Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 186: Chiến Trường Không Có Súng Đạn





Trần Thế Phong là một bệnh nhân cực kỳ nguy hiểm, bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm, Trần Khả Như đương nhiên không thể đồng ý, không cần nói đến cảnh sát giải thích như thế nào, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Trần Thế Phong nữa.

Sau những chuyện đã trải qua, chỉ còn có thể coi nhau là những người xa lạ thôi.
Bởi vì sau khi Trần Thế Phong bình phục, ông ta sẽ phải đối mặt với việc bị cưỡng chế giam giữ, không được phép tiếp xúc với người khác.
Không mất nhiều thời gian, Trần Thế Phong đã hoàn toàn sụp đổ.
Vậy thì sao?
Trần Khả Như cảm thấy trái tim của mình như một tảng đá lớn không thể nào lay chuyển.
Cô nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa,mới có thể cùng với Lê Hoàng Việt để đối mặt với mọi sóng gió và thử thách.
Buổi tối, Lê Hoàng Việt tan làm về sớm, họ bước vào cuộc sống vợ chồng yên bình, giống như tất cả những cặp vợ chồng trẻ trên thế giới, họ tận hưởng thế giới của riêng hai người.
Họ cùng nhau ăn mỗi tối, đi dạo sau khi ăn xong, đi dạo chán rồi lại quay trở về ngồi trên giường xem TV, nhưng đã gần nửa tháng, cô thậm chí còn chưa xem hết một bộ phim truyền hình nào.
Lý do là chỉ cần nằm trên giường, Lê Hoàng Việt ngoài luôn luôn trêu ghẹo cô,thì cũng là ôm chặt lấy cô, biểu diễn đủ kiểu hôn sâu khác nhau.

Kỹ năng hôn của Trần Khả Như dưới sự rèn luyện của đối phương có thể nói rằng có tiến triển rất tốt, đột nhiên tốt lên rất nhanh chóng.

Sau đó sẽ là những hoạt động trên dường như thường lệ, Lê Hoàng Việt luôn làm không biết chán.
Ngả vào nhau.
Triền miên.
Nói lời chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, sáng mai thức dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy khi mở ra vẫn là anh.
Trần Khả Như chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi ở gần anh đến như vậy, cô thực sự đang có cuộc sống đúng như những gì mình mong muốn.
Nửa đêm,sớm đã tiến hành một trận vận động kịch liệt sảng khoái dây dưa trên giường, Trần Khả Như tựa vào cánh tay anh, hơi thở hỗn độn, không khí trong phòng ngủ tràn ngập mùi dục vọng, lười biếng,nhưng cũng rất mềm mại,làm tiêu mòn ý chí con người càng lúc càng phóng đãng.
"Lê Hoàng Việt, Trần Phương Liên đã quay trở lại, anh biết không?"
Cô mở to mắt, cô không thể ngủ được.
"Em đang lo lắng cái gì?" 
Anh nhẹ nhàng di chuyển khuôn mặt cô một cách ép buộc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Không, lẽ nào tôi không thể tùy tiện nhắc đến cô ta được sao?"
Trần Khả Như dời tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ thờ ơ.
“Tuỳ tiện nhắc đến?” Tưởng rằng anh sẽ tin sao?
Hai tay anh giữ chặt mắt của cô, khiến cho ánh mắt của cô không thể lảng tránh, rõ ràng rơi vào nơi sâu thẳm nhất trong ánh mắt, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ nói: “ Trần Khả Như, những gì mắt thấy chưa chắc đã là thật, những thứ nghe được chưa chắc đã là toàn bộ, chỉ cần tin tưởng tôi.


"
Lần thứ hai nghe được câu nói này.
Trần Khả Như đắc ý gật đầu, cũng không cần nói mấy câu yêu đương sến sẩm, thấu hiểu lẫn nhau, bao dung lẫn nhau,cùng nhau trải qua hoạn nạn, mới là điều hạnh phúc nhất.
"Vẫn còn thời gian để suy nghĩ linh tinh, xem ra vẫn chưa mệt, vậy thì làm lần nữa đi!"
Anh đột nhiên lật người cô lại, ghì chặt, hơi thở ấm áp đảo qua đảo lại, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
"Không được..." Cô rất mệt!
Trần Khả Như chưa kịp nói xong, cô đã cảm thấy những móng vuốt to lớn mềm mại lướt trên da không ngừng ngọn lửa châm ngòi bùng cháy, cơ thể đang dần dần lạnh xuống của cô trở nên nhạy cảm và nóng bỏng dưới sự vuốt ve của anh.
Giọng nói trong miệng vô thức biến thành tiếng rên khe khẽ, nghe cực kỳ quyến rũ.
"Tôi thích nghe em...!kêu đi."
Anh ác liệt quanh quẩn kích thích bên tai cô,chạm nhẹ vào môi cô.

