Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 234: Phát Hiện Một Cái Xác





Giờ phút này, cô thật sự nóng ruột vô cùng, bởi vì rõ ràng cô nghe được phía sau kia, Lương Huy đang kêu gào: "Hai phút.

" Chỉ còn hai phút nữa là quả bom này sẽ nổ tung! Cho dù bây giờ bỏ chạy thì cũng không thể chắc chắn sức công phá của nó, liệu có thể nuốt trọn bao nhiêu người trong phạm vi bán kính quanh đây.

Gần như tất cả Cảnh sát cùng đồng thanh hét lên: "Đội trưởng, bên trong có bom, chạy mau!" Trong phút chốc quần chúng nhân dân nháo nhào hết cả lên.

Người không liên quan thì tất nhiên bỏ chạy nhanh chóng như bôi dầu dưới chân, nhưng những phụ huynh còn đang chờ con mình trong kia thì sao, bước chân họ đứng sững như núi, một khi chưa thấy con mình an toàn thoát khỏi nguy hiểm thì sao bọn họ có thể rời khỏi đây được chứ? Bên này, công tác sơ tán người dân của Đội trưởng Dư cũng không thuận lợi cho lắm.

Các chiến sĩ đặc công vươn tay đỡ lấy từng đứa bé một rồi nhanh chóng giải tán tất cả mọi người đang tụ tập rời khỏi chỗ này.

Do đó không có ai lo lắng cho người đang giằng co bên trong với Lương Huy, trong lòng Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như cực kỳ rõ ràng, nếu không thể khống chế Lương Huy hoàn toàn, một khi anh ta chạy thoát ra ngoài thì sẽ có nhiều người bị thương hơn nữa, sẽ tạo thành hậu quả không thể đo lường.

"Mấy người ai cũng đừng!
Hòng trốn thoát!
Haha!
Nổ cho chết hết đi! " Tiếng cười điên cuồng của Lương Huy vang vọng trong không gian, trước cảnh tượng mọi người chạy loạn tan tác, lại càng khiến người nghe giật mình hoảng sợ.

"Cô kia, mau rời khỏi đây cùng chúng tôi đi.

" Một chiến sĩ đặc công trang bị trang phục và vũ khí đầy đủ định vươn tay kéo Trần Khả Như đi, mặt trời đã khuất bóng rồi, nhưng cô vẫn cứng đầu bám chặt khung cửa, mặc cho mồ hôi ướt đẫm cả người nhưng vẫn kiên quyết từ chối: "Đồng chí Cảnh sát, anh cứ đi trước đi, không cần quan tâm tôi làm gì, tôi đang chờ chồng và bạn của mình!" "Cô ơi, bây giờ không phải là lúc để cô giải quyết việc riêng, đi theo tôi nhanh lên.

" Chiến sĩ đặc công cũng vội lắm rồi, ai mà biết bao giờ bom sẽ nổ tung chứ, nhưng cố tình lại gặp phải một người phụ nữ cứng đầu không chịu nghe lời khuyên.


Cứ như có cảm ứng giữa hai người, Lê Hoàng Việt vội vàng hét to một câu từ bên trong: "Trần Khả Như, em đi nhanh lên, không cần chờ anh, tin anh đi, nhất định anh sẽ bình an thoát khỏi đây, đừng lo cho anh!" Trần Khả Như đưa tay lau hết mồ hôi nhớp nháp trên mặt, cũng hét với vào trong kia: "Lê Hoàng Việt, dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn muốn cùng tiến cùng lùi với anh, chúng ta đã nói rõ ràng trước khi đến đây rồi mà.

" Lúc bấy giờ Lương Huy đã bị đánh đến mức không nói được câu nào nữa, đôi mắt và sống mũi không có chỗ nào nhìn ra vết tích ban đầu được, trông dáng vẻ thoi thóp như sắp chết nhưng lại cười khà khà, anh ta đang cười nhạo bọn họ, cười chê mọi người, cứ như anh ta không còn sợ hãi cái chết nữa, chỉ cần hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt, kéo hết tất cả những ai trong tầm mắt anh ta xuống vực sâu của tội ác, vậy là đủ rồi.

"Chỉ còn một phút nữa, hai người còn phí thời gian nói chuyện, chậm chạp hơn thì thật sự không kịp đâu đó!" Tống Quốc Minh nhíu mày nói một câu, trông cậu ta quá mệt mỏi và suy yếu, cậu ta vừa tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, mặc dù tạm thời cơ thể này không xuất hiện bất cứ tình trạng cơ bắp teo tóp nào, nhưng thể chất bên trong lại kém đi nhiều, hành động cướp súng vừa nãy đã khiến cậu ta hao phí rất nhiều tinh thần và thể lực.

