Tiếng súng "pằng pằng" không ngừng vang lên.
Lê Chí Cường và Lê Hoàng Việt đều nằm rạp xuống.
"Loảng xoảng", cửa sổ ở hai bên đều vỡ hết, tài xế lái xe cũng nơm nớp lo sợ, sợ rằng không biết một lúc nào đó đầu mình sẽ bị bắn nổ tung, cả cái mạng cũng không giữ được nữa.
Lê Hoàng Việt ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn ra phía xa, anh thấy cuối đám lau sậy có một hồ nước rất lớn.
Anh quả quyết nói: "Hai người nghe rõ đây, một lát nữa cứ lái xe thẳng xuống hồ nước, ba người chúng ta cùng nhảy ra khỏi xe."
"Thế nhưng Tổng giám đốc Việt..."
Sự do dự của Lê Chí Cường lập tức bị Lê Hoàng Việt gạt đi: "Không có thế nhưng gì cả.
Đây là mệnh lệnh của tôi.
Hai người nhất định phải sống, đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ."
"Đã rõ."
Tài xế và Lê Chí Cường cùng trả lời.
Mọi người đều nói Lê Hoàng Việt là người vô tình, thế nhưng Lê Chí Cường lại cảm thấy anh đã ấm áp hơn trước rất nhiều rồi.
Lê Chí Cường có thể nhận ra từ những hành động trong vô thức của anh.
Nửa năm nay, anh đã quá cô đơn rồi.
Ngoại trừ những lần trả thù không dứt, cuộc đời của anh dường như không có mục tiêu nào khác.
Không ai biết được nỗi khổ trong lòng của Tổng giám đốc Việt.
Mỗi khi nhớ về những ngày tháng ấy, hốc mắt của Lê Chí Cường lại hơi ướt.
Đúng lúc xe sắp lao xuống hồ, Lê Hoàng Việt hét lên từ một đến ba, ba người nhảy ra hai bên, lăn vào bãi lau sậy um tùm rậm rạp.
Bất kể những ai làm việc với Lê Hoàng Việt, ngoài những công việc hàng ngày, bọn họ còn hay đến phòng tập thể thao, lâu dần, cơ thể cũng khỏe hơn rất nhiều.
Với sức khỏe như vậy, có thêm cả bãi sậy cao hai mét làm vật chắn, việc trốn thoát trở nên tương đối dễ dàng hơn.
E rằng lần này Lương Huy không chỉ muốn cướp đi hợp đồng, điều quan trọng hơn là muốn giết chết cả Lê Hoàng Việt.
Cuối cùng Lương Huy cũng không nhịn được nữa rồi, điều này Lê Hoàng Việt cũng không nghĩ tới, thế nên anh đoán rằng Tập đoàn Hoa Sen đã đi đến bước đường cùng rồi nên Lương Huy mới làm ra chuyện liều lĩnh như thế này.
Thật ra Tập đoàn Hoa Sen đã có Ngân hàng ACB của Phan Huỳnh Đông làm hậu thuẫn, thế nhưng nửa năm trước Phan Huỳnh Đông lại kiên quyết rút vốn lại, thế nên sức mạnh của tập đoàn cũng bị suy yếu đi.
Chỉ cần bọn họ có thể quay trở về an toàn, Tập đoàn Hoa Sen và Lương Huy nhất định sẽ không còn con đường nào để trở mình nữa.
Cho dù nói như thế nào, Lê Chí Cường cảm thấy rất hưng phấn, Tập đoàn Hoa Sen đã điều khiển Trần Phương Liên đối phó với Tổng giám đốc Việt và bà chủ, hãm hại bà chủ...!
Nói chung là cho dù để Lương Huy chết đi nghìn lần cũng không đủ.
"Chạy."
Những tên giết người ấy cũng không phải chỉ là lũ ngốc, bọn họ sẽ sớm phát hiện cảnh rơi xuống hồ này chỉ là một cái bẫy.
Thế nên bọn họ phải chạy vào thôn xóm gần đó hay một chỗ nào đó có nhiều người để lẩn trốn và cầu cứu.
