Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 210: Kế Hoạch Của Trần Khả Hân





Sau khi cãi nhau ầm ĩ với Trần Khả Như xong, Phan Huỳnh Đông liền rời khỏi bệnh viện, tốc độ chạy của xe càng lúc càng tăng, lao nhanh như bay lướt qua mặt đường.

Cảnh sát giao thông lái mô tô đang không ngừng truy đuổi, bám siết ở phía sau, tiếng còi hú hét theo quy luật hòa lẫn với tiếng động cơ gào thét điên cuồng, dần dần tiếng còi càng lúc càng xa, cuối cùng bị anh ta bỏ lại ở phía xa xa sau lưng.

Phan Huỳnh Đông lái xe đến trước cổng lớn của nhà họ Lê, vẻ mặt u ám, không ngừng nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa cũng giống như những tạp âm đang không ngừng mạnh mẽ va đập ở trong lồng ngực của anh ta, từng trận từng trận dồn dập.

“Tôi tìm Trần Phương Liên, bảo cô ta ra đây!”
Phan Huỳnh Đông nóng nảy đến đỏ cả mắt, hét lên.

Người giúp việc vẫn có được chút bản lĩnh nhận biết được thái độ từ trong lời nói và sắc mặt của người đối diện, chỉ trong chốc lát sau, Trần Phương Liên đã đi ra khỏi nhà lớn nhà họ Lê, tuy rằng động tác vẫn rất ưu nhã và ung dung nhưng vẻ không kiên nhẫn ở trong ánh mắt của cô ta lại không có cách nào che giấu hết được.

“Phan Huỳnh Đông, anh có chuyện gì sao, nếu không anh cũng sẽ không tới nơi này để mà tìm tôi, nói nhanh đi!”
Cho đến bây giờ gót chân của Trần Phương Liên cũng vẫn chưa đứng vững được ở nhà họ Lê, dĩ nhiên là cô ta sẽ không thích việc gây thêm rắc rối.

“Cô đúng là người phụ nữ ác độc!”
Ai biết được, Phan Huỳnh Đông đột nhiên xông tới bóp cổ Trần Phương Liên, nặng nề đẩy mạnh cô ta một cái, ép thẳng lên vách tường phía sau, Trần Phương Liên bị đau không tiếc lời mắng nhiếc Phan Huỳnh Đông, dùng con ngươi trong suốt như có thể nhìn thấu mọi việc trợn trừng về phía anh ta, chật vật giãy giụa: “Khụ khụ...!Anh...!điên rồi!”
“Tôi đúng là điên rồi! Là do cô đã ép tôi trở thành kẻ điên! Trước đó là ai chạy đến bệnh viện cảnh cáo tôi, bảo tôi dẫn Khả Như đi, ngay sau đó lại xoay người đi nói cho Khả Như về chuyện của Tống Văn Hiên, cô quả thực là quá ác độc! Cái người phụ nữ này, cả đời này cô cũng không thể nào có được trái tim của Lê Hoàng Việt đâu!”
Phan Huỳnh Đông trút hết tất cả nỗi tức giận khi ước cầu mà lại không được lên trên người của Trần Phương Liên, hai gò má của Trần Phương Liên đỏ bừng, tia máu trong mắt nổi hằn lên rồi trải rộng ra, cố gắng giãy giụa trong sự đau đớn cùng bất lực, nhưng mà, sức lực của một người phụ nữ thì sao có thể so sánh được với một người đàn ông, đặc biệt là với một người đàn ông đang tức giận cơ chứ?
Đáy mắt của Trần Phương Liên tràn ngập vẻ không cam tâm, cô ta chỉ vừa mới hưởng thụ được thứ mùi vị mang tên là thắng lợi kia, chẳng lẽ hiện tại lại cứ không có chút ý nghĩa nào như thế này mà chết ở trong tay tên đàn ông ngu xuẩn Phan Huỳnh Đông này hay sao?
Càng huống chi, bí mật tố cáo gì chứ, cô ta vốn dĩ không hề biết gì hết!
Lực tay của Phan Huỳnh Đông không hề giảm đi mà càng ngày càng tăng lên, Trần Phương Liên bị siết cổ chặt đến nỗi vẻ hồng hào trên mặt cũng dần dần tan đi.

