"Dù sao tôi vẫn sống tốt hơn mấy kẻ đáng thương bị vứt bỏ."
Vũ Tuyết Trang đang định đấu võ mồm với đối phương, thì lại nhìn thấy Trần Khả Như đang gom hết đống quần rơi lả tả trên mặt đất, gom từng loại từng loại bỏ vào trong hòm, động tác vô cùng lưu loát liền mạch.
Đừng nói là lưu loát, thà nói rằng chẳng khác gì phản xạ có điều kiện của người máy thì hơn.
"Cô đừng nhặt nữa!"
Không biết vì sao, Vũ Tuyết Trang nhìn thấy cảnh ấy liền tức giận.
Tại vì sao mà Trần Khả Như lại bị người ta sỉ nhục như vậy chứ?
Trong cổ họng cô ấy chất chứa rất nhiều lời muốn nói, khi đáy lòng của cô ấy nhìn thấy chị Khả Như chật vật vất vả như bây giờ, đột nhiên lại chẳng muốn nói gì nữa.
Là bạn tốt của chị Khả Như, vào lúc mà chị ấy khó khăn nhất, tổn thương nhất như vậy, cô ấy không nên oán trách, không nên gây thêm cho chị nhiều phiền muộn, điều cô ấy cần làm khoan dung an ủi chị, ở bên cạnh và ủng hộ chị.
Ngay sau đó, Vũ Tuyết Trang không nói thêm một lời nào mà cùng dọn dẹp với Trần Khả Như.
Cô ấy không thể suy bụng ta ra bụng người, nhưng mà chỉ là cảm thấy, làm như vậy, có lẽ chị Khả Như sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Sai rồi.
Tất cả bọn họ đều sai rồi.
Trần Khả Như vốn dĩ không quan tâm đến mấy thứ này, không quan tâm đến mấy lời chê cười nhạo, nói móc của người đời, không để ý tới việc Tống Văn Hiên làm khó dễ, sỉ nhục, nói rằng cô đã rời khỏi cuộc sống thượng lưu, vật chất hoa lệ...!
Tất cả những gì cô để ý chính là, vào thời khắc ký tên ấy, tình yêu của cô đã rách nát hoàn toàn, tất cả những gì cô cố gắng, đều ầm ầm sụp đổ.
Cuộc đời trống rỗng như vậy, làm sao để có thể trở lại bình thường?
"Đây là cái gì vậy?"
Đột nhiên, Vũ Tuyết Trang tìm thấy một sợi dây chuyền màu xanh biếc trong áo lông, lúc cầm trong tay, nó nặng trịch, dưới ánh mặt trời, viên đá xanh tỏa ra một màu sáng rực đẹp tới chói mắt, vô cùng xinh xắn.
Chắc chắn là vô giá.
Nhất định là do Lê Hoàng Việt tặng.
Ánh mắt của Trần Khả Như chăm chú lại, dường như có chút cảm động, lại từ từ hạ ánh mắt xuống, nói bằng giọng pha lẫn chút giọng mũi: "Em giúp chị quyên góp nó cho tổ chức từ thiện đi."
Đây là quà mà Lê Hoàng Việt tặng cho Lê Mỹ Hoa lúc cô ấy chuẩn bị ra nước ngoài, cuối cùng lại không tặng được, là Lê Chí Cường lặng lẽ đưa cho cô.
Lê Chí Cường muốn cô hiểu rõ trái tim của Lê Hoàng Việt, đồng thời luôn luôn nhắc nhở cô về sự bội bạc của anh ta.
Lúc nãy Vũ Tuyết Trang còn đang thấy may mắn, vì bọn ngốc nghếch đòi giúp kia tìm cả ngày trời cũng không tìm được, cuối cùng lại để lại một món bảo vật đáng giá.
"Thôi, đừng quyên góp." Cô ấy bật thốt lên.
Nếu quyên góp cho tổ chức từ thiện, thì không bằng quyên góp cho cô ấy còn hơn, dù sao đây là đồ của Lê Hoàng Việt tặng, nếu như sau này anh ta đột ngột muốn lấy lại, chị Khả Như chắc chắn sẽ rất hối hận, vì vậy tất nhiên cô ấy sẽ bảo quản nó y nguyên như cũ.
"Thế nào cũng được, chị không muốn nhìn thấy nó."
Cô càng lạnh nhạt như thế, càng khiến cho người khác không đành lòng.
Lúc Vũ Tuyết Trang đang định cất sợi dây chuyền kim cương đi, thì Tống Văn Hiên đột nhiên lại xuất hiện, gã ta ngay lập tức giật lấy sợi dây chuyền kim cương kia, trong mắt có ý cười gian: "Tôi nói mà, khi nãy vừa còn ra vẻ thanh cao, giả vờ giả vịt, hoá ra còn trộm cất giấu thứ bảo vật đáng giá như vậy...!Ha...!Giờ thì bắt được quả tang rồi nhé."
