc Lê ghen tuông cũng thật quá vô lý đi chứ.
Tôi giữ lại cái áo khoác lông chồn trắng này, chỉ là đơn thuần cảm thấy nó đẹp thôi." Tính đến tuổi tác của đối phương,hơn nữa còn là tình cũ của mẹ cô, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, quá không hợp lẽ thường rồi!
Anh đưa tay đỡ lấy chiếc cằm của cô nâng lên cao, sau khoảng thời gian khắc chế này, đôi mắt trong veo của anh càng trở nên to hơn, mạnh mẽ và nhạy cảm hơn,như đang khiến người khác rung động.
Ánh mắt chạm nhau, anh mím môi xúc động: "Xinh đẹp hơn, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ thỏa mãn em."
Giữa môi và răng lại hoà quyện lại với nhau.
"Tổng giám đốc Lê,điện thoại của anh?"
Giọng nói không đúng lúc của Lê Chí Cường đã cắt ngang bầu không khí ngọt ngào triền miên, anh ta mở cửa khoang xe, một cơn gió lạnh mạnh từ cửa sổ từ xa tràn vào..