Trong lòng Phan Huỳnh Đông có toan tính, tựa như chỉ cần giết chết Trần Phương Liên, thì tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, sẽ khôi phục lại được dáng vẻ như lúc ban đầu.

“Đinh đinh đinh đang đang...!Đinh đinh đinh đang đang...!Bạn có một cuộc gọi tới...”
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí đang căng thẳng và ngột ngạt.

Ánh mắt của Phan Huỳnh Đông vào lúc này mới khôi phục lại sự tỉnh táo, đám mây đen trong hai con ngươi cũng dần tan đi, trong nháy mắt anh ta buông lỏng cánh tay của chính mình ra, vẻ mặt hiện lên chút bối rối.

Trời ạ, anh ta đã làm cái gì thế này?
Sau khi Trần Phương Liên lấy lại được sự tự do thì cả người cả mặt đều thảm hại như tờ giấy nhàu nát, xụi lơ trên mặt đất, không ngừng há miệng ho khan từng trận kịch liệt.


Phan Huỳnh Đông khó tin nhìn hai tay của chính mình, cặp mắt run sợ lại lo lắng liếc nhìn về phía Trần Phương Liên đang hấp hối và chật vật đến mức không chịu nổi trên nền đất, trong nháy mắt ranh giới cảm xúc của anh ta hoàn toàn sụp đổ mất, sau khi gầm lên một tiếng giống như tiếng đồ vật bị xé rách thì anh ta cũng nhanh chóng chạy đi.

Chuyện đã đi tới bước này rồi, hiện tại anh ta có đến tìm Trần Phương Liên thì cũng có còn tác dụng gì nữa đâu?
Trần Khả Như cũng không thể quay trở về bên người anh ta được nữa, mà Phan Huỳnh Đông anh ta, có lẽ sẽ bởi vì tội danh giết người mà phải ngồi tù!
Phan Huỳnh Đông rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi Thành phố Đà Nẵng.

Biến mất khỏi tầm mắt của Trần Khả Như rồi, có lẽ sẽ đến một ngày, khi bọn họ gặp lại nhau, bọn họ có thể chào nhau bằng một nụ cười, một nụ cười không còn ân oán thù hận.

Đúng là chết tiệt mà!
Sau khi Trần Phương Liên khôi phục lại thể lực thì hung hăng mắng to, đồ điên, Phan Huỳnh Đông, anh đúng thật là một tên điên mà!
Cô ta còn chưa kịp suy nghĩ cho thấu đáo về hành động vừa rồi của Phan Huỳnh Đông thì chuông điện thoại lại không ngừng reo lên thêm một lần nữa, Trần Phương Liên liếc nhìn một cái, là do Nguyễn Phương Thanh gọi tới.

Bởi vì vừa rồi thiếu chút nữa đã bị ngạt thở mà chết cho nên Trần Phương Liên lập tức vội vàng điều chỉnh lại hơi thở của chính mình, sau đó mới dùng giọng điệu giống như bình thường mà nói: “A lô, bác gái?”
Giọng nói của Nguyễn Phương Thanh truyền ra từ trong điện thoại vừa dồn dập lại vừa lo âu: “Trần Phương Liên, không xong rồi, Kiên, Kiên bị người ta bắt đi rồi...”
“Bác nói cái gì?”
Sắc mặt của Trần Phương Liên ngay lập tức thay đổi: “Hiện tại bác đang ở chỗ nào, cháu sẽ tới ngay lập tức!”
Lúc Trần Phương Liên chạy tới nơi thì vô cùng chắc chắn là Kiên đã bị bắt cóc, hiện tại cô ta là vị hôn thê của Lê Hoàng Việt, Kiên lại là lá bài chủ chốt trong tay cô ta, trong giờ phút quan trọng như thế này, sao có thể để xảy ra chuyện gì với Kiên được chứ?
Việc công khai thân phận của Kiên với mọi người đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của những phần tử ngoài vòng luật pháp, cho nên khả năng bị bắt cóc là rất cao.