Vành tai của cô ngay lập tức hằn lên những vết đỏ trên làn da mỏng manh.
Cô giống như một con búp bê bằng sứ, màu đỏ tươi khiêu khích khơi dậy cảm giác săn mồi trong anh.
Cơ thể ấm nóng ẩm ướt, không thể phản bác hay ngăn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra khỏi miệng.
Thật không biết xấu hổ.
Họ đã quá quen thuộc với nhau, khi anh ấn cô xuống, tiến vào thật sâu không chút do dự, và bắt đầu một bản giao hưởng trầm bổng thuộc về cô và anh.
Hai người dây dưa không dứt, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt, cho đến khi trở nên trống rỗng.
Lần này, cô thực sự không bận tâm đến những thứ khác.
Mệt.
Cả hai chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi khoảng một giờ sáng.
Sáng sớm, trời bắt đầu hừng đông.
Cô đang định đứng dậy thì phát hiện người đàn ông khó chịu này vẫn đang ôm chặt lấy cô.
Bây giờ thực sự rất khó để thoát ra.
Để tránh những yêu sách trong ngày, đặc biệt mỗi buổi sáng họ đều phải đi làm lúc 8 hoặc 9 giờ sáng, đây là điều không mong muốn nhất.
Cô đã cố gắng trốn thoát khỏi sự giam giữ và cuối cùng đã thành công.
Nói cách khác, một ai đó ngủ khỏa thân chỉ đơn giản là đang muốn thử sức chịu đựng của cô, chỉ có điều đáng trách là thân hình của anh quá hoàn hảo, tuỳ ý dây dưa tới bất kì chỗ nào cũng quyến luyến không muốn rời.
Lê Hoàng Việt nói thẳng: Mặc cái gì, dù sao cũng phải cởi.
Trần Khả Như:...!nói rất đúng có lý, nhưng cô không thể nói nên lời.
Không, làm sao cô có thể bị lừa bởi những lời ngụy biện của Lê Hoàng Việt, khiến sự điên cuồng của bản thân thể hiện ra bên ngoài, thậm chí còn khiến cô trở nên hư hỏng?
Nếu khỏa thân khi đang ngủ, sẽ rất lạnh khi thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh.

Đúng rồi, vấn đề này phải được thảo luận nghiêm túc trong thời gian tới.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa.
Trong khi Trần Khả Như lo lắng về kế hoạch đã mưu tính trước của Trần Phương Liên, nháy mắt đã đến giữa tháng giêng.

Tình yêu nồng đượm với Lê Hoàng Việt vẫn ngày ngày tươi tốt, sự ngọt ngào lãng mạn khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Cô dần quên mất Trần Phương Liên, hay cô chính là lá rụng về cội.
Lê Hoàng Việt sớm đã không còn thích cô ta.
Bệnh viện đa khoa tổ chức các hoạt động ngoài trời vào mùa đông.
Gần đây mọi người thường xuyên bị cảm, bệnh nhân cảm cúm vào viện liên tục vì lười vận động.

Bệnh viện hàng đầu của thành phố Đà Nẵng, Bệnh viện đa khoa đương nhiên sẽ đi đầu trong lĩnh vực cải tiến và phát triển, làm gương và đi đầu.
Tổng cộng được chia làm hai nhóm,thời gian hai ngày thay phiên nhau để tham gia vào các hoạt động.
Bất luận như thế nào, đều phải có một nhóm ở lại trực ban
Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang được phân vào đợt 2.

Tâm trạng của Vũ Tuyết Trang trong khoảng thời gian này tâm tình luôn không được tốt, có lẽ là do tình yêu không thuận lợi, nếu cô ấy không nói gì thì cũng không hỏi.
"Chị Khả Như, em nghe nói địa điểm hoạt động ngoài trời là một sân vận động trong khu vui chơi Cực Quang,."
"Vậy sao?" 
"Phản ứng của chị thật bình thản,một chút ngạc nhiên cũng không có.

