Một người mặc vest, một người mặc váy cưới trắng tinh.
Trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Đó là Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên.
Lúc cô đang bị kiểm điểm, thì bọn họ lại đang tổ chức đám cưới lọng trọng, xa hoa, thông báo cho cả thế giới này biết.
Nhớ lại ngày hôm đó khi cô gả cho Lê Hoàng Việt, lễ cưới vắng vẻ lạnh lẽo thê thảm gần như không ai biết tới cả.
Kết hôn được hai năm, nhưng chưa bao giờ cô được lộ mặt ra trước công chúng.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ, nhìn qua đã rất rõ ràng.
Thật đúng là đáng thương thay cho cô mà.
Cô đã không còn hơi sức đâu để phỏng đoán xem đây là thủ đoạn của người nào, là âm mưu của ai...!
Những điều ấy có còn quan trọng nữa không?
Cho dù có tìm ra được sự thật, vậy thì sao chứ? Cô và Lê Hoàng Việt đã không còn cách nào có thể nối lại mối duyên trước đây nữa rồi, cô và Vũ Tuyết Trang...!Cũng sẽ không làm bạn với nhau được nữa.
Tiếng mưa tuyết rơi xào xạc giữa bầu trời, dưới ánh đèn neon sáng chói, chung quanh có tiếng người vui vẻ hô to "Tuyết rơi rồi" "Tuyết rơi rồi".
Bọn họ vui vẻ chạy nhảy giữa trời mưa tuyết bao la.
Trần Khả Như cũng đứng xen lẫn trong những người này, bị bao phủ trong tuyết, không có gì đặc biệt cả.
Thậm chí, các cô ấy còn cho rằng cô đang rất vui, đang giở tính trẻ con ra để vui đùa nữa.
Lúc Vũ Tuyết Trang chạy ra, cô ấy lảo đảo tìm khắp một vòng xung quanh, đến lúc hơi thở của cô ấy cũng hóa thành bông tuyết.
Không biết là nước mắt rơi hay là do tuyết, mà gương mặt cô ấy đau nhức, tê rát, cuối cùng dưới ánh trăng mờ, cô ấy cũng trông thấy Trần Khả Như đang đứng giữa trời tuyết rơi lả tả.
Trần Khả Như lạnh ngắt giống như một người tuyết, cô đứng yên không nhúc nhích, để mặc cho tuyết phủ lấy người mình từng lớp từng lớp một, lên trên mái tóc đen, trên vai, lên trên khuôn mặt, nhất là trên lông mi cong vút kia cũng lóng lánh bông tuyết.
Cô chớp mắt một cái, nhưng bông tuyết trên đó không rơi xuống bởi vì nó đã đóng thành băng rồi.
Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới rất lớn của Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên trên báo, thế mà còn đăng cả lên báo khoe khoang hạnh phúc của bọn họ.
Vũ Tuyết Trang khóc mãi không ngừng, bước chân cô ấy nặng nề giống như có nghìn cân níu lại, nhưng cô ấy vẫn bước từng bước đi đến trước cơ thể cô quạnh lẻ loi của cô, trong cổ họng cô ấy nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng khóc thút thít, cô ấy không biết nên nói gì, nên giải thích những chuyện này thế nào.
Bởi vì tất cả những lời ấy bây giờ đều là vô nghĩa, đều không có sức thuyết phục.
Hai má Trần Khả Như bị đông cứng lại đỏ bừng lên, cả khuôn mặt thì xám như tro.
Trái tim Vũ Tuyết Trang vô cùng đau đớn, cô ấy run rẩy tháo chiếc khăn quàng của mình ra quàng lên trên cổ cô, nhưng lại cảm thấy chưa bao giờ đau khổ, tốn sức như vậy.
Còn cô thì vẫn đứng yên như cũ không để ý gì đến bản thân mình.
Khi đôi tay yếu ớt của cô ấy quàng xong chiếc khăn lên cổ cô, cô ấy mới mở miệng, trong giọng nói khàn khàn còn xen lẫn nước mắt, cô ấy không thể khống chế được cảm xúc của mình: "Chị Khả Như...!Em xin lỗi..."