"Anh...!Trả lại cho tôi!"
Vũ Tuyết Trang vươn tay đang định giật lấy, Tống Văn Hiên lại né hết chỗ này đến chỗ kia, không thể với tới, khiến cho cô ấy tức tới mức cả người bốc khói.
Đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh Tống Văn Hiên.
Trần Phương Liên.
Vũ Tuyết Trang dừng động tác giành giật kia lại, nheo mắt, vô cùng cảnh giác mà quan sát người phụ nữ nhìn có vẻ cao quý và xinh đẹp, nhưng thực tế lại là người có mưu đồ hiểm ác đáng sợ kia.
"Ồ, con giáp thứ mười ba cũng tới cơ à?"
Vũ Tuyết Trang không hề khách khí nói, coi như tặng một cái tát mặt Trần Phương Liên.
Tống Văn Hiên vội vàng nói: "Nói năng kiểu gì vậy, coi chừng cô Phương Liên kiện cô tội phỉ báng đấy!"
Mí mắt của Vũ Tuyết Trang giật giật: "Ồ, hoá ra hai người là người tình của nhau à?"
Trái ngược với vẻ thiếu kiên nhẫn của Tống Văn Hiên, sắc mặc của Trần Phương Liên chỉ có chút biến đổi, ánh mắt như xuyên thấu, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng nói: "Em gái nhỏ, đừng khua môi múa mép với chị, em còn non nớt lắm! Chị mới là người phụ nữ đầu tiên của Lê Hoàng Việt, là mẹ của con anh ấy, rốt cuộc ai mới là con giáp thứ mười ba, ai mới là người trong lòng có mưu đồ đây?"
Sắc mặc của Vũ Tuyết Trang dường như có chút trắng bệch, lông mày nhíu chặt lại, siết chặt nắm đấm, không nói một lời nào.
Cuối cùng Trần Khả Như cũng đã ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trần Phương Liên lúc này giống như một con chim khổng tước vừa thắng cuộc, đang đứng ở trên đỉnh vinh quang, lúc này cô ta tới đây là để diễu võ dương oai.
Nhưng, Trần Khả Như chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta một cái, rồi sau đó cô lại chuyển ánh nhìn về phía Tống Văn Hiên.
"Luật sư Hiên, phiền anh trả lại cho tôi món đồ cá nhân đó.
Sợi dây chuyền kim cương này là do bạn tốt của tôi là anh Phan Huỳnh Đông tặng nhân dịp sinh nhật của tôi, nếu như anh không có sự đồng ý của chủ sở hữu, mà còn cầm lấy sợi dây chuyền trên 20 tỷ như vậy, đó là hành vi trộm cắp đấy."
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Khả Như hung hăng quét tới, Tống Văn Hiên nghe vậy thì vừa cảm thấy bối rối vừa thấy bứt rứt, đồ vật trong lòng bàn tay chợt nóng bỏng.
Ngay sau đó, cô lại tiếp tục nói: "Luật sư Hiên, anh là Luật sư, có biết nếu như tôi tới Viện kiểm sát tố cáo anh, thì anh sẽ nhận hình phạt vì tội trộm cắp không?"
Tống Văn Hiên cũng được coi là dân lão làng trong ngành Luật sư, nhưng chưa từng gặp một người phụ nữ nào dám hùng hổ doạ người như Trần Khả Như, thậm chí còn không nương tay một chút nào.
Gã ta không cam lòng mà hạ cánh tay đang giơ lên cao xuống.
"Nghe rõ chưa, sợi dây chuyền này không phải là của Lê Hoàng Việt, đưa cho tôi đi."
Vũ Tuyết Trang nhanh tay nhanh mắt giật lấy, cần thận cất đi.
Cô ấy trút một hơi thở nhẹ nhàng, chị Khả Như của em thật lợi hại nha, trong thời khắc mấu chốt, gặp nguy mà không loạn, đánh tới mức kẻ thù cũng phải rơi nước mắt và chảy máu.
Dựa vào cái gì mà Trần Phương Liên dám cướp hết đồ của chị ấy chứ?
Ánh mắt của Trần Phương Liên không thay đổi, trong ánh mắt càng thêm u ám, trong lòng có chút kiêng dè đối với Trần Khả Như, từ những chuyện nhỏ này hoàn toàn có thể nhận ra được, Trần Khả Như là một người phụ nữ thông minh, trách sao Lê Hoàng Việt lại mê cô như điếu đổ.
