Lê Mỹ Hoa biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, sự căm hận vô tình để lộ ra từ trong ánh mắt.
“Em chắc chắn sao? Có thể có sai sót gì không?” Trần Khả Như lúc đó cảm thấy rất kỳ quái, Lê Hoàng Việt không phải nói đã điều tra hết mọi thứ về Đỗ Quốc Vinh rồi sao? Nhân phẩm của người này thực sự là không có vấn đề gì.
“Tôi đã thuê thám tử tư điều tra về anh ta, hôm nay mới có được thông tin chính xác.” Lập tức, Lê Mỹ Hoa ném ra một vài tấm ảnh hơi mờ, nhưng Trần Khả Như có thể dễ dàng nhận ra nhân vật nam chính đang có hành động thân mật trong bức ảnh, rõ ràng là Đỗ Quốc Vinh và Đàm Thu Trang?
Trần Khả Như ánh mắt trầm xuống, làm sao có thể là cô ta?
Trong lúc cô cẩn thận xác định tính xác thực của những bức ảnh này, có điều người mù máy tính như cô,dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhìn thấy bất kì thủ thuật chỉnh sửa nào, cô rất chán nản.
Lê Mỹ Hoa hung hăng nói: "Đàm Thu Trang, cái con tiện nhân kia, cũng được coi như là một con đỉa dai dẳng bám lấy cửa nhà họ Lê chúng ta, cô ta không thể bám lấy anh trai tôi, bây giờ lại đến đào bới xó nhà mình lên, tôi nhất định sẽ không để cô ta làm cô ta dễ dàng được như ý đâu! Tôi muốn cô ta phải thân bại danh liệt”
“Mỹ Hoa, chị nghĩ em nên trao đổi chuyện này với bố mẹ hoặc anh trai mình trước.” Trần Khả Như nhất thời không thể hiểu hết được ý đồ của Lê Mỹ Hoa, nhưng vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc không hề có chút đùa cợt nào.
"Trao đổi cái gì? Chị cũng chẳng phải là không biết.
Hiện tại bố mẹ tôi rất muốn có người đàng hoàng để gả được tôi đi, nhất định họ sẽ cảm tạ trời đất! Đỗ Quốc Vinh nhất định sẽ không thừa nhận nếu không nhìn tận mắt bắt tận tay hắn đang trên giường với người khác! Người lươn lẹo như hắn thiếu gì lý do để bao biện."
Lê Mỹ Hoa kích động hét lên, thái độ trở nên kiêu căng cùng với sự phẫn hận, trong mắt hiện lên vẻ chua sót: "Gặp một tên điên điên khùng khùng Tống Quốc Minh tôi đã đen đủi đến tột bậc rồi.
Không ngờ rằng lại thêm một tên Đỗ Quốc Vinh bề ngoài thì áo quần bảnh bao như vậy, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Qua vài ngày nữa phải bày tiệc rượu đi lĩnh giấy kết hôn rồi, tôi không biết phải làm như thế nào? Không phải do từ bên Đỗ Quốc Vinh lại xảy ra vấn đề, tôi chắc chắn phải đi phá thai rồi! Chuyện sau này còn có thể gả đi nữa hay không sẽ lại thành một vấn đề nữa! Tôi bây giờ chính xác là không còn một ai có thể cùng nói chuyện nữa rồi,mặc dù tôi rất ghét chị như vậy...."
Lê Mỹ Hoa hai mắt vô hồn nắm lấy tóc của mình, cảm xúc từng chút trầm xuống.
Tâm tình của Trần Khả Như vô cùng phức tạp, mấp máy môi cố gắng thuyết phục: "Mỹ Hoa, chị không nghĩ chuyện này lại tệ như vậy.
Trước tiên phải làm rõ ràng rồi hẵng nói tiếp.Em xem những bức ảnh này, nếu như bắt sai góc chụp cũng có thể xảy ra"
Cô đưa bức ảnh đến trước mặt Lê Mỹ Hoa đang ngẩn người, quả nhiên Lê Mỹ Hoa đang khóc thút thít lấy lại được chút tinh thần, ánh mắt chậm rãi chuyển động.
Đúng lúc này, điện thoại của Lê Mỹ Hoa bỗng vang lên.