Không phải đều nói rằng con người khi gặp được chuyện tốt tinh thần sẽ rất sảng khoái sao? Chị và Lê cặn bã kia đang ngọt ngào như vậy, anh anh,em em thật khiến người bên cạnh phải ghen tị!"
Vũ Tuyết Trang giả bộ chua xót, nhưng trên mặt không có một tia ghen tị, "Lần này là trận đấu giữa Bệnh viện đa khoa và Bệnh viện Đức Giang.

Hôm qua chúng ta đã thua.

Cho dù là cuộc thi kéo co...!toàn bộ đội chúng ta đều thua thảm bại.

Ngô Thanh Trúc vừa nãy đã phàn nàn rất nhiều với em.


"
Ngày diễn ra sự kiện là vào ngày hôm qua và ngày mai, để mọi người có thời gian nghỉ ngơi một ngày.
Trần Khả Như cười cười nói: "Hữu nghị đứng thứ nhất, trận đấu đứng thứ hai, thua cũng không sao cả."
Vũ Tuyết Trang gật đầu, nói trong sự ngạc nhiên: "Tuy nhiên, theo nguồn tin đáng tin cậy, người đàn ông đẹp trai đầu tiên của bệnh viện chúng ta, giám đốc trẻ tuổi của bệnh viện, sẽ tham gia sự kiện vào ngày mai.

Một số nữ bác sĩ và y tá chưa kết hôn đều ở xung quanh.

Ước tính là sáng mai,tình hình của sự kiện sẽ là một trận chiến không có súng đạn...!Giám đốc Phú cho tới bây giờ vẫn đang độc thân.

Độc thân nha! Độc thân level kim cương, là lựa chọn sáng suốt nhất của các bác sĩ và y tá...!"
Khi nói chuyện phiếm, Vũ Tuyết Trang không bao giờ ngừng.
Trần Khả Như bĩu môi cười, tình hình chiến trường không có súng đạn?
Vốn từ của Vũ Tuyết Trang được áp dụng càng ngày càng xuất sắc.
Trong sự mong đợi của mọi người, sự kiện ngoài trời ngày tiếp theo đã đến.

Trần Khả Như đã dùng cả buổi tối hôm qua để lôi kéo Lê Hoàng Việt, nhưng anh bận trăm công nghìn việc, chắc chắn sẽ không đi.
Sau khi Á Châu phải trải gánh chịu những thiệt hại nghiêm trọng, mỗi bước đi của anh đều phải cẩn thận để không mắc phải bất kỳ sai sót nào, là người lãnh đạo chủ chốt của tập đoàn Á Châu, Lê Hoàng Việt so với trước đây càng phải lao tâm hơn rất nhiều.
Tám giờ sáng.
Khu vui chơi Cực Quang.
Ngày thường đã quen nhìn đồng nghiệp mặc đồng phục, Trần Khả Như liếc mắt nhìn, hai mắt sáng lên, đột nhiên nhớ tới câu nói "Chiến trường không có thuốc súng" của Vũ Tuyết Trang, mỉm cười ái ngại.
Một nửa số đồng nghiệp nữ và bọn họ đều có cách ăn mặc gần như nhau.

Vì là hoạt động thể thao ngoài trời và cần vận động nhiều nên những bộ quần áo thể thao là trang phục phù hợp nhất.
Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như lựa chọn một màu đen và một màu tím, mái tóc buộc gọn.

Cả hai trông cực kỳ năng động.
"Chị Khả Như, nhìn y tá trưởng khoa nội đi.Chết thật, chị ta mặc váy độn hông và quần tất.

Chị ta có chắc là không cảm thấy lạnh không?"
"Còn nữa còn nữa, chiếc váy xuề xòa của bác sĩ My, cô ấy có chắc là mình sẽ không dẫn phải cái váy ấy không?"
"..."
Vũ Tuyết Trang nhận xét với vẻ rất nhiệt tình.

Mặc dù cô ấy nói năng rất thô tục nhưng không phải là không có lý.


