Mọi người há hốc mồm.
Trọng tài của trò chơi này là chủ quản khu vực số 1 của khu vui chơi Cực Quang, anh ta vội vàng chạy đến,liền nhìn thấy một người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo len và chiếc quần mỏng ngã xuống từ chiếc xe tham quan, gương mặt tái xanh, không khí trầm lặng.
Người chủ quản hơi thở dò xét, mặt tái đi, sửng sốt lùi lại nửa bước.
“Anh bị sao vậy?” Có người hỏi.
"Tắc thở rồi!"
Người chủ quản, giọng dần dần run rẩy.
Một bác sĩ nam của bệnh viện Đức Giang mạnh dạn bước tới, định kiểm tra kỹ càng rồi làm hồi sức tim phổi hay vài động tác gì đó, chắc sẽ quay lại.
Sau khi làm đi làm lại vài phút, người đó xác định rằng người này không còn dấu hiệu của sự sống.
Sau khi nam bác sĩ tuyên bố tử vong, anh ta đột nhiên kinh ngạc hét lên: "Anh ta là Hoà Phương của khoa của chúng ta! Làm sao có thể là anh ta! Anh ta không phải cũng tham gia cuộc thi sao?"
"Không đúng,buổi sáng hôm nay, ngay khi anh ấy vào sân, chúng tôi đã không gặp lại anh ấy.
Chúng tôi nghĩ rằng anh ấy đang bí mật trốn ở nơi nào đó." Một người khác cũng bị out khỏi trận đấu nói.
Câu hỏi đặt ra là quần áo và balo của Hòa Phương thì sao?
Ai đã giết và lấy cắp đồ đạc của anh ta?
Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của Hoà Phương rất kỳ lạ, phải đến bệnh viện kiểm tra chi tiết mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Sau khi phán đoán được điều này, lập tức có người hét lên: "Bên trong đó có kẻ giết người!".
Thoáng chốc, mọi người trở nên hoảng loạn, tiếng ồn ào xôn xao bắt đầu rộ lên.
"Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát!"
"..."
Gọi cảnh sát? Theo phản xạ, người chủ quản theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến.
Nếu sự việc làm ầm lên, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của khu vui chơi Cực Quang mà mới đây rất khó khăn mới khôi phục lại được, đây là chuyện hệ trọng, không thể sơ xuất được.
Mồ hôi trên trán anh ta đang nhỏ ra từng giọt, đột nhiên, người giám sát vội vàng nói: "Mọi người đừng kích động, khu vui chơi Cực Quang sẽ có lời giải thích thỏa đáng cho mọi người về vấn đề này.Nhưng các vị đã cân nhắc chưa? Ngộ nhỡ kẻ giết người đến từ bệnh viện đa khoa hoặc bệnh viện Đức Giang, nếu vậy đối với bệnh viện ảnh hưởng không phải là rất lớn sao? "
Dứt lời, hiện trường bỗng yên tĩnh trở lại.
Hiệu quả tốt đến bất ngờ, sau khi thương lượng xong, người đứng đầu Bệnh viện đa khoa và Đức Giang cùng khu vui chơi Cực Quang đã đạt được thỏa thuận của cả ba bên, mỗi bên đều tuyệt đối giữ bí mật để âm thầm xử lý sự việc lần này.
Tất nhiên, âm thầm xử lý không phải là không xử lý, công an bắt buộc phải báo, ít nhất phải đưa ra lời giải thích với gia đình nạn nhân và những người có mặt ở hiện trường.
Kết quả cuối cùng là, hai bên bệnh viện đều tự ở lại một vài người,cộng thêm với cảnh sát, những người còn lại lập tức trở về nhà, trước khi kết luận của sự việc chưa được đưa ra,không được phép để lộ ra ngoài, kể cả người thân trong nhà.
Lê Chí Cường nhận được điện thoại từ chủ quản lúc bốn giờ chiều.
Sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, vừa đúng lúc tổng giám đốc Lê đi họp ở thành phố lân cận...!Mà quan trọng nhất là, làm thế nào mà vợ anh cũng vô góp vui.
Không thể loại trừ việc ai đó cố tình gây rối ở khu vui chơi Cực Quang với mục đích đả kích tập đoàn Á Châu, dẫn đến khủng hoảng.
Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Lê Chí Cường cầm điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ hồi lâu, quyết định trước tiên không nên gọi điện thông báo, tránh để tổng giám đốc Lê bị phân tâm, trước tiên anh ta sẽ đến khu vui chơi Cực Quang để kiểm tra tình hình rồi mới thông báo.
Có lẽ bọn tội phạm sẽ sớm bị tóm gọn, mấu chốt là phải xử lý chúng càng nhanh càng tốt.
Quay lại một tiếng trước tại khu vui chơi Cực Quang
Đó là vào khoảng ba giờ.
Trong rừng rậm, tràn ngập sát khí, khói bụi khắp nơi, nồng nặc mùi thuốc súng và mùi máu tanh.
Trần Khả Như đang vô cùng hoang mang, người bạn thân nhất của cô Vũ Tuyết Trang bị trúng đạn, cô ấy đang nằm trong một vũng máu.
Cô gái khi nãy còn ríu rít trò chuyện với cô, chớp mắt đã bị không khí chết chóc bao trùm.
Bác sĩ Triệu đang chạy đến để cầm máu cho Vũ Tuyết Trang, nhưng không ai biết cô ấy bị thương như thế nào và liệu cô ấy có thể chống đỡ đến lúc có người đến cứu bọn họ không?
Bọn họ không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào trong tay và cũng không có cách nào để yêu cầu sự giúp đỡ viện trợ.
"Anh là ai, là ai phái anh đến giết tôi?"
Trần Khả Như tức giận hỏi, bàn tay nắm chặt.
Cô không thể bình tĩnh lại và cũng không thể bình tĩnh được, làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, làm tổn thương những người bên cạnh của cô!
Rốt cuộc là tại sao?
Cô muốn có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, tạo sao lại khó đến như vậy?
"Xin lỗi, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp!"
Đúng lúc thành viên đội xanh bóp cò, một phát súng khác truyền đến, sau hai tiếng súng nổ, thành viên đội xanh bị bắn vào tay phải.
Súng của anh ta loảng xoảng rơi xuống đất.
Thành viên đội xanh kinh hãi,nhìn xung quanh, người nào?
Mặc dù nhận thấy bàn tay bị đau và chất lỏng màu đỏ tươi đang dính trên đó, nhưng anh ta chắc chắn rằng mình chưa bị thương, vì vậy anh ta phán đoán rằng khẩu súng bắn mình là súng mô phỏng.
"Nhanh lên."
Trần Khả Như còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay ấm áp liền bị một lực lớn kéo đi.
Bóng lưng của người kia thanh mảnh và rất quen thuộc.
Đó là Phan Huỳnh Đông.
Nhưng Vũ Tuyết Trang vẫn nằm trên mặt đất, chưa rõ sống chết, phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Trần Khả Như ngập ngừng, chân tay tê dại, ánh mắt rụt rè, chua xót, mơ hồ...
So với lần trước Phan Huỳnh Đông đã đỡ súng cho cô, lần này cô cảm thấy khó chịu hơn, tự trách mình và không thể tha thứ cho bản thân.
Cảnh tượng trước mắt dần dần rời khỏi tầm mắt cô từng chút một, đôi tay của Phan Huỳnh Đông giữ chặt, không cho phép cô thoát ra, anh ta gần như là đang kéo cô đi.
"Các người không chạy được đâu."
Thành viên đội xanh nhanh chóng cầm súng lên,có lẽ anh ta chỉ bị thương đến gân tay thôi, anh ta tự mình chửi bới mấy tiếng, sau đó liền lập tức nhanh chóng đuổi theo.