“Có cần phải báo cảnh sát hay không?”
Sáu phần hồn vía của Nguyễn Phương Thanh đã bay mất năm, hốt hoảng lo sợ nói, không dễ dàng gì mới có được một đứa cháu trai như lòng mong ước, không qua mấy ngày lại đã gặp phải mô típ kịch bắt cóc tống tiền, nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra, cháu trai vừa mới tới tay lại sẽ bay mất mất!
Nguyễn Phương Thanh làm sao có thể không hốt hoảng được chứ!
“Không thể báo cảnh sát!”
Trần Phương Liên lập tức bác bỏ: “Không được, tên bắt cóc còn chưa gọi điện thoại lại, lỡ như chúng ta manh động báo cảnh sát, bọn họ bị kích động lên rồi giết con tin thì phải làm thế nào!”
“Đúng đúng, vậy thì mau chóng thông báo cho Hoàng Việt đi.”
...!
Trần Khả Như tỉnh dậy sau một cơn đau âm ỉ truyền tới, từ trong bóng tối dày đặc tản ra mùi ẩm mốc và mục nát.

Hai tay bị trói lại thật chặt ở phía sau, không có cách nào cử động được, cô bị bắt cóc rồi sao?
Trần Khả Như đột nhiên nở rộ ra một nụ cười tự giễu, cô bị làm sao vậy chứ, hiện nay cô đã mất đi thân phận, mất đi địa vị, ngay cả công việc cũng không còn nữa, một người đang rơi vào cảnh thất bại ê chề như cô mà vẫn có người có hứng thú huy động tay chân đi bắt cóc cô hay sao?
Vừa buồn cười lại thật đáng buồn.


Sau khi ánh sáng đầu ngày chiếu vào bên trong, cô mới có thể thấy rõ được hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này là giống như một ngôi nhà cấp bốn được dựng bằng bê tông, bốn bức tường vuông vức, góc cạnh, vô cùng cân xứng, xung quanh không có bất kỳ đồ dùng trong nhà hay vật trang trí gì, cực kỳ đơn sơ.

Tiếng khóc ê a của trẻ con đột nhiên vang lên, xuyên thấu qua không gian hoang sơ truyền đến bên tai của Trần Khả Như.

Ngay phía sau nguồn âm thanh kia, Trần Khả Như nhìn thấy một người đàn ông không tốn một chút sức lực nào xách theo một đứa bé đang bị trói đi tới, sau đó qua quýt ném đứa trẻ về phía cô, đứa trẻ ngã nhào xuống bên cạnh Trần Khả Như, phát ra tiếng khóc thút thít nghẹn ngào.

Trên miệng đứa trẻ còn bị nhét kín bằng một mảnh vải, dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng khóc của đứa bé vô cùng chói tai, đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy thương xót đến đau đớn.

Đứa trẻ mới chỉ lớn chừng này, vậy mà lại có thể nhẫn tâm ra tay ác độc với nó như thế.

“Anh là ai, tại sao lại muốn bắt cóc tôi?”
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện khiến cho lòng cô lạnh như tro tàn thì cái chết đối với cô cũng không là gì cả, mà cô cũng không có gì mà phải sợ hãi.

Chết đối với Trần Khả Như mà nói rất đơn giản, còn sống mới là khó khăn nhất, thống khổ nhất.

“Em họ thân yêu à, lâu rồi không gặp, không biết em còn nhớ anh không?”
Giọng nói trêu chọc mang theo giọng điệu khiến cho người ta buồn nôn.

Một khuôn mặt điển hình của những tên lưu manh, côn đồ dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của Trần Khả Như.

Điều này không hề giống với suy đoán trước đó trong lòng Trần Khả Như, cô còn cho rằng chuyện này là do Tống Quốc Minh làm.

Sự trở về của Tống Quốc Minh, cũng đại diện cho việc những âm mưu sẽ không ngừng theo nhau mà tới.

Trần Khả Như muốn rút lui về phía sau nhưng cô không ngờ tới, đó lại là một chuyện quá khó khăn, luôn có những người giống như vậy, không kịp đợi chờ mà muốn trang điểm rồi lên sân khấu.

Dương Thành Trung, chính là một trong những số đó.


“Phan Lệ Thu đã chết rồi, Trần Thế Phong cũng điên rồi, Dương Thành Trung, anh cảm thấy giữa chúng ta còn có quan hệ gì nữa sao?”
Trần Khả Như lạnh lùng trợn mắt nhìn anh ta.