Đẹp như vậy, biết nhìn xa trông rộng, mạnh mẽ, bình tĩnh, một người phụ nữ xuất sắc, khiến cho người ta ghen ghét.
Thế nên, nếu như không loại bỏ Trần Khả Như, cuộc sống sau này, khó mà có được bình yên.
"Tuyết Trang, chúng ta đi thôi."
Trần Khả Như dọn xong hành lý lại một lần nữa, cô kéo phéc mơ tuya của hành lý, thì lại có tiếng gọi cô.
"Từ từ đã!"
Từ phía sau, giọng nói của Trần Phương Liên vang lên.
Vũ Tuyết Trang khẽ nhíu mày, cả cơ thể đang định xông lên thì đã bị Trần Khả Như giữ tay lại.
Rất chặt, không thể vùng ra.
Rồi, hai ngươi tiếp tục đi về phía trước,
Trần Phương Liên cáu giận, ba chân bốn căng chạy chậm về phía họ, ngăn lại trước mặt hai người.
"Trần Khả Như, cô sợ à? Nếu không có gì thì sao lại không dám nói chứ?"
"Sao tôi phải sợ cô nhỉ?" Cô hời hợt hỏi.
Giờ khắc này, Trần Khả Như như một vị tiên mang một vẻ lạnh nhạt, không dính chút khói bụi trần gian, không cười, không buồn khổ, cũng không vui vẻ, ngay cả chút dục vọng cũng không vướng lại.
Vứt bỏ rồi.
Trần Phương Liên ghét nhất chính là loại người luôn tỏ ra mình hoàn toàn bí ẩn này, ghét cả vẻ mặt không dục vọng không ham cầu kia, vô cùng dối trá, đặc biệt là toàn bộ hành động đều tốt hơn mình.
Rõ ràng là đối phương đã đố kị đến phát điên cơ mà?
Vừa nghĩ đến đây, Trần Phương Liên cũng không cần cùng cô cãi nhau làm gì nữa, tự mình lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời màu đỏ tươi, đưa cho cô.
"Trần Khả Như, Hoàng Việt và tôi quyết định sẽ kết hôn rồi."
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng êm tai, tâm trạng giống y hệt một người sắp bước vào lâu đài hạnh phúc.
Sao cơ?
Vũ Tuyết Trang có chút khó tin cầm lấy tấm thiệp mời, tỉ mà tỉ mỉ soi từng chữ, cả người như tê liệt, vậy mà là thật.
Đám cưới của anh Lê Hoàng Việt và cô Trần Phương Liên được tổ chức vào tối ngày hai mươi chín âm lịch, tức 7 giờ tối ngày 26 tháng 1, mong mọi người đến chung vui.
Hoan nghênh cô Trần Khả Như và người thân đến dự tiệc.
Vũ Tuyết Trang đọc xong, suýt chút nữa không nhịn được mà xé thiệp cưới, may mà cô ấy con mẹ nó đã kiềm chế lại được bản thân, dùng vẻ mặt giống hệt Trần Khả Như.
Một nụ cười nhạt trào phúng: "Thật xin lỗi cô Liên nhé, đêm 26 bệnh viện của chúng tôi tổ chức hoạt động liên hoan một năm một lần, Bác sĩ Như còn bận lắm, không có thoời gian tham gia đâu."
"Chính chủ còn chưa mở miệng, đến lượt cô nói chắc?"
Trần Phương Liên không nhìn Vũ Tuyết Trang mà nhìn chằm chằm vào Trần Khả Như.
Sắc mặc Trần Khả Như thản nhiên, nói: "Những gì Tuyết Trang nói, cũng là những gì tôi muốn nói."
Tiện đà, cô cầm lấy tấm thiệp cưới màu đỏ thẫm lại, liếc một chút.
Ngón tay bị lộ ra bên ngoài rất lạnh, lạnh xót gan xót ruột, đúng lúc này lại có một ngọn gió đông lạnh buốt thổi qua, không biết có phải là cố ý hay không, hay là như thế nào, ngón tay trỏ của Trần Khả Như khẽ rung một cái, thiệp cưới theo khe hở rơi xuống, như một cây liễu trong gió rơi xuống trên mặt đất.
Cô không hề có thành ý nói: "Xin lỗi nha, tay trơn quá, phiền cô Liên đi một chuyến mà về tay không rồi, lễ cưới tôi không tham gia được, đành chúc hai người hạnh phúc đến khi bạc đầu, mãi mãi bên nhau vậy."
Nói xong, cô kéo Vũ Tuyết Trang, người còn đang ngơ ngác, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Trần Phương Liên nặng nề đạp lên trên chiếc thiệp cưới trên mặt đất, siết chặt móng tay dài đã chỉnh sửa cẩn thận, đáy mắt toát ra vẻ ghen ghét: "Trần Khả Như, cô cứ tiếp tục nói một đằng làm một nẻo đi, tôi sẽ khiến cho cô khổ hơn hiện tại gấp trăm lần."