"Các cô nên lo lắng là bản thân cô kìa.
Vũ Tuyết Trang sẽ không sao đâu.
Bạn đồng hành của cô ấy là bác sĩ.
Nhất định sẽ có cách.
Bây giờ, đi theo tôi!"
Giọng nói nghiêm nghị của Phan Huỳnh Đông cất lên phía trước, dồn dập, không thể kháng cự.
Trần Khả Như cảm thấy chân mình vẫn đang tê dại, cô không biết lời nói của Phan Huỳnh Đông có tác dụng hay do Phan Huỳnh Đông cô thực sự đã tự hiểu ra.
Cô cố gắng để chạy trộn,vắt kiệt sức mà mình có, năng lượng trước nay chưa từng có, cùng lắm là cho đến khi sức cùng lực kiệt, cùng lắm là cho đến khi mất hết ý thức...
Cảnh hoàng hôn xung quanh dần dần lùi xa.
Trong rừng sâu càng ngày càng tối đen.
Lưng của Phan Huỳnh Đông ướt đẫm mồ hôi,lòng bàn tay nắm lấy tay Trần Khả Như dính dính ướt át,nhưng anh ta vẫn nắm rất chặt.
Bởi vì anh ta biết rằng kẻ giết người sau lưng mình, vẫn chưa từ bỏ việc truy đuổi bọn họ.
Anh ta muốn cứu cô.
Cô phải sống!
Bất luận trong lòng cô lúc này đang đầy cảm giác áy náy hay phức tạp như thế nào.
Đột nhiên, Trần Khả Như lảo đảo,cô sa vào sườn núi bên cạnh.
Cô thì thầm một tiếng, khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhận ra mình loạng choạng trên sườn dốc, run rẩy gần như sắp rơi xuống, may mà có sức mạnh của Phan Huỳnh Đông đang nắm lấy cánh tay cô ấy.
"Đừng buông tay!"
Phan Huỳnh Đông cố sức nghiến chặt răng,tròng đôi mắt toát lên vẻ kiên định khác thường.
"Anh Đông..."
Trần Khả Như khóe môi hơi hé mở, cô thật sự rất ngốc, chạy trốn mà còn làm khổ người khác như vậy!
Làm khổ người khác làm khổ bản thân!
Trần Khả Như, người luôn tràn đầy tự tin,bây giờ lại bắt đầu nhát gan và bắt đầu tự hoài nghi bản thân!
“Anh Đông, anh mau buông tay đi, nếu kẻ giết người đuổi đến, anh sẽ gặp nguy hiểm vì tôi.” Trần Khả Như cảnh báo, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
"Em nghĩ có khả năng đó không?"
Anh ta trả lời rất khó khăn, mồ hôi như mưa trên trán rơi xuống, từng giọt từng giọt trên mặt Trần Khả Như.
Trần Khả Như đã chứng kiến cái chết của người bạn thân Vũ Tuyết Trang, cô càng không muốn chứng kiến Phan Huỳnh Đông phải chịu kết cục tương tự như vậy.
Cô bất chấp, buộc bản thân phải nhẫn tâm nói: "Phan Huỳnh Đông, tôi không yêu anh.
Dù anh có làm nhiều thứ hơn nữa, cuối cùng vẫn chỉ là sự thất vọng mà thôi, tôi sẽ không vì thế mà cảm động.
Cho nên xin anh anh đừng quấy rầy tôi nữa, xin anh hãy đi đi! "
Quá nhẫn tâm!
Sau khi Phan Huỳnh Đông nghe xong, nỗi đau xé rách tâm can dần trỗi dậy
Trần Khả Như tưởng rằng nói như vậy, thì có thể khiến anh ta bỏ cuộc.
"Xin lỗi."
Anh ta vẫn không buông tay, đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp.
Ngu ngốc!
Trần Khả Như nhắm mắt lại.
cảm thấy rất đau.