Những người phụ nữ thích buôn dưa lê một khi đã gặp nhau, đương nhiên sẽ một phen bàn luận rồi đánh giá, nếu nói là có ác ý, thì cũng không phải.
Một vài đồng nghiệp nữ ăn mặc mát mẻ và xinh đẹp,niềm nở vây quanh giám đốc Phú, trò chuyện như bảy tám chú chim sẻ đang ríu rít.
Vũ Tuyết Trang lắc đầu thở dài: "Ôi, mất giá quá.

Em bây giờ đã bắt đầu cảm thấy đau lòng thay giám đốc Phú của chúng ta.

Nếu như bị ép vào dàn hậu cung nhiều phụ nữ trẻ đẹp như vậy, anh ấy bận rộn làm cho hết đây?"
Trần Khả Như tủm tỉm cười, nghiêm chỉnh nói: "Chị thấy giám đốc Phú không phải cảm thấy quá được hộ mộ đâu, em đã nhìn rõ biểu cảm của anh ta chưa?"
Cô dơ tay chỉ chỉ.
“Biểu cảm gì?” Vũ Tuyết Trang nhìn theo hướng chỉ, ánh mắt rơi trên gương mặt anh tuấn phi phàm của giám đốc Phú.
"Vào một ngày lạnh như vậy,mà mồ hôi lại đổ ra từ thái dương, điều này cho thấy tâm tình anh ấy đang khó chịu, ánh mắt mơ hồ bất định,ánh mắt không nhìn vào bất kỳ người phụ nữ nào, miệng thì cười nhưng còn miễn cưỡng hơn là khóc..."
Trần Khả Như dùng từ vô cùng chuẩn xác,nói có đầu có đuôi, khiến Vũ Tuyết Trang ngẩn người.
"Chị Khả Như, quá tuyệt vời, nếu thật sự mọi chuyện là như vậy, trình độ của chị có thể trở thành bác sĩ tâm lý rồi đấy."
Vũ Tuyết Trang sau khi nghĩ kỹ lại và nói: Có lẽ là do những người đến đây hôm nay khí chất chưa đủ,nên không một ai có thể lọt vào mắt xanh của giám đốc Phú.

Các bác sĩ nữ có ngoại hình ưa nhìn như bác sĩ Như và em lại quá tinh tế, kín đáo và đàng hoàng, sẽ không đi quyến rũ người khác Tất nhiên giám đốc Phú sẽ không nói gì! Vì vậy anh ấy mới nở nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

"
Trần Khả Như đồng ý với một nụ cười nhẹ nhàng.
"Nhắc mới nhớ, bệnh viện Đức Giang có rất nhiều người đẹp..."
Ngay khi giọng nói của Vũ Tuyết Trang vừa dứt,người đẹp từ bên bệnh viện Đức Giang đi tới, tư thế oai phong hiên ngang và khí chất thanh cao, cô ta lập tức thu hút sự tập trung của các nam bác sĩ của bệnh viện mình.
Trước khi đến, trưởng khoa đã dặn mọi người rằng sau sự kiện này, tất cả nhân viên của Bệnh viện đa khoa không được tiếp xúc riêng với Bệnh viện Đức Giang.

Nếu họ định bí mật đi qua lại hoặc trao trái tim đang rục rịch dao động thì hãy dập tắt ý nghĩ đó ngay lập tức.
Đã từng nghe nói về chuyện không cho phép yêu đương ở nơi làm việc, nhưng chưa bao giờ nghe nói về quy tắc nào kỳ lạ như vậy.
Tóm lại, nếu bị phát hiện tiếp xúc riêng, người đó sẽ trực tiếp bị đuổi việc.
Vì vậy, nam nam nữ nữ trái tim dao động một hồi, sau đó liền thu lại.
Thực ra rất đơn giản, bệnh viện đa khoa và bệnh viện Đức Giang là đối thủ của nhau, chỉ có ma mới tin vào lời nói ngu xuẩn gì mà đôi bên cùng tiến, đôi bên cạnh tranh mới là sự thật.
"Viện trưởng bệnh viện Đức Giang đến rồi!"
"Nghe nói rằng rất trẻ trung, thanh lịch, phong độ nhẹ nhàng, vừa mới ly hôn và có một cô con gái..."
"Con gái chứ không phải con trai! Hơn nữa đàn ông khi ly hôn mới biết thương vợ!"
"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.