Đám vệ sĩ của Lê Hoàng Việt giải quyết hết đống người kia và tìm được bọn họ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường cùng đi về một hướng, ánh hoàng hôn rọi xuống thành từng mảng lớn, những cây lau sậy hai bên cứ đập vào mặt bọn họ.
Tiếng hít thở, tiếng bước chân sột soạt đan xen dưới ánh hoàng hôn màu cam tạo nên một giai điệu dồn dập làm người ta thót tim.
Bỗng nhiên Lê Chí Cường vấp phải một hòn đá, trượt chân ngã bịch xuống.
"Sao vậy?"
Lê Hoàng Việt đang chảy mồ hôi nhễ nhại, anh quay lập tức quay lại đỡ Lê Chí Cường lên.
Lúc này, một tiếng súng vang lên sau lưng bọn họ, một tia lửa xoẹt qua, âm thanh vang lên như tiếng sấm gầm.
"Tổng giám đốc Việt, có lẽ tôi đã bị trẹo chân rồi, anh đi trước đi, đừng quan tâm đến tôi."
Lê Chí Cường ngẩng đầu lên, mặt anh ta đen lại, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, đúng lúc quan trọng như thế này mà anh ta lại xảy ra chuyện.
Lúc này anh ta vừa sốt ruột vừa hối hận: "Tổng giám đốc Việt, người bọn họ muốn tìm là anh, tôi sẽ không sao đâu, anh đi nhanh lên."
Không ngờ, Lê Hoàng Việt làm như không hề nghe thấy gì, một mình đỡ Lê Chí Cường rồi cõng lên lưng.
Lê Chí Cường nằm phủ lên lưng của Lê Hoàng Việt, cảm thấy người bên mình đang gồng hết sức để chạy trốn, gió và cây lau vẫn đập vào mặt không ngừng.
Động tác của Lê Hoàng Việt thật sự rất nhanh, không hề nói những lời văn vẻ nhưng vô ích như anh ta.
Đột nhiên Lê Chí Cường cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đúng vậy, Tổng giám đốc Việt là một người làm việc rất độc đoán, làm gì có chuyện cho phép người khác làm trái lời nói và quyết định của anh chứ.
Nếu như Tổng giám đốc Việt thấy mình vẫn có giá trị thì cái mạng của anh ta vẫn còn có giá trị, sao phải giả vờ hy sinh vì nghĩa lớn gì chứ.
Những kẻ đuổi phía sau như mọc thêm mắt, hơn nữa Lê Hoàng Việt đang phải cõng một người nặng chạy về phía trước nên tốc độ chậm dần đi, đạn cứ bắn tới liên tiếp.
Không nói đến Lê Hoàng Việt đang chạy, ngay cả Lê Chí Cường cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nếu như một trong hai người bị bắn trúng thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Người bên cạnh Tổng giám đốc Việt chỉ có mỗi anh ta, anh ta hiểu được nỗi khổ, sự nhẫn nhịn, sống không bằng chết của Lê Hoàng Việt.
Thế nên anh ta không thể chết, mà Tổng giám đốc Việt thì càng phải sống.
Lê Chí Cường bám chặt lấy vạt áo của Lê Hoàng Việt, miệng lẩm nhẩm, nhất định, nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Ở cách đó không xa, cuối bãi lau sậy, hai người đã nhìn thấy những ánh lửa lập lòe, có nhà dân.
"Tổng giám đốc Việt, ở phía trước có làng xóm gì đó kìa."
Lê Chí Cường vui mừng hô lên, theo lý mà nói, tiếng súng kêu to như vậy chắc đã kinh động đến người dân trong làng rồi chứ.
Bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên đằng trước bọn họ, dường như có một viên đạn vừa sượt qua bên người, nhất thời khói thuốc súng tràn ngập, hô hấp trở nên hỗn loạn hơn, bên tai bị ù đi.
Lê Chí Cường rõ ràng cảm thấy cơ thể của Lê Hoàng Việt hơi lảo đảo, không được vững.
Vẻ mặt của anh ta thay đổi, có chuyện gì vậy?
"Ai ở đó đấy.