Cô nghĩ mình là ai, có thể ngăn cản cái gì? Kết quả phát hiện bản thân chẳng qua chỉ là tự cho mình là đúng.
Bất ngờ, Phan Huỳnh Đông thở hổn hển cấp bách.
Trần Khả Như mở mắt lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đang cau có và cơ thể càng ngày càng xiêu vẹo.
"Cái này em không thể cản được."
Phan Huỳnh Đông cố gắng hết sức để nắm lấy cô, lời còn chưa dứt,người phụ nữ ấy đã ngã xuống ngay trước mặt anh, xoay tròn và lăn lộn.
Cuối cùng, vẫn là hai người cùng nhau lăn xuống, không thể biết được độ sâu của sườn dốc này, rơi vào màn đêm sâu thẳm.
Suốt đêm, trong khu rừng của khu vui chơi Cực Quang, sao sáng ngập trời, sáng như ban ngày.
Tên của Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông quanh quẩn vang xa.
11 giờ tối.
Sau năm sáu giờ tìm kiếm, người chủ quản và nhân viên tìm kiếm cứu nạn trở về báo cáo khi họ gần như đã kiệt sức, để lại một số người thay phiên nhau tìm kiếm.
"Chưa có tin gì mới?"
Lê Chí Cường lúc này liền cau mày, sắc mặt căng thẳng.
Khi đến hiện trường, anh nhận ra rằng sự việc nghiêm trọng hơn anh nghĩ.
Vũ Tuyết Trang người phụ nữ này có một vết thương rất nghiêm trọng do trúng đạn, đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Phan Huỳnh Đông và phu nhân cùng nhau biến mất, có một tên sát thủ đáng sợ đang đuổi theo bọn họ, tình hình của họ lúc này đang rất nguy cấp.
...!Anh ta không biết dùng cách nào để báo cáo những điều này cho tổng giám đốc Lê.
"Không có, chủ yếu là do trời quá muộn rồi.
Mặc dù cánh dừng bên cạnh đã dùng lưới để ngăn cách, nhưng không thể loại trừ việc giám đốc Phan và phu nhân đã vượt ra khỏi ranh giới.
Còn có khả năng khác, đó chính là trong trường hợp hai người bị thương hoặc bất tỉnh ở đâu đó, vì vậy không nghe thấy tiếng gọi của nhân viên cứu hộ, cùng lắm là rạng sáng...!"
Lê Chí Cường ngắt lời: "Bằng bất cứ giá nào, tiếp tục tăng cường tốc độ, phái thêm nhân lực, gia tăng phạm vi, nhất định phải tìm được bọn họ!"
"Vâng, trợ lý Cường!"
Mọi người đã đi hết, trong một phòng chỉ huy của khu vui chơi Cực Quang, Lê Chí Cường hung hăng đạp thẳng vào băng ghế trước mặt anh.
Đột nhiên, chiếc ghế dài đập vào tường, phát ra tiếng vang.
Tính cách ôn hoà như Lê Chí Cường, lúc này lại trở nên gắt gỏng vô cùng.
Sau khi điều chỉnh lại được cảm xúc, anh ta nhấc điện thoại lên gọi cho Lê Hoàng Việt.
Bây giờ không còn cách nào khác, vốn dĩ tưởng rằng trước khi tổng giám đốc Lê phát hiện ra thì anh ta sẽ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ… Kệ đi, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt.
"Alo, tổng giám đốc Lê, anh ngủ chưa?"
"Nói."
Lời nói vô cùng ngắn gọi,giọng nói hơi khàn khàn,bộ dạng giống như là ngủ rồi, lại bị anh ta đánh thức.
"Tổng giám đốc Lê, khu vui chơi Cực Quang xảy ra chút chuyện..."
Lê Chí Cường một bên đang mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra trong ngày với giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng, một bên đang sợ hãi, tổng giám đốc Lê từ đầu đến cuối đều không ngắt một lời nào của anh ta, thật kỳ lạ..