Cậu ta không trụ nổi nữa! "Chàng trai này! " "Không cần phải để ý đến tôi, vốn dĩ tôi chính là một người chết sống lại, trước hết cứ cõng người phụ nữ này ra ngoài đi!" Tống Quốc Minh không chần chừ mà từ chối cơ hội được sống của mình, chiến sĩ đặc công vừa bối rối lại vừa buồn phiền, bình thường lúc đi cứu người, ai cũng ước gì được chạy thoát sớm một chút, hôm nay lại gặp mấy người đầu óc không bình thường chút nào, mạng sống của ai cũng quý giá, không thể coi thường dù chỉ là một chút.

Anh ta là Cảnh sát, anh ta có kỷ luật phải tuân thủ, nhưng bất cứ lúc nào, nếu phải rơi vào nguy hiểm thì bản thân phải xông pha cứu người khác trước, tuy vậy, nếu có người sẵn sàng nhận nguy hiểm để nhường cơ hội được cứu cho người khác, anh ta vẫn phải làm theo ý họ.

"Tôi không đi, tôi chỉ muốn chờ ở đây.

" Trần Khả Như cắn chặt răng, cho dù Lê Hoàng Việt vẫn không hề ngoảnh đầu nhìn cô dù chỉ một lần.

Có một số chuyện, có một số lời, không cần phải nói nhưng ai cũng có thể hiểu rõ.

Trước bước ngoặt hiểm nguy phía trước, Lê Hoàng Việt im lặng không nói một lời, khóe mắt liếc vội qua con số đếm ngược đang điên cuồng chạy trên màn hình điện tử, trong ánh mắt là suy nghĩ sâu xa khó dò, mồ hôi rơi nhễ nhại trên mặt anh, nó thấm hết lên áo sơ mi khiến anh trông chật vật lạ thường, tất cả đều đang bán đứng cảm xúc của anh.

Sống chết ngay trước mắt, sao có thể không căng thẳng? Ánh mắt nặng nề của Tống Quốc Minh không ngừng liếc qua liếc lại hai người Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt, thời gian nửa năm, tình cảm của bọn họ chẳng những không trở nên phai nhạt mà ngược lại, càng lúc càng mãnh liệt hơn, càng khó rời bỏ nhau.

Ống tay áo cậu ta buông thõng xuống, bàn tay mất sức nắm chặt lại rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như thế, không hề tập trung vào gì khác.


Bỗng nhiên Lê Hoàng Việt đứng bật dậy, nhanh chóng tìm được vị trí đặt dao nhỏ rồi nhặt nó lên, anh lại gần Lương Huy, vung dao đâm một cú vừa chính xác vừa hung ác, động tác này chỉ xảy ra chớp nhoáng trong thời gian một cái chớp mắt.

"Cô gái, xin lỗi cô!" Mà ngay trước đó vài giây đồng hồ, Trần Khả Như đã bị lính đặc công mạnh mẽ ép buộc ôm lấy, vác cô lên vai rồi dần rời khỏi phòng học này.

Cánh cửa trống rỗng kia càng lúc càng nhỏ dần, bóng dáng người trong kia thoắt ẩn thoắt hiện.

Nguyên nhân không phản kháng cũng rất đơn giản, người kia quá mạnh, sức lực rất lớn nên không thể phản kháng được, nếu có giãy dụa thì ngược lại cũng chỉ khiến người ta cảm thấy cô là một người không hiểu chuyện, không thận trọng, không biết xem xét tình hình chung mà chỉ biết hành động tùy ý mình.

Cô rất lý trí, nhưng khoảnh khắc này, cô lại hận sự lý trí của mình vô cùng Tại sao phải nghe lời Lê Hoàng Việt như vậy? Thoáng cái ánh mắt trở nên giật mình lo lắng, rồi lại mờ mịt luống cuống, âm thanh chói tai vang lên quanh quẩn trong cả tòa nhà của trường học, từng tiếng một vang lên không ngắt nghỉ, nhưng dường như cô không còn nghe được bất cứ âm thanh gì nữa! Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một.

Tích tích!
Tiếng vang "Đùng","Ầm ầm" phát ra rung trời động đất, đinh tai nhức óc vô cùng, nó kích thích màng nhĩ người ta rung lên dữ dội.


"Nằm xuống, tất cả nằm xuống mau lên!" Đội trưởng Dư liều mạng hét to, xung quanh đây có rất nhiều người không kịp rút lui, bọn họ chỉ vừa tỉnh táo lại từ niềm vui tìm lại được con mình, nhưng hiển nhiên, bọn họ đã ăn mừng quá sớm trước nguy hiểm thực sự đang bùng nổ lúc này.