“Em họ, em đúng là tuyệt tình mà, nhưng người anh họ là anh thì lại vẫn luôn nhớ đến em họ không quên đấy.

Mà cũng đúng lúc em với cái tên Lê Hoàng Việt kia ly hôn rồi không phải sao, không bằng đi theo anh, phục vụ cho anh họ của em thật tốt đi, nói không chừng anh họ sẽ không nỡ ra tay với em nữa thì sao.

He he.”
Dương Thành Trung đi tới bên cạnh Trần Khả Như, ngả ngớn nâng chiếc cằm mảnh mai xinh đẹp của cô lên, ý tứ dâm loạn trong mắt không thèm che giấu mà bộc lộ hết ra bên ngoài: “Chậc chậc, em họ, vẻ đẹp đau bệnh yếu ớt này của em thật sự rất giống với em gái Lâm, càng nhìn càng mê người mà...”
Trong ngực Trần Khả Như nổi lên một trận chua ngòm từ trong dạ dày, bất ngờ đến mức không kịp đề phòng, chỉ trong nháy mắt đã làm ra động tác nôn mửa.

Dương Thành Trung thấy vậy thì nhanh chóng tránh sang một bên.

Con ả thối tha, anh ta còn chưa bắt đầu giở thủ đoạn gì ra đâu, bên kia vậy mà lại nôn ói ra rồi, thật là không biết điều mà.

Trần Khả Như cũng chỉ nôn khan mấy cái, không hề nôn ra được thứ gì.

Suy nghĩ kỹ lại một chút cũng tự thấy được không khả năng, cô quả thực đã bị chán ăn mấy bữa rồi, cũng vẫn luôn không có khẩu vị, lúc này không biết là biểu hiện của việc ốm nghén trong thời gian đầu mang thai hay là biểu hiện của việc dạ dày không tốt.

“Trần Khả Như, tôi nói cho cô biết, hiện tại cô đã ở trong tay tôi rồi, đừng có mà ở đó giả vờ ở trước mặt ông đây, đến lúc đó ông đây sẽ khiến cho liệt nữ như cô biến thành con đàn bà phóng đãng!”
Dương Thành Trung tức giận mở miệng mắng to, từ lâu anh ta đã hết lần này tới lần khác mơ tưởng đến dáng người của Trần Khả Như, người phụ nữ không có được vĩnh viễn là tốt nhất, đồng thời cũng không nỡ buông tay ra nhất.

Dương Thành Trung kích động, bắt đầu cởi áo khoác của chính mình ra, bốn chữ “Ham mê sắc đẹp” đã xoay tròn trên đỉnh đầu rồi thì tự nhiên cũng không để ý đến những thứ khác nữa.

Trần Khả Như không thích cảm giác bị làm nhục đến chết.

Trước kia khi tìm hiểu về lịch sử, cô khó chịu nhất là khi thấy được cảnh đất nước từng đợt từng đợt bị xâm lăng, những tên xâm lược lại có những hành vi hiếp trước giết sau đối với phụ nữ, phá hủy danh tiết, làm nhục đến chết, thật sự khiến cho người ta vô cùng căm tức.

Nghĩ đến đây, Trần Khả Như lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi Dương Thành Trung: “Dương Thành Trung, anh có biết tại sao Lê Hoàng Việt lại vứt bỏ tôi hay không?”
“Vì sao vậy?”
Dương Thành Trung chỉ mặc một chiếc áo dành cho mùa thu, mê mẩn nhìn chằm chằm vào Trần Khả Như, vô thức hỏi ngược lại cô.

“Bởi vì, tôi bị HIV, hay cũng chính là AIDS.

Có cần tôi phải giải thích cho anh những điểm chính về các triệu chứng và phản ứng lâm sàng của AIDS hay không?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Khả Như đều đều vang lên, ánh mắt lại u ám đến khó lường, khiến cho người ta có cảm giác giống như bị rơi vào trong sương mù vậy.