"Xin lỗi, không phải em cố ý..."
"..."
Cô ấy khóc thút tha thút thít, nhưng đối phương vẫn không liếc qua cô ấy một cái, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp một cái nào.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Chị Khả Như, chị đánh em đi, mắng em đi, em van chị...!huhu.., Chị đừng không để ý đến em..."
Vũ Tuyết Trang gào khóc mãi không ngừng, cô ấy cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trần Khả Như tự đánh lên mặt, đánh lên người mình.
Nhưng bàn tay Trần Khả Như vẫn cứng đơ như khúc gỗ, không hề có chút cảm xúc nào.
Ánh mắt cô trống rỗng, không có tiêu cự.
Cho dù cô ấy có lay thế nào, có đánh đến mức bản thân mệt mỏi đau đớn, hay là có nói gì cũng không thể nào kích thích được cô.
Vũ Tuyết Trang cất giọng khàn khàn nói: "Chị Khả Như, xin lỗi, em xin lỗi, em biết bây giờ là lúc chị đang yếu đuối nhất, em không nên làm như vậy với chị, tên đàn ông cặn bã họ Lê kia bỏ rơi chị, ngay cả em là người bạn tốt nhất cũng phản bội chị...!Xin lỗi, xin lỗi chị, em không có cách nào khác..."
Cô ấy hít sâu một hơn, nước mắt trên mặt càng rơi xuống như mưa, giọng nói khô cằn giống như một khối gỗ mục nứt nẻ: "Em không còn cách nào cả...!Bọn họ dùng tính mạng của bố mẹ để uy hiếp em...!Nếu như em không nghe theo, thì bọn họ sẽ chặt từng ngón tay của bố mẹ em ra...!Xin lỗi.
rõ ràng là em rất căm thù Lê Hoàng Việt vì anh ta luôn tìm mọi lý do để phản bội cuộc hôn nhân của hai người, phản bội tình yêu của chị, nhưng em không ngờ mình cũng dùng cách ấy để đối xử với chị..."
"Chị Khả Như, chị không cần tha thứ cho em, em là kẻ có tội...!Em chỉ cầu xin chị theo em về nhà thôi, trời đổ tuyết lớn như vậy, chị sẽ bị bệnh mất, cho dù có thế nào thì chị cũng đừng tự ngược đãi bản thân, có được không?"
Đột nhiên hai đầu gối Vũ Tuyết Trang khụy xuống, cô ấy quỳ xuống dưới mặt đất lạnh như băng, xung quanh hai người là cả vùng đất bị bao trùm bởi tuyết trắng.
Cô ấy không ngừng cầu xin, không ngừng xin lỗi.
Giọng nói khàn khàn khô khốc càng nói càng không nghe ra được cô ấy đang nói gì nữa.
Hai người một đứng một quỳ, rất lâu, rất rất lâu, lâu đến mức người xung quanh dần dần tản đi, lâu đến mức ánh đèn dần tối lại, lâu đến mức Vũ Tuyết Trang chỉ còn có thể phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào, trên người của cả hai đều bị bao phủ đầy tuyết, giống như người tuyết được ai đó đắp nên vậy.
"Xin lỗi..."
"Vũ Tuyết Trang, đủ rồi."
Đôi môi hồng đậm của cô nhẹ nhàng nhúc nhích, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, lông mày và lông mi cũng khẽ lay động làm từng mảng tuyết lớn rơi xuống lả tả.
"Chị Khả Như..."
Vũ Tuyết Trang cố gắng mở đôi mắt đau đớn của mình ra, hai mắt rưng rưng nhìn cô, rồi nói khàn khàn: "Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện rồi."
Làm sao Trần Khả Như có thể không nghe thấy được chứ, Vũ Tuyết Trang van xin cô một cách hèn mòn như vậy, làm sao cô có thể thờ ơ được?
Chỉ là, sau khi xảy ra chuyện đó, thì giữa cô và Vũ Tuyết Trang đã không thể quay về như trước kia được nữa rồi.