Ánh mắt Đội trưởng Dư nhìn trận nổ oanh tạc trước mặt chằm chằm không hề chớp một lần, trong mắt lóe lên cảm xúc thương xót và tiếc hận sâu sắc.

Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên bốn phía, khói đặc cuộn lên ngợp trời, ngọn lửa đỏ rực như con rắn khổng lồ điên cuồng chao lượn khắp bốn phương tám hướng, thiêu đốt và nuốt chửng tất cả mọi thứ, đồng thời cũng không quên trút giận bằng cách phun lửa trừng phạt lên mọi thứ.

Thời gian nổ không kéo dài, nhưng lửa thì kịp vén lên cháy điên cuồng trên khắp tòa nhà ba tầng, thậm chí càng lúc càng cháy to hơn.

Nó cứ như một vươn lên chạm đến bầu trời, muốn so với mặt trời xem rốt cuộc kẻ nào có lửa nóng hơn, kẻ nào có sức mạnh thiêu đốt làn da con người hơn! Hơi nóng phả vào mặt bỏng rát, Trần Khả Như ù tai không nghe thấy gì, tất cả cơ quan cảm giác trên người đều biến mất sạch, cô bị chiến sĩ đặc công vác đến bãi cỏ rồi thả xuống, kiên cường ngẩng đầu lên, nhìn chính xác vào toàn bộ đám cháy đang nổ ra cách đó khoảng mấy chục mét, tầm mắt chuẩn chỉnh không hề lệch một ly nào.

Chẳng qua mọi thứ xảy ra chỉ kịp tính bằng đơn vị thời gian, nếu Lê Hoàng Việt cũng trốn thoát cùng lúc với cô, có lẽ vẫn có thể cứu anh!
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi như vậy, làm sao có thể? Lúc tiếng nổ kết thúc thì chiến sĩ đặc công mới nới lỏng cánh tay đang giữ người, thế mà Trần Khả Như lại chớp thời cơ này này nhanh chóng trốn thoát anh ta.

"Cô gái, cô muốn làm gì?" Anh ta hoảng hốt không thôi, trong lúc vội vàng không kịp giữ người lại mà chỉ có thể nghẹn ngào kêu lên.

Đội trưởng Dư sốt ruột hạ lệnh gọi xe Cứu hỏa trong Thành phố đến đây, bây giờ anh ta mới biết là trong phòng học ở tầng trên còn có người, nếu dập lửa kịp thời thì nói không chừng vẫn có thể cứu được người trong đó.

Thấy Trần Khả Như như mê muội lảo đảo bước từng bước, xông vào trong biển lửa, Đội trưởng Dư nhíu chặt mày, nắm tay siết chặt!
Trên không trung khu vực trung tâm Thành phố Đà Nẵng, lửa đỏ điên cuồng thiêu đốt mọi thứ, nhuộm một góc trời toàn là khói đen cuồn cuộn, không được yên bình.

Lê Hoàng Việt! Cô muốn đi tìm Lê Hoàng Việt! Vì sao, vì sao vừa rồi lại muốn cô rời khỏi đây một mình! Khắp khuôn mặt Trần Khả Như là nỗi đau lòng chất chứa, trong không gian dần xuất hiện mùi khí cacbon nồng nặc, đôi mắt hồng lên như ai làm vương giọt nước chanh rồi cay xè, cô bước từng bước lại gần khu vực trung tâm đám cháy hừng hực, mái tóc điên cuồng bay lên, từng chút một bị lửa nuốt trọn.

Dù đứng cách đó khá xa nhưng rõ ràng cơ thể cũng đã cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy hừng hực, dồn nén khiến áp lực không khí cũng tăng vọt.

Cô điên rồi sao? Đúng thế, cô điên rồi! Còn chưa kịp hưởng thụ thời gian bình yên bên nhau, tất cả niềm vui trong cuộc đời, vậy mà cô đã lại vuột mất anh! Đây chính là niềm tin mà anh nhắc đến sao, vì sao không đưa cô cùng đi trốn với anh? Bọn họ chỉ cần đi khỏi đây thật xa là được, tại sao phải dây dưa lằng nhằng với Lương Huy làm gì? Cho dù muốn cùng chết cùng chôn, vậy vì sao không kéo cô theo cùng! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đội trưởng Dư và các chiến sĩ đặc công vội vàng kéo Trần Khả Như lại, trông cô lúc này như tờ giấy thật mỏng, tùy ý lôi kéo đã lung lay không ngừng, nhẹ và mong manh đến mức như sắp gãy.