Cô ấy trả lời điện thoại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, "Ở đâu?"
Mặc dù Trần Khả Như đang ngồi đối diện, không nghe rõ nội dung đối thoại, ánh mắt đang dừng lại trên những tấm ảnh, Đàm Thu Trang, cô gần như đã quên mất người phụ nữ này, sau khi cô ta và 123 Entertainment chấm dứt hợp đồng, cô ta không hề có động thái gì lớn, nhưng bây giờ cô ta lại muốn bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy rồi sao?
Trước đây cô ta đã thông đồng với Tống Quốc Minh, và bây giờ Tống Quốc Minh đã rời khỏi công ty MK...!
"Các thám tử tư đã chụp được ảnh Đỗ Quốc Vinh và Đàm Thu Trang cùng nhau đi thuê phòng khách sạn.
Bây giờ tôi phải nhanh chóng đến bắt kẻ thông dâm, Trần Khả Như, dù sao chị cũng là chị dâu của tôi, chị có muốn đi cùng tôi không?"
Trần Khả Như định thần lại lần nữa,sau khi bị lời nói của Lê Mỹ Hoa làm cho tinh thần bị sốc hoàn toàn.
"Lúc trước, anh hai vì cô mà chạy đến Sìn Hồ còn bị thương.
Đàm Thu Trang này cũng là một con cáo đội lốt người, cái này cũng là mẹ nói cho tôi biết."
"Chị……"
Trần Khả Như cảm thấy cả đại não cũng không đủ dùng, chuyện này chẳng lẽ là trùng hợp sao? Lê Mỹ Hoa đang nói cho cô biết chuyện của Đỗ Quốc Vinh và Đàm Thu Trang, thì thám tử tư liền gọi điện đến.
Hơn nữa, người yêu đương vụng trộm, lại thích vụng trộm vào buổi trưa,vào đúng thời gian mà vừa mới ăn cơm xong à?
Lê Mỹ Hoa nhìn thấy đối phương do dự, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, sau đó liền nhướng mi, tức giận muốn rời đi: "Quên đi, tôi cũng không trông chờ sự giúp đỡ gì của người chị dâu cả này được đâu, chỉ cần chị đừng có ngấm ngầm ném đá giấu tay, đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa là được rồi.
Chuyện của bản thân tôi thì tự tôi giải quyết vậy! " "Tôi nhất định sẽ khiến đôi cẩu nam nữ này làm cho đẹp mặt ra.
Tôi phải rạch cho nát bản mặt con tiện nhân Đàm Thu Trang kia, xem liệu cô ta còn có thể quyến rũ đàn ông nữa không!"
Lê Mỹ Hoa đi một đôi giày bệt, bước chân nhỏ nhắn cố gắng chạy nhanh như bay, khi Trần Khả Như quay người lại, nhìn thấy rõ hai tay cô ấy mò sâu vào trong túi cầm lấy một vật lạnh lẽo ánh bạc.
Đó là một con dao nhỏ.
Trần Khả Như cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Lê Mỹ Hoa tính tình rất bốc đồng, dễ nổi cáu kích động, nhỡ đâu cô ấy thật sự gây ra tai nạn chết người, chẳng phải là nhào vào một đại hoạ rồi sao?
Cho dù cô không thích Lê Mỹ Hoa như thế nào thì cô ấy vẫn là em gái của Lê Hoàng Việt, cho dù cô có lòng dạ sắt đá đến đâu, cũng nhất định phải bình tĩnh để giải quyết vấn đề.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, Trần Khả Như nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng Lê Mỹ Hoa nhanh như vậy đã lên taxi rồi.
"Lê Mỹ Hoa, dừng lại, đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Trần Khả Như hét lên.
"Trần Khả Như, tôi không cần cô mèo khóc chuột,đừng có giả tạo ban lòng thương xót cho tôi, dù sao cô cũng xem tôi như một trò đùa! Hừ!"
Lê Mỹ Hoa tính tình nóng nảy, thái độ của cô ấy đối với cô trong hai ngày qua đã thay đổi 180 độ.
Trần Khả Như ngăn một chiếc taxi lại, vội vàng lên xe bám sát theo.