Vũ Tuyết Trang không làm sai, là do những người kia quá hèn hạ vô sỉ, hai cô đều không sai, chỉ là do vận mệnh đã sắp đặt như vậy, số phận trêu đùa hai người.
"Bố mẹ em đã an toàn chưa?"
Ánh mắt cô vất vả lắm mới chuyển sang người Vũ Tuyết Trang được, trong đôi mắt không hề có chút gợn sóng nào.
Cô đã hiểu rồi, nhưng vẫn không có cách nào tha thứ được.
"Không sao, bọn họ không sao rồi, chị Khả Như, chị có thể tha thứ cho em không?"
Vũ Tuyết Trang quệt ngang dọc lau nước mắt, trong hốc mắt vẫn còn đầy nước, hai tay cô ấy nắm chặt lấy vạt áo cô.
Trần Khả Như há miệng, nhưng không nói gì cả.
Ngay sau đó, cô tháo khăn quàng cổ mà Vũ Tuyết Trang quàng lên cho mình ra, rồi chậm rãi vòng nó qua cái cổ trống trơn của cô ấy, mãi cho đến khi hoàn toàn che kín, hai tay cô mới rủ xuống.
Trong lòng Vũ Tuyết Trang dâng lên chút tủi thân, vừa buồn bã lại vừa đau khổ.
Giữa tình bạn và tình thân, cô ấy đã chọn tình thân.
Bố mẹ cô ấy có thể sẽ mất đi mạng sống của mình trong nháy mắt, còn chị Khả Như cùng lắm thì chỉ mất đi công việc này thôi.
Mặc dù cô ấy đã có lựa chọn rồi, nhưng vẫn bị đau khổ dày vò như trước.
Khi đưa ra lựa chọn đó, cô ấy đã vô cùng thống khổ.
Tất cả mọi người đều chỉ trích Trần Khả Như, đồng cảm với cô ấy mà không biết người khởi xướng chính là cô ấy.
"Em sai rồi, chị Khả Như, em là kẻ có tội, nhưng mà bọn họ là bố mẹ ruột của em...!Chị không tha thứ cho em cũng phải thôi, loại người vong ân phụ nghĩa giống như em, đúng là đáng chết!"
Nói xong, cô ấy kích động đứng bật dậy, trong mắt mang theo sự điên cuồng.
"Em đáng chết! Để em chết đi!"
Bóng cô ấy loạng choạng trước mặt Trần Khả Như rồi lao thẳng ra giữa đường cái.
Cô đưa tay ra kéo cô ấy lại, nhưng mà đã chậm một bước.
Trên đường cái, xe chạy hai bên làn đường trái phải thi nhau bấm còi.
"Vũ Tuyết Trang, đừng..."
Trần Khả Như kêu rất thê lương, hai gò má giống như đang rỉ máu, ánh mắt cũng đau đớn tuyệt vọng.
Không.
Cô tha thứ cho cô ấy.
Đừng mà!
Vũ Tuyết Trang đang đứng giữa vô số ánh đèn xe, bảy tám chiếc ô tô đang bấm còi điên cuồng, rồi đạp phanh cấp tốc, chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thì cô ấy sẽ thịt nát xương tan.
"Muốn chết à!"
"Con đàn bà thối này, đúng là đen đủi!"
"..."
Mấy gã tài xế không ngừng chửi rủa.
Trần Khả Như gấp đến mức trái tim đều sắp ngừng đập.
Cô cố lê đôi chân nặng nề của mình, cố hết sức chạy tới.
Lúc này Vũ Tuyết Trang giống như một con rối gỗ, cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt rơi đầy mặt, đứng giữa những tiếng mắng chửi của người khác nhưng dường như cô ấy không hề nghe thấy.
Cô ấy đau khổ không muốn sống nữa.
Vào giây phút ấy, Vũ Tuyết Trang thà rằng mình chết đi còn hơn.
Trong cuộc họp hàng năm, lúc ấy cô ấy cũng bị giày vò sống không bằng chết như vậy.
Cô ấy vứt bỏ tình bạn bao năm giữa hai người, vứt bỏ tín ngưỡng của mình, bây giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!