Cả người Trần Khả Như xụi lơ ngồi nhoài trên mặt đất, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt rơi xuống mất kiểm soát, cô dùng hết sức lực cả người để chửi bới: "Lê Hoàng Việt, anh là đồ khốn, em hận anh chết đi được!" "Không bao giờ em biết ơn anh đâu! Em sẽ hận anh mãi mãi!" Cô xúc động gào thét điên cuồng, gào xong lại cẩn thận mò mẫm tìm kiếm, trong đống đất đá phế liệu sau vụ nổ, chỉ có tro tàn nằm lại ở những nơi ngọn lửa đi qua, cô ngửa đầu nhìn màn đêm dần bị bóng tối nuốt chửng, đào đâu ra ánh sáng, đào đâu ra ánh mặt trời chứ? Chỉ có lửa giận vô tình của ông trời mà thôi! Chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi, vậy mà không còn kịp nữa, cơ bản anh không kịp trốn thoát! "Cô bị thương rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.

" Đội trưởng Dư thấy dáng vẻ chán nản thống khổ, không buồn quan tâm chuyện gì của Trần Khả Như, trong lòng anh ta cực kỳ không dễ chịu, với thân phận là Đội trưởng, anh ta chỉ có thể suy nghĩ cho toàn diện, không thể bảo vệ sự an nguy của tất cả người dân trong Thành phố, nhất là Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, anh ta vô cùng hổ thẹn nhưng lại không thể làm gì khác, không thể khiến những người vô tội không liên quan rơi vào tình huống nguy hiểm được.

Cho dù bây giờ tất cả trẻ em đã được an toàn không chút tổn thương nào, nhưng trong trận nổ bom kinh khủng này, tình hình thương vong vẫn rất thê thảm.

"Không được chạm vào tôi!" Trần Khả Như bất ngờ hét lên một tiếng hoảng sợ, cứ như từ chối chạm vào bất cứ ai, lạnh lùng cô độc cách xa người khác tận hàng nghìn km.

Nếu biết trước kết quả tan xương nát thịt thế này, thà cứ bị Lương Huy nổ súng bắn chết cho rồi, hoặc là nửa năm trước chết quách cho xong, cần gì phải gặp lại nhau như bây giờ? Cô không hối hận đã kéo Lê Hoàng Việt cùng đến đây giải cứu lũ trẻ, tối thiểu là làm thế đã cứu được tất cả trẻ em an toàn ra ngoài, nhưng điều khiến cô hối hận chính là, vì sao lại buông tay Lê Hoàng Việt một lần nữa? Cái chết cũng không đáng sợ.

Đáng sợ là chúng ta chỉ vừa gặp lại nhau, lại bắt em phải trải qua cảm giác sống chết đôi đường cách trở với anh! Nếu sau này còn sống, mỗi giây mỗi phút em phải hít thở thế nào đây, em phải tiếp tục sống thế nào đây? Thậm chí nỗi đau âm ỉ trong lòng còn đáng sợ hơn cả lửa cháy dữ dội, nặng nè giáng xuống trái tim cô, khiến cô chỉ thở dốc cũng đủ đau nhức, nhịp tim dần chậm lại, nước mắt khô cạn chảy dọc hai bên má, lặng lẽ không tiếng động thấm ướt hai bên tóc mai.

Đội trưởng Dư mím chặt môi, khoát tay ra hiệu, bản thân thì chắn giữa Trần Khả Như và ngọn lửa đang cháy, như bức tường người lấp kín hiện trường, đứng vững vàng kiên cố.

Chẳng bao lâu sau, các đoàn xe trong đội Cứu hỏa cũng đến, gần như tất cả xe bồn Cứu hỏa trong Thành phố đều huy động cho lần ra quân này, công việc dập lửa nhanh chóng được tiến hành rất có trật tự.

Theo thời gian dần trôi qua, ngọn lửa cũng nhỏ dần, tiếng còi xe Cảnh sát và xe Cứu thương bên tai cũng dần nhỏ hơn rồi tắt hẳn.

Trái tim Trần Khả Như đã chết lặng, cô cảm thấy rất lạnh, cô sợ hãi, sợ sẽ nghe được tin dữ Lê Hoàng Việt đã chết thành thi thể cháy rụi, hoặc là, cơ bản đến cả thi thể cũng không còn hoàn chỉnh nữa!
Đôi mắt cô co rút kịch liệt!
Có người báo cáo: "Đội trưởng, phát hiện trong đó có một!
Thi thể.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.