Lúc đó tình thế quá nguy cấp, Trần Khả Như căn bản không có thời gian để suy xét chi tiết sự việc hay nghi ngờ vô cớ, trong đầu cô chỉ còn một mục đích duy nhất, đó là ngăn cản Lê Mỹ Hoa.
Báo cảnh sát?
Tất nhiên là không được, trong nhà họ Lê đã xảy ra đủ chuyện, nếu có thể kịp thời ngăn cản cô ấy, tại sao phải gây thêm rắc rối làm gì?
Sự lo lắng bất an của Trần Khả Như đã kéo dài mười mấy phút đồng hồ, đơn giản là kĩ năng lái xe của người tài xế quá chắc tay, chưa lúc nào để mất dấu chiếc xe của Lê Mỹ Hoa.
"Bác tài, không cần trả lại đâu."
Sau khi đến nơi, Trần Khả Như đưa cho tài xế một tờ tiền một trăm nhân dân tệ,sau đó bước vào khách sạn trước mắt, thở hổn hển.
"Xin hỏi có thấy một cô gái trẻ mặc áo khoác hồng đi tới đây không?"
Trần Khả Như đến quầy lễ tân, trấn tĩnh tinh thần, giải thích: "Cô ấy là em gái tôi, cô ấy đã xảy ra chút chuyện."
"Có phải là người bên kia không?"
Người phụ nữ ở quầy lễ tân chỉ về hướng thang máy.
Trần Khả Như vốn định xuống hỏi tầng dưới, nhưng trước đó đã nhìn thấy Lê Mỹ Hoa vào thang máy, liền vội vàng chạy tới, nhưng Lê Mỹ Hoa cố ý ấn nút, cửa thang máy đóng lại chỉ còn cách cô hai bước.
"Lê Mỹ Hoa, mở cửa!"
Trần Khả Như dùng hết sức đập mạnh vào chiếc hộp sắt, sự cáu kỉnh giữa hai lông mày của cô đã bị khơi dậy bởi người rm dâu này.
CHẾT TIỆT!
Cô bị một thứ gì thôi thúc gần như muốn bùng nổ.
Nhìn lên, cô thoáng thấy số tầng tăng lên nhanh chóng, ước chừng hơn chục tầng, cô từ bỏ ý định leo cầu thang.
Tầng 22
Trần Khả Như xác định số tầng rồi nhanh chóng đi vào cửa thang máy bên kia.
Chạy càng nhanh càng tốt, hai tay lạnh như băng, dù có đan hai tay vào nhau cũng không thể cảm nhận được một chút độ ấm nào, dưới chân đi giày bệt cũng không ngừng run lên trong thang máy.
Cuối cùng cũng đến được lối ra, cô vội vàng tìm kiếm trong những lối đi chằng chịt.Theo lý mà nói Lê Mỹ Hoa mới đến sớm hơn cô khoảng ba hoặc bốn phút, có lẽ cô ấy chưa gõ cửa xông vào phòng, vì vậy cô vẫn còn thời gian, vẫn còn kịp.
Trong một giây tiếp theo, góc áo màu hồng của Lê Mỹ Hoa hiện lên trong tầm mắt của cô.
Cánh cửa đang hé mở dường như bị người khác dùng hết sức đẩy mở ra.
Trần Khả Như lặng lẽ nín thở, bước chân chần chừ đứng trước cửa, dường như cô nghe thấy tiếng va chạm của cơ thể, tiếng khịt mũi của người đàn ông và chuyển động của đồ vật trên bàn ghế đang rơi xuống.
Cô không chần chừ nữa, bước nhanh vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô hơi bất ngờ.
Đỗ Quốc Vinh nhìn có chút say mềm nhũn nằm bên giường, nhắm mắt lại, hôn mê.
Cách anh ta không xa là một bóng người duyên dáng,nếu không phải Đàm Thu Trang, vậy thì còn ai vào đây nữa?
Cô ta đang nở một nụ cười xót xa nhìn chằm chằm về phía cô, chiếc cằm nhọn hoắt với đôi mắt một mí.
Trần Khả Như thoáng chốc cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nghiêm mặt hỏi: "Lê Mỹ Hoa đâu?"
Rõ ràng là nhìn thấy cô ta bước vào đây, nhưng liếc qua căn phòng này, lại không hề nhìn thấy cô ta.
