Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 192: Vợ Em Có Thích Không





Lê Chí Cường không chỉ đến để đưa quà!
Có lẽ có gì đó giữa Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường mà cô không biết.

Cô quả nhiên không nhầm, Vũ Tuyết Trang đã bí mật yêu đương, nhưng nếu đối tượng là Lê Chí Cường, một thanh niên lỗ mãng lại tham công tiếc việc thì có chút khó khăn.

Trần Khả Như suy nghĩ một chút.

Suy nghĩ của cô bị cái hộp trong tay thu hút, vì tò mò, cô mở dây đai bao bì luôn.

Sau chín giờ, theo quy định bật tắt đèn ở bệnh viện, đèn ở tất cả các khu chỉ có thể điều chỉnh đến mức tối nhất.

Một ánh sáng chói lọi là rọi vào mắt.

Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng kim cương, là loại đập vào mắt là biết giá trị không nhỏ, được khảm bằng kim cương xanh nguyên hạt, loại tốt nhất trong các loại kim cương.

Trần Khả Như tuy không đeo trang sức nhưng nhãn lực cũng không tồi, chiếc vòng cổ kim cương này chắc chắn trị giá hàng trăm triệu.

Lê Hoàng Việt, tùy ý là ném bay mấy trăm triệu!
Thực sự không biết nên gọi là bụng dạ hẹp hòi hay hào phóng đây!
Nửa đêm, cô mặc áo khoác, nằm ở bên giường Vũ Tuyết Trang, trong đầu đều là ngọt ngào và những mộng tưởng tốt đẹp.

Từ nay về sau cô nhất định phải cẩn thận, cố gắng cảnh giác và bảo vệ tốt chính mình, Sinh mạng chỉ có một, biết đâu ngày nào đó sẽ chẳng còn cơ hội thấy ánh mặt trời.

Cách một bức tường.

Thân hình cao gầy của Phan Huỳnh Đông dựa vào tường, mặt trái còn sưng hơn lúc sáng, cho dù có chữa trị, vẫn khiến người khác nhìn thấy là giật mình.

Đôi mắt anh ta luôn dán chặt vào Trần Khả Như, cô cau mày, anh cũng cau mày.

Cô ngẫu nhiên nở nụ cười yếu ớt, không phải vì anh ta, mà là bởi một người đàn ông khác.

Dù anh ta có làm gì, làm như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể bước vào trái tim của cô.

Chẳng nhẽ phải khiến Lê Hoàng Việt biến mất khỏi thế giới này mới được ư?
"Ông chủ, sao anh không vào?"
Thư ký Thành Danh không tìm thấy Phan Huỳnh Đông trong phòng bệnh, phải hỏi rất nhiều người mới tìm được tới đây.

Anh ta biết ngoài Trần Khả Như, còn ai có thể khiến ông chủ hồn bay phách lạc như này?
"Không cần, để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe."
Anh ta bỏ lại một câu nhàn nhạt, khập khiễng đi sâu vào trong hành lang.

Thư ký Thành Danh cau mày thở dài: "Hỏi thế gian tình là gì! Đa tình luôn bị người vô tình!"
Phan Huỳnh Đông yêu Trần Khả Như.

Mọi việc anh ta làm đều xem xét từ góc nhìn của cô.


Anh ôn thuận, hiền lành, bỏ ra mà không oán không hối, không đòi hỏi đáp lại bất cứ điều gì.

Anh ta không nỡ thấy cô tổn thương dù chỉ một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trần Khả Như bị mỏi eo đau lưng, vốn định ngủ ở giường bệnh bên cạnh, nhưng vì quá mệt và hưng phấn nên cô trực tiếp nằm sấp xuống.

"E hèm..."
Người trên giường bệnh khẽ ho nhẹ.

Trần Khả Như nhìn sang: "Tuyết Trang, đừng nhúc nhích, nếu cần gì thì bảo chị!"
Khi Vũ Tuyết Trang nhìn thấy cô, cô ấy ngây người ra nhìn một lúc.

Vài giây sau, cô ấy khóc lóc thảm thiết: "Chị Khả Như, chị làm em sợ chết khiếp.

Em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa...!hu hu...!hu…"
Khóc xong, cô ấy đau đến muốn chửi bậy, mặt nhăn nhăn nhó nhó.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Đừng khóc, khóc làm vết thương đau hơn."
Trần Khả Như không biết nên cười hay khóc.

Người vừa trải qua một cuộc đại phẫu sợ nhất là xúc động, vui mừng quá độ hoặc buồn bã quá mức.

Với cái giọng quang quác của Vũ Tuyết Trang, không khiến vết thương hở ra là mừng rồi.

"Vâng."
Vũ Tuyết Trang ngậm miệng không dám nói.

Trần Khả Như lau nước mắt cho cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng không? Có muốn ăn không?"
Vũ Tuyết Trang lắc đầu.

Hốc mắt lại cảm thấy hơi ươn ướt, thắt lưng và bụng đau đến mức không thể ăn nổi.

Trần Khả Như hai mắt sưng tấy lên, con bé vốn luôn lạc quan nhưng lần này thực sự rất đau.