Tống Văn Hiên nịnh nọt: "Cô Liên cần gì phải tức giận với loại đàn bà kia chứ, cô sắp đường đường chính chính trở thành bà Lê rồi mà."
Trong lòng anh ta có chút kỳ lạ, nhìn dáng vẻ của cô Liên, có lẽ không phải là mâu thuẫn bình thường đơn giản như vậy, ánh mắt khiến cho anh ta có cảm giác như sắp giết chết một con người.
Vừa dứt lời, Trần Phương Liên chẳng những không tươi tỉnh hơn, trái lại khuôn mặt càng thêm lạnh lùng: "Luật sư Hiên, chuyện này anh sắp xếp rất tốt.
Nhưng tôi vẫn muốn anh thay tôi làm một việc khác."
Con mắt của Tống Văn Hiên khẽ đảo một vòng, từ chối: "Cô Liên...!Chuyện này, tôi là Luật sư, cô cũng biết đấy, tôi không thể làm chuyện phạm pháp được."
"Anh xem con số trên tấm chi phiếu này rồi hẵng từ chối."
Trần Phương Liên đưa cho anh ta một tờ giấy hình chữ nhật, Tống Văn Hiên nhận lấy, vừa nhìn qua, cả con mắt liền trừng lớn.
Cô gái này, còn chưa kết hôn với Tổng giám đốc Việt, mà đã tùy tiện vung tay là có 20 tỷ, đến con mắt cũng không thể chớp lại, đây là tư bản đến từ nước nào vậy?
"Làm sao thế? Chê ít à?"
Thấy đối phương chần chừ, Trần Phương Liên khẽ nhếch mày.
Trên mặt Tống Văn Hiên mang theo ý cười: "Sao có thể chứ? Tống Văn Hiên tôi nguyện ý vì cô Liên mà làm trâu làm ngựa."
Trần Phương Liên không muốn hao phí tâm sức nữa, trong lòng chắc mẩm: Trước mắt Trần Khả Như chỉ là một cái cung tên yếu ớt, tỏ ra hung hăng như vậy có khi chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Mà loại cọp giấy kiểu này, thường thì đâm một cái là sẽ rách.
Chỉ cần vẩy lên người bọn họ một ít nước...!
"Chị Khả Như, chị có dự định gì chưa? Không phải chị thật sự sẽ vào ở trong ký túc của bệnh viện đấy chứ?"
Hiện tại dù là phố lớn ngõ nhỏ, phụ nữ trẻ em đều biết được cảnh ngộ của chị Khả Như, một người vợ đầu ấp tay gối bị vứt bỏ, nếu như chị ấy còn thảm hại tới mức đến chỗ ở cũng không có, chẳng phải là sẽ khiến cho mấy người mắt cao hơn tròng trong bệnh viện kia xem thường sao?
Vũ Tuyết Trang đề nghị: "Chị Khả Như, hay là chị qua nhà em ở đi, nhà em phòng rộng, vẫn còn trống một phòng đấy.
Hơn nữa ba mẹ em rất thích chị, họ có ấn tượng rất tốt với chị."
"Tuyết Trang, không cần đâu, cảm ơn ý tốt của em, tấm lòng này chị xin nhận."
Trần Khả Như cự tuyệt cô ấy, sao cô có thể đến ở nhà của Vũ Tuyết Trang chứ? Miệng lưỡi loài người rất đáng sợ, sao cô có thể không biết đây?"
"Nhưng mà..."
Trần Khả Như miễn cưỡng nở một nụ cười: "Không có nhưng nhị gì cả, chị thuê một căn nhà ở gần bệnh viện là được, chị là Bác sĩ Phó chủ nhiệm, tiền lương bốn năm trăm triệu, vì thế em không cần lo lắng."
Vũ Tuyết Trang cẩn thận suy nghĩ một lúc, cũng đúng ha.
"Chị Khả Như, có khi nào chị đột nhiên từ chức, đi Iraq, Afghanistan hay nơi nào đó kích động tới mức không muốn trở về không?"
Cô ấy sốt ruột hỏi, giờ phút này cô ấy không còn nhận ra chị Khả Như nữa.
Bởi vì chị Khả Như quá bình tĩnh, quá trấn định.
Nếu như chị ấy khóc hết nước mắt, nổi điên một hồi, thì thật là tốt.
Chị ấy càng nhẹ nhàng như vậy, cô ấy càng hoảng sợ.
Trần Khả Như bỏ chiếc hòm trong tay xuống, mặt khẽ biến sắc, ánh mắt mông lung, ôm cô ấy thật chặt..