"Chị dâu, cô đang tìm tôi sao?"
Giọng nói kỳ quái và điềm tĩnh của Lê Mỹ Hoa bất ngờ phát ra từ phía sau.
Trần Khả Như quay đầu lại, "Mỹ Hoa, cô không phải..."
Theo lý mà nói,đây không phải lúc để Lê Mỹ Hoa đang vật lộn với Đàm Thu Trang sao? Nhưng quần áo của Đàm Thu Trang vẫn còn nguyên vẹn, cô ta ở trong tình trạng hoàn toàn bình thường vô cùng đoan trang.
Lê Mỹ Hoa cũng có gì không đúng lắm, hiện tại trong mắt cô ta không hề cảm nhận được một chút khí thế hùng hổ nào.
"Tôi không phải đến bắt gian sao?"
Lê Mỹ Hoa thích thú hỏi lại, khóe miệng hiện lên một tia nụ cười, âm điệu càng tăng lên khi ánh mắt trở nên sắc bén, "Nhưng tôi không phải ở đây để bắt gian Đàm Thu Trang, mà chính là bắt gian của cô!"
Gian của cô?
Sau khi ánh mắt của Trần Khả Như quét qua giữa hai người, cô cảm thấy lạnh cả người, không thể tin được: "Các người..."
Hóa ra Lê Mỹ Hoa và Đàm Thu Trang đã thông đồng với nhau, cùng một giuộc với nhau cả,mục đích để bản thân cô bị mắc bẫy.
Đỗ Quốc Vinh không hề có vấn đề gì, và người có vấn đề chính là Lê Mỹ Hoa.
Diễn xuất quá tốt! Dùng sự lo lắng đề làm nhiễu loạn tâm trí cô...!
Đôi mắt cô đột nhiên trở nên cảnh giác và phẫn nộ, cô quay người bỏ chạy.
"Bây giờ mới hiểu ra, đã quá muộn!"
Giọng nói của Lê Mỹ Hoa đầy sự lạnh lùng cay độc, không chút do dự, cô ta giơ cây gậy trong tay lên đập vào sau đầu Trần Khả Như.
Người đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng, một cơn đau ập đến, cơ thể Trần Khả Như mất đi ý thức không thể cử động được, não bộ dần dần choáng váng, cả người ngã xuống đất.
"Cô có phải đã đánh quá mạnh rồi không? Nhất định đừng có đánh chết người không được đâu."
"Đừng lo lắng, không chết được đâu.
Chuyên ngành của tôi đã được luyện qua lực đạo, không cần quá lâu sẽ tỉnh lại thôi.
Không thể làm chậm trễ thời gian được."
"..."
Trần Khả Như nghe thấy ai đó nói chuyện trong ý thức mơ hồ của mình, cô cố gắng tỉnh dậy nhưng cảm thấy quá khó khăn.
Cô có linh cảm rằng những gì xảy ra tiếp theo sẽ cực kỳ tồi tệ đối với bản thân.
Lê Mỹ Hoa và Đàm Thu Trang hận cô đến tận xương tuỷ,chắc chắn sẽ theo cách tương tự để trả thù cô.
Nếu cô và Đỗ Quốc Vinh trong phòng có chuyện gì xảy ra.
Vậy thì cái gì cũng xong đời rồi!
Trần Khả Như đang dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt đã không thấy Lê Mỹ Hoa và Đàm Thu Trang ở trong phòng, hai tay bị dây thừng trói lại trên ghế không thể cử động, Đỗ Quốc Vinh trên giường lớn khẽ động đậy.
"Nóng quá..." Anh ta mạnh mẽ xé rách áo sơ mi, cúc áo lộ ra ngoài rơi trên mặt đất.
Cho đến khi lộ ra thân trên cường tráng, Đỗ Quốc Vinh mới từ trên giường bật dậy, hai mắt tối mịt.
Khi tiêu điểm của con ngươi rơi trên người Trần Khả Như đang bị trói vào ghế, ánh mắt bắt đầu bừng bừng như những con sói lùng sục săn mồi.
Anh ta phát hiện rồi, làm sao đây?
Trần Khả Như toàn thân giống như đang nhanh chóng đóng băng, nhịp tim tăng lên, vẻ mặt trang nghiêm..