Cô cảm thấy có lỗi với Vũ Tuyết Trang.

"Xin lỗi, chị khiến em gặp liên lụy."
Vũ Tuyết Trang lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể trách chị, là em may mắn."
Trên thực tế, nếu không có Vũ Tuyết Trang quấy nhiễu, có lẽ cô đã chết từ lâu.

Sau tất cả, Vũ Tuyết Trang là ân nhân cứu mạng của cô.

Nhìn thấy đối phương áy náy, Vũ Tuyết Trang cố sức cười nói: "Nếu như chị thật sự áy náy, có thể chia tài sản của Lê Cặn Bã cho em..."
Trần Khả Như tức giận: "Đã ra nông nỗi này, vẫn còn đùa được."

Đột nhiên, một giọng nam xen vào.

"Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ chuyển đến tài khoản ngân hàng của cô ngay lập tức."
Sự xuất hiện bất ngờ của Lê Hoàng Việt khiến hai người trong phòng kinh ngạc.

"Lê Cặn Bã, những gì anh nói là thật à?"
Hai mắt Vũ Tuyết Trang sáng ngời, nhưng là xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất.

"Tôi, Lê Hoàng Việt nói được làm được!"
"Bỏ đi, tôi là người tốt bụng không mong báo đáp.

Nếu tôi lấy tiền của anh, lương tâm của tôi sẽ bất an.

Bằng không anh nói chuyện với trưởng khoa của chúng tôi, bảo tăng lương cho tôi sẽ thiết thực hơn đó."
Mấy tính toán nho nhỏ của Vũ Tuyết Trang, khiến những người trong phường vui vẻ, bầu không khí hòa thuận.

Lê Hoàng Việt đang nói, nhưng đôi mắt anh hầu như không rời khỏi Trần Khả Như.

Anh chính là một tên lưu manh thản nhiên đùa bỡn, không ai lấy làm lạ hay khó xử.

Vũ Tuyết Trang cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Này nhá, hai người cười vui vẻ đi, bà chị này đang khổ sở chịu đựng đây!
Cười quá lớn, vết thương rách ra, cô thảm luôn!
"Không thành vấn đề."
Lê Hoàng Việt thoải mái đáp ứng.

Vũ Tuyết Trang nhìn thoáng qua Lê Chí Cường.

Mặc dù khí thế của Lê Cặn Bã quá mạnh, đứng nguyên cũng như phát sáng, nhưng cô phải làm gì đây, cô vẫn tìm kiếm vóc dáng thấp hơn của Lê Chí Cường.

Trước đây cứ tưởng rằng, hai người quen nhau tương tự như “Điệp vụ bất khả thi”, nhưng giờ trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Lợi dụng lẫn nhau, khi hết giá trị sử dụng, liền không liên lạc, không gặp gỡ.

Có vẻ Lê Chí Cường thực sự không có ý gì với cô ấy.

Thích một người sao có chuyện thường xuyên không nghe điện thoại của cô ấy, không thèm để ý, lúc nóng lúc lạnh, nghĩ tới thì hỏi han một chút, khi không tới thì ném qua một bên.

Chao ôi, xem ra là cô đơn phương.

Vũ Tuyết Trang nhắm mắt lại, quyết định không nhìn thêm, nếu không sẽ càng ngày càng lún sâu.

Trước khi mọi người phát hiện, cô ấy quyết bóp nát mối tình đơn phương lúng túng này, thế là mọi thứ lại êm đẹp.


"Ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với em."
Lê Hoàng Việt nắm lấy tay Trần Khả Như, lực tay lần này hiển nhiên dịu dàng hơn.

"Tuyết Trang, tí chị quay lại."
Trần Khả Như có chút không giải thích được.

Tối hôm qua Lê Hoàng Việt không tới tìm cô, nhưng hết lần này tới lần khác lúc buổi sáng...!anh không cần đi làm nữa sao.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường.

Vũ Tuyết Trang giả vờ nhắm mắt lại: "Tôi buồn ngủ, anh đi ra ngoài đi."
Tuy thua nhưng không muốn tỏ ta mình thua cuộc.

Cô ấy phải vận dụng tất cả những kinh nghiệm yêu đương học được từ chị Khả Như và Lê Cặn Bã.

"Ngủ cả đêm còn chưa ngủ đủ sao?"
"...!Tôi ngủ là chuyện của tôi, liên quan méo gì đến anh!"
"Vũ Tuyết Trang, em giận sao?"
"Anh trợ lý, anh dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?"
Vũ Tuyết Trang rất ảo não.

Cô ấy ghét nhất loại đàn ông đùa bỡn tình cảm của phụ nữ, thỉnh thoảng lại chạy đến đùa giỡn bạn một chút.

Lê Chí Cường không theo kịp suy nghĩ của Vũ Tuyết Trang, lịch sự nói: "Hôm nay tâm tình em không tốt, nên anh về trước đây, không chọc tức em nữa."
Vừa nói, anh ta vừa bước đi ngay lập tức.