Còn nổ súng nữa chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
"Các anh em, can đảm lên, chúng ta cùng đi bắt bọn tội phạm nổ súng lung tung, nói không chừng sở cảnh sát còn thưởng cho chúng ta ấy."
"..."
Lúc này, ở cánh đồng cuối bãi lau sậy, bọn họ nhìn thấy lờ mờ khoảng bảy tám người đang đứng đó.
Nhất định là người dân ở làng này rồi.
Lê Chí Cường không nghĩ được nhiều nữa, vội vàng hô to: "Cứu với, giúp chúng tôi với, chúng tôi bị người xấu truy đuổi."
Lúc Lê Chí Cường vừa nói xong, hai chân của Lê Hoàng Việt mềm nhũn, trọng tâm của cơ thể anh không còn vững nữa, anh ngã khuỵu xuống.
"Tổng giám đốc Việt, anh đừng dọa tôi, Tổng giám đốc Việt, anh sao vậy?"
Lê Chí Cường vội vàng rời khỏi vai của Lê Hoàng Việt, bảy tám người dân đó cầm đèn pin đi lại gần hai người, người đi đầu tiên còn hơi đề phòng Lê Chí Cường.
Dù sao tối như này lại chui ở đâu ra hai người và mấy tiếng súng, những người nhát gan trong làng đều cảm thấy sợ hãi.
Có rất nhiều người trong làng phải đi lại trên đường vào buổi tối, nhỡ đâu sẽ có người bị bắn trúng.
Tất cả những thanh niên có thân thể khỏe mạnh trong làng liền xông pha đi đầu, đi tìm xem có đứa trẻ nào ham chơi mà vẫn đang đi bên ngoài.
"Trần Văn Bảo, hình như người đã chạy đi rồi.
Thế nhưng em đã cướp được súng trong tay bọn họ rồi."
Không lâu sau, có ba thanh niên quay trở về, còn vác theo cây súng ngắm dài trên vai.
"Mấy người phải biết cẩn thận một chút, nhỡ đâu bị súng bắn trúng thì không phải là chuyện đùa đâu."
"Trần Văn Bảo, yên tâm đi, bọn em quen với bãi lau sậy ở đây như quen với cơ thể của mấy bà vợ ở nhà vậy, cứ bước nào là chuẩn bước đấy, làm cho bọn họ chạy đi hết rồi, tiếc thật."
"Mấy anh em vất vả rồi, đêm nay phải đi tuần tra ở cổng làng, nhỡ đâu bỗng nhiên có người đến thì sao."
"Không sao đâu..."
Lê Chí Cường không còn lòng dạ nào để nghe bọn họ nói chuyện ồn ào nữa, anh ta rút điện thoại ra để soi, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Tổng giám đốc Việt hơi trắng đi, ánh mắt thì hơi híp lại, tinh thần không còn được minh mẫn.
Anh chỉ có thể líu ríu trả lời Lê Chí Cường, không còn rõ gì nữa.
Lê Chí Cường cảm thấy không ổn, anh ta nhìn dọc theo cơ thể của Lê Hoàng Việt, khi nhìn đến một bên bụng thì kinh ngạc kêu lên: "Tổng giám đốc Việt, anh bị trúng đạn rồi."
Lê Chí Cường lấy tay sờ vào, máu thấm ra ướt một mảng áo, màu máu làm cho hốc mắt của anh ta cảm thấy đau.
"Cứu mạng với, cứu Tổng giám đốc Việt của chúng tôi, ở gần đây có bệnh viện nào không, anh ấy bị trúng đạn rồi."
Lê Chí Cường không nghĩ được gì nữa, anh ta hét thật lớn, không còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa: "Anh ấy đang chảy máu.
Anh ấy chết mất.
Có bệnh viện không, có bác sĩ nào không."
Dáng vẻ anh ta cầu cứu mọi người, từ sự sợ hãi không thể khống chế được trong ánh mắt, lồng ngực đang phập phồng lên xuống, đến giọng nói đầy kích động và khuôn mặt, bàn tay đầy máu đã kích thích đến cảm xúc, thị giác và thính giác của mỗi một người đứng ở đây.