"Vũ Tuyết Trang, em không muốn sống nữa à?"
Trần Khả Như dùng hết sức lực của bản thân mới kéo được cô ấy ra ngoài, hai người đứng bên lề đường đều nghiêng nghiêng ngả ngả, đột nhiên cả hai đồng loạt ngã vào trong đống tuyết, cuối cùng cũng không dậy nổi nữa.
"Chị Khả Như, em không có cách nào tự tha thứ cho bản thân mình được, đối với những chuyện em đã làm với chị, cho dù em có chết cũng không có cách nào bù đắp..."
Vũ Tuyết Trang nằm dưới đất, khuôn mặt cô ấy nghiêng sang phía cô dán chặt vào đống tuyết, cuối cùng nước mắt của cô ấy cũng không còn rơi được nữa, cả người giống như chết lặng.
"Chị tha thứ cho em, cũng tôn trọng lựa chọn của em, nếu như đổi lại là chị, thì chị cũng sẽ lựa chọn như vậy." Trần Khả Như bình thản nói ra mấy câu ấy, đôi mắt không hề có chút gợn sóng nào.
Hai người một ngồi một nằm giống như hai kẻ điên vậy.
"Chị Khả Như, chị vẫn đang giận em, em biết, chị giận nên mới nói như vậy, sau này, em thật sự sẽ mất đi một người chị sao?"
"Không phải em mất đi một người chị, mà là chị đã mất đi một người em."
Trần Khả Như cố gắng bò dậy, cô đã không còn sức đâu mà kéo Vũ Tuyết Trang nữa.
Trái tim cô rất mệt mỏi.
Cho dù là Trần Phương Liên, hay là Lương Như, hoặc là Lương Huy, các người thắng rồi.
Trần Khả Như, cô đã bị đánh bại hoàn toàn.
Cô đã không còn tình yêu, cũng không còn tình bạn, sau này cô cũng sẽ không yêu ai nữa.
Tín ngưỡng của cô, sự nhiệt tình của cô đối với sự nghiệp đã hoàn toàn mất hết.
Cuộc đời cô đã hoàn toàn bị phá hủy, bị chôn vùi.
Cô nhấc chân lên, dứt khoát xoay người rời khỏi chỗ này, trên mặt tuyết hơi mỏng để lại từng dấu chân nặng nề.
Vũ Tuyết Trang ngẩng đầu lên, khóe mũi cay cay, rồi lại có một dòng nước ấm lăn xuống tràn ra từ trong mắt cô ấy.
"Chị Khả Như, sau này em còn có thể gặp lại chị không?"
Chị ấy biết mình đang giả vờ giả vịt, giả vờ trong tình bạn, giả vờ quan tâm, vô cùng dối trá.
Nhưng có thể làm gì được bây giờ, cô ấy vẫn mong muốn đối phương có thể thông cảm, tha thứ cho cô ấy khi vừa mới làm tổn thương người ta.
"Vũ Tuyết Trang, em hiểu rõ mà, chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa."
Cô hơi nghiêng mặt, nhìn từng bông tuyết nhẹ như lông ngỗng đang rơi xuống càng lúc càng dày, phủ lên trên mặt một màu trắng xóa.
Vũ Tuyết Trang giống như bị rút hết tất cả sức lực, cô ấy thống khổ kêu rên.
Một lần, rồi lại một lần nữa.
Vì sao?
Vì sao phải đối xử với chị Khả Như như thế?
Nếu như biết trước kết quả sẽ thế này, thì cô ấy thà rằng mình chưa từng đến gần đối phương, thà rằng chưa từng thân thiết với chị ấy, như vậy thì sẽ không làm chị ấy đau khổ.
"Rầm!" Bỗng nhiên một tiếng động truyền đến.
Vũ Tuyết Trang ngẩng đầu lên nhìn, thì trông thấy bóng dáng như hòa vào trong tuyết kia đã ngã xuống.
Cô ấy hốt hoảng bò dậy, cố cỏ về phía trước, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Chị Khả Như..."
Mười lăm phút sau.
Trong phòng cấp cứu.