"Chờ đợi!"
Vũ Tuyết Trang ở trên giường nóng nảy, theo bản năng gọi anh ta lại.

"Bác sĩ Tuyết Trang, em còn chuyện gì sao?"
"Không, anh đi đi."
Vũ Tuyết Trang hận không cắn đứt được đầu lưỡi.

A a a, cuối cùng cô muốn thế nào!
Tại sao khi đối mặt với vấn đề tình cảm, chỉ số thông minh vốn không có bao nhiêu của cô lại hạ xuống số không!
Lê Chí Cường dừng lại một chút.

Sau đó đột ngột quay trở lại, đến bên cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghiêm nghị nói: "Tuyết Trang, anh xin lỗi vì trước đây không trả lời cuộc gọi của em.

Công việc của anh có khi phải làm việc 24/24, bận hơn em nghĩ nhiều.

Vì vậy anh không có thời gian suy nghĩ vấn đề tình cảm trong lúc này.

Em là một cô gái tốt, hy vọng sự hiện diện của anh sẽ không khiến em thấy phiền phức."
"Tạm biệt, nghỉ ngơi cho khỏe."
Vũ Tuyết Trang nghe xong, sắc mặt tái nhợt, đâu đó trong lòng như bị khoét đi một mảnh.

"Có chuyện gì mà phải gọi em ra ngoài?"
Hai người đi đến hành lang, Trần Khả Như hỏi.

"Nhìn em một chút."
Sau đó, anh thật sự cúi xuống, nghiêng đầu, chăm chú nhìn gương mặt cô.


Trên lối đi, ngày càng có nhiều bệnh nhân, bác sĩ và y tá đến và đi, anh rõ ràng đang cố ý trêu đùa, nói năng cực kỳ tùy tiện.

Trần Khả Như đỏ bừng mặt.

Cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, chạy đến cầu thang, một hơi dắt anh vào rồi bước ra vườn sau của bệnh viện, nơi có đá cuội đan chéo nhau, dây leo chằng chịt cả một góc trời.

"Vợ à, em kéo anh đến một nơi hẻo lánh như vậy, muốn làm gì?"
Lê Hoàng Việt đút một tay vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hỏi.

Các đường nét tổng thể trên khuôn mặt của anh ấy bớt sắc bén, có vẻ nhu hòa hơn.

"Anh nghĩ em định làm gì?"
Làm sao Trần Khả Như không nghe ra ám chỉ của anh, làm bộ nghiêm túc hỏi ngược lại.

Anh nắm lấy tay cô, từng bước đến gần một hòn non bộ, chỗ giống cái màn che thiên nhiên.

Trần Khả Như vô thức thấy sống lưng lạnh lẽo, nhưng người kia lại ép cô sát tường.

"Lê Hoàng Việt, anh đừng làm loạn."
"Trời lạnh như thế này, em nghĩ anh sẽ làm gì?"
Lê Hoàng Việt luôn nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, vẻ mặt quyến rũ.

"..."
Bác sĩ Khả Như mặt đỏ bừng.

Được rồi, cô thừa nhận cô nghĩ sai rồi.

Bởi vì trước kia lúc cô và Vũ Tuyết Trang trực ca đêm, đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ ở bên này.

Được rồi, chính là tiếng rên rỉ lúc đó đó.

Cả hai người lúc đó đều tương đối trong sáng, đứa nào mắc cỡ bỏ chạy ngay.

"Em nghĩ đến chuyện gì?"
Anh ác ý hỏi, ngón tay mảnh khảnh lần theo hình dạng trên miệng cô, xoa tới xoa lui.

"Không có gì."
Trần Khả Như lắc đầu nguầy nguậy: "Em có lịch khám, sắp muộn rồi."
Lê Hoàng Việt hung hãn hôn mấy cái, làm như thật nói: "Vợ à, em nghĩ trước cửa nhà chúng ta có nên đặt một vài hòn non bộ không? Ở ngoài trời có vẻ kích thích hơn? Em thích không?"
"..."
Chân của Trần Khả Như bắt đầu nhũn ra, chính đáng khiển trách: "Lê Hoàng Việt, mấy suy nghĩ dâm dục, muốn thỏa mãn! Nói đi nói lại chính là anh!"
Trước khi đối phương kịp phản ứng, Trần Khả Như đã xấu hổ bỏ chạy, có thể gọi là đi nhanh như gió.

Lê Hoàng Việt hình như không có giới hạn!
Phải làm gì đây?
Lòng Trần Khả Như vốn yên ả, từ khi Lê Hoàng Việt hư hư thực thực nhắc đến hòn non bộ ngày đó, cô thường xuyên có những giấc mơ không phù hợp với trẻ con!
Điên rồi, cô bị Lê Hoàng Việt dạy hư rồi! Hay là bản thân cô vốn tiềm ẩn loại suy nghĩ này mà trước giờ chưa phát hiện ra?
Nhìn thấy Trần Khả Như rời đi, Lê Chí Cường vội vàng chạy tới chỗ Lê Hoàng Việt.

"Giám đốc, bắt được người rồi!"
"Tốt lắm!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.