Dương Thành Trung kịch liệt run rẩy một trận, không cho đó là sự thật, nói: “Trần Khả Như, cô con mẹ nó bớt lừa tôi lại đi, cô làm sao có thể mắc loại bệnh đó được?”
“Không sai, bởi vì có quá nhiều kẻ tiểu nhân không tiếc trăm phương ngàn kế giống như đám các anh, anh cho rằng tôi đi theo Lê Hoàng Việt lâu như vậy rồi, số lần mà tôi bị bắt cóc còn ít hay sao? Nhưng mà, thời gian ủ bệnh của AIDS lại rất lâu, trong vòng bảy đến mười năm cũng vẫn khó mà phát hiện ra được, tin hay không tin thì tùy anh...”
Trần Khả Như cười, nụ cười tái nhợt như hoa của cây trúc đào, nụ cười không thấm được đến đáy mắt.

Một nỗi bi thương dâng lên, kỳ dị giống như thẩm thấu ra từ bên trong người cô.

“Mất hứng! Ông đây không thèm tin cô!”
Trong miệng Dương Thành Trung một mực nói không tin nhưng thân thể lại rất thành thực, nhanh chóng mặc lại chỗ quần áo vừa mới cởi ra kia.

Vào lúc này, ngay cả ánh mắt nhìn Trần Khả Như cũng loáng thoáng có chút kinh tởm và ghét bỏ.

Ngay tại thời điểm Dương Thành Trung đang kéo dây khóa kéo, cánh cửa lại vang lên một tiếng két rồi mở ra, một bóng người gầy nhỏ xuất hiện.

Cuối cùng cũng xuất hiện, người đã biến mất một thời gian khá lâu, Trần Khả Hân.

Từ sau cái chết Phan Lệ Thu, Trần Khả Hân cũng không hề xuất hiện.

Sự xuất hiện đột ngột này ngược lại lại có thể giải thích rõ ràng được mọi chuyện.

Quả thực Trần Khả Hân có rất nhiều lý do để trả thù Trần Khả Như, người có tâm tư không đơn thuần vẫn luôn có rất nhiều lý do để giải thích cho hành vi ác độc của chính mình.

“Dương Thành Trung, lập tức đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh ở chỗ này nữa.”
Trần Khả Hân cất giọng rống lên một tiếng nhưng Dương Thành Trung cũng không hề có chút bực bội nào, cười đùa hí hửng nói: “Được, được thôi, bà cô, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Trong bụng Dương Thành Trung có bao nhiêu cây tâm địa gian xảo, Trần Khả Hân cũng đã nhận thức được vô cùng rõ ràng.

Vào giờ phút quan trọng này, cô ta cũng không có tâm trạng nào mà đi thưởng thức dáng vẻ của kẻ đạo mạo đang kích tình kia.

Sau khi cô ta lấy lại sự bình tĩnh, thấy được phản ứng hờ hững và thờ ơ của Trần Khả Như, không có chút gì lo lắng hay hốt hoảng, sự ghen tị trong lại giống như cũ, chen chúc nhau chui ra trong thời điểm lơ đãng nhất.

Ánh mắt của Trần Khả Hân vô cùng phức tạp, hỏi: “Trần Khả Như, chẳng lẽ chị không muốn biết, đứa bé trai bên cạnh chị là ai, hay là tôi có kế hoạch gì hay sao?”
“Biết thì như thế nào, không biết thì thế nào?”
Trần Khả Như nghe xong lời nói của đối phương thì cũng đã mơ hồ đoán được thân phận của đứa bé trai bên cạnh.

“Trần Khả Như, bây giờ chắc là chị đang rất muốn chết đi nhỉ, mùi vị bị cả thế giới này vứt bỏ, bị toàn thế giới này phản bội không dễ chịu chút nào, có đúng không?” Khóe miệng Trần Khả Hân nhếch lên một nụ cười tàn ác: “Tôi biết chứ, bởi vì tôi cũng hiểu quá rõ loại cảm giác đó, ngày đó, tôi chính mắt nhìn thấy mẹ mình chết thảm ở trước mặt của chính mình, cái người phụ nữ ác độc kia không chút do dự mà ghim thẳng con dao găm vào ngực của mẹ...”
“Không phải là Phan Lệ Thu tự sát hay sao?”
“Ha! Đi đến chỗ cô ta tự sát thì đúng! Tôi nhớ rất rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, cho dù cô ta có hóa thành tro, tôi cũng sẽ nhận ra được!” Trần Khả Hân xúc động nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.