Lê Chí Cường vội vã cởi áo khoác ngoài của mình ra, ấn vào chỗ đang chảy máu, nói lẩm bẩm: "Tổng giám đốc Việt, cố gắng một chút.
Tổng giám đốc Việt, anh không thể chết."
Một người trong số đó sợ hãi nói: "Bệnh viện thì không có, nhưng có một phòng khám."
Có một người khác lại ngắt lời: "Tuy rằng bác sĩ Linh làm hỗn tạp rất nhiều việc, thế nhưng sợ rằng không thể làm phẫu thuật gắp đạn được, hơn nữa thiết bị và máy móc ở đây không đủ hiện đại để dùng cho việc ấy được."
"Thế nhưng nếu như đưa đến bệnh viện trong thành phố thì không kịp nữa."
"..."
Mọi người bắt đầu tranh nhau thảo luận.
Lê Chí Cường nghe thấy vậy thì không làm chủ tinh thần được nữa, anh ta nổi giận quát lên trong đống âm thanh hỗn loạn: "Phòng khám ở đâu, lập tức dẫn tôi đến đó."
Câu nói này đã trấn áp những người ở đây.
Trần Văn Bảo nói: "Đưa anh ta đến nhà của Minh Lâm."
Lê Chí Cường cố gắng ôm Lê Hoàng Việt dậy, thế nhưng chân anh ta bị trẹo rồi, hoàn toàn không đi được nữa, còn chưa kịp hối hận, anh ta đã nhìn thấy có người cõng Lê Hoàng Việt thật vững chắc rồi đi rất nhanh.
"Cảm ơn."
Lê Chí Cường bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ và biết ơn, anh ta lê cái chân khập khiễng của mình, nhanh chóng đi theo.
Người tốt trên thế giới này vẫn rất nhiều, cũng may những người dân trong làng tốt bụng, chất phác này vui lòng giúp đỡ hai người.
Thế nhưng Lê Chí Cường không dám lơi là buông lỏng cảnh giác, nếu như bác sĩ Linh mà bọn họ nói lại là một bác sĩ chuyên đi chữa những bệnh như cảm cúm, ho khan, hay bệnh phụ khoa thì chẳng phải là làm lỡ thời gian của bọn họ rồi sao.
Bây giờ cũng chỉ biết nắm lấy một tia hy vọng này thôi chứ biết làm thế nào.
Ở phòng khám làng Văn Quán.
Biển quảng cáo màu trắng, biểu tượng chữ thập đỏ và bốn ký tự lớn ở bên trên trông rất bắt mắt.
Người dân ở những làng xung quanh bị ốm hay cảm lạnh thì đều đến đây.
Bây giờ đã là tám giờ tối rồi, bác sĩ Linh đã tiễn người y tá cao tuổi về rồi, cô nhìn ra ngoài phía đường làng, trong lòng thầm nghĩ không biết sao đứa nhỏ vẫn chưa về, cô sắp chuẩn bị đóng cửa rồi.
"Mẹ...!Phì phì...!Có một người bị đạn bắn trúng đang được đưa tới đây..."
Năm nay Minh Lâm chưa đến năm tuổi, nó cao hơn những đứa bé cùng tuổi một chút, nó mặc một chiếc áo ba lỗ và đi đôi dép lê, chạy đi khắp làng, bây giờ nó đang thở hổn hển nói.
Trên khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của bác sĩ Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, bị trúng đạn sao?
Cô ấn vào mi tâm, chẳng trách lúc nãy cô ấy còn lờ mờ nghe thấy tiếng súng.
"Minh Lâm, bác sĩ Linh, đã đóng cửa chưa? Ở đây có người bị trúng đạn, có thể xem giúp được không."
Lúc này, Trần Văn Bảo đã đi đến cổng, anh ta đi thẳng vào phòng khám, đặt người lên chiếc giường màu trắng ở bên ngoài.
bác sĩ Linh vội vàng lại gần, xem xét Lê Hoàng Việt, anh đã chảy rất nhiều máu.
Nhưng khi đôi mắt trong veo của cô ấy di chuyển đến khuôn mặt của người đàn ông bị thương, vẻ mặt của cô vô cùng kinh ngạc..