Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 269: Hương Nước Hoa Của Đàn Ông





Nói ra thì, lúc Trần Khả Như ở huyện Sìn Hồ, vẫn luôn mang thân phận giả là Tô Linh Vân để sống qua ngày, mãi cho đến khi về thành phố Đà Nẵng cũng vẫn chưa đổi lại giấy tờ chứng minh thân phận của bản thân, ngược lại Lê Hoàng Việt lại cẩn thận hơn, từ sổ hộ khẩu, thẻ công dân cho đến chứng minh thư đều đã giữ lại hết cho cô, lẽ nào anh đã tính toán được cô chắc chắn chưa chết sao?
Cô nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể đồng cảm với cảm xúc lúc đó của anh, là một loại quá trình chờ đợi từ mong đợi, kỳ vọng cho đến sự đau khổ trường kỳ của sự tuyệt vọng.

Cô lại càng thêm hối hận hơn, cô nên buông bỏ sự cứng đầu của bản thân, sớm đến tìm anh mới phải.

Sườn mặt của Lê Hoàng Việt góc cạnh lạnh lùng cay nghiệt, đập tay lên bàn: “Tôi nhớ là tôi chưa từng đến ủy ban hủy đi bất cứ tài liệu gì của vợ tôi mà? Ai nói với các người cô ấy đã chết rồi?”
Nhân viên kia bị dọa cho không nhẹ, lắp ba lắp bắp nói: “Ngài Việt, thật xin lỗi anh, việc có người mất tích là dựa theo tư liệu trên hệ thống của bộ công an… Sau đó mới đưa ra phán đoán là đã tử vong…”
Nhận ra sắc mặt của Lê Hoàng Việt càng lúc càng thêm tồi tệ hơn, đã trực tiếp biến thành cái đít nồi thì giọng nói của nhân viên càng lúc càng nhỏ lại, bọn họ đều làm việc dựa theo trình tự đã được quy định, ví dụ đụng phải loại người nào khó xơi như Lê Hoàng Việt thì không còn cách nào hết cả.

Quản lý của cục đã đi đến, an ủi hai người, chắc chắn hôm nay không thể làm được thủ tục phục hôn rồi, muộn nhất là một tuần nữa, bên bọn họ sẽ liên lạc với người bên cục cảnh sát để xác nhận lại thông tin dữ liệu đã được sửa đổi.

Dựa vào địa vị và thân phận của Lê Hoàng Việt, mở một con đường tắt thì cũng đơn giản thôi, nhưng mà có một số chuyện tốt không thể qua được quá dễ dàng.

“Vậy thì làm phiền mọi người rồi, một tuần sau chúng tôi lại đến.”
Thái độ của Trần Khả Như rất thân thiện, kéo lấy Lê Hoàng Việt đang không hề tình nguyện một chút nào kia đứng lên, trực tiếp rời đi.

Trong xe.

Bầu không khí trở nên trầm mặc, bí bách.

Lê Hoàng Việt đột nhiên hỏi: “Có phải em đang sợ không, cho nên mới không muốn đi đăng ký với anh không?”
Anh bỗng nghĩ đến, lúc bọn họ ly hôn trước đây, anh chỉ là tìm một vị luật sư đến, ép cô ký giấy tờ ly hôn, cuối cùng cô đến cả giấy chứng nhận ly hôn còn không thèm cầm đã biến mất khỏi thế giới của anh rồi.

“Làm sao có thể chứ?”
Trần Khả Như quay đầu sang, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, đôi mắt híp lại, nhàn nhạt cười: “Anh không thấy, hôm nay không phải là ngày tốt lắm sao? Ngày 14, không bằng chúng ta tìm một ngày hoàng đạo đi ạ.”

Hình như lời này có vẻ là có ý nghĩa hơn một chút.

Vẻ mặt của cô ẩn chứa rất nhiều thâm ý, Lê Hoàng Việt bỗng nghe hiểu ra được, nhưng mà, anh có chút lo lắng.

Anh ôm lấy cô, đặt cằm lên trán cô, như là lưu luyến, như là không nỡ, như là sợ hãi nói: “Em cũng biết mà, anh không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.”
Anh không chút che dấu khát vọng của bản thân mình, chính là chiếm đoạt cô, độc chiếm tất cả mọi thứ của cô.

“Đồ ngốc, em sẽ luôn ở bên cạnh anh thôi, anh đã cầu hôn em rồi mà.”
Trần Khả Như cảm giác được sự lo lắng của anh, suy nghĩ và sự chần chừ của anh, khẽ mỉm cười an ủi nói, sau đó vùi sâu vào trong lồng ngực anh, trao lại cho anh một cái ôm ấm áp, nhiệt độ của hai người hòa lẫn vào, sưởi ấm cho đối phương, trái tim kết nối không rời.

Hai người đã bàn bạc xong với nhau, chuyện nhận giấy chứng nhận thì tạm bỏ qua một nếu, làm theo ý kiến của Trần Khả Như, chọn lấy một ngày hoàng đạo rồi lại đến sau.

Tiếp sau đó, giống hệt như những gì mà Trần Khả Như kỳ vọng, trừ ban ngày ra thì cô và Lê Hoàng Việt dường như là dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh đối phương, từ ăn cơm cho đến khi đi ngủ, thực sự là giống hệt một cặp uyên ương không thể rời nhau dù chỉ là một giây.

Có người nói, thời gian một cặp đôi ở bên nhau càng lâu thì sẽ sinh ra cảm giác rất chán.

Nhưng, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy như thế, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống của bọn họ càng ngày càng ngọt ngào như đang chìm trong hũ mật.

Cảm giác như thế rất diệu kỳ, mỗi ngày đều rất hạnh phúc.

Phòng khám của Trần Khả Như chính thức được chuyển nhượng, buổi chiều cùng ngày hôm đó cô cũng quay về lại khoa phụ sản của bệnh viện đa khoa, đồng nghiệp trong bệnh viện còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng cô trở lại, nhưng mà cả đám cứ mở miệng ra là sẽ gọi cô là bà chủ, khiến cho Trần Khả Như không thể quen nổi, vô tình lại khiến cho cô sinh ra sự xa cách.

“Mọi người sau này cứ gọi tôi là bác sĩ Như là được rồi, trong bệnh viện tôi cũng chỉ là một bác sĩ thôi.” Tuy rằng Trần Khả Như biết rằng, cho dù cô có lên tiếng nói lại như thế rồi nhưng mọi người trong bệnh viện sẽ vẫn dùng một ánh mắt cung kính mà nhìn cô thôi.

Nhưng điều cô muốn cho mọi người hiểu đó là, Lê Hoàng Việt phí hết tâm sức để mua lại bệnh viện này chỉ là bởi vì muốn thành toàn cho ước muốn ngây thơ ban đầu của cô thôi, cô chỉ muốn làm một bác sĩ khoa sản bình thường, bây giờ không khác gì so với trước đây cả.


Ít nhất thì về mặt chức vụ, cô vẫn hoàn toàn không thay đổi.

“Tôi muốn nói vài câu với mọi người, ở bệnh viện này, trong khoa sản của chúng ta, chỉ có bác sĩ Như, không có bà chủ gì hết, mọi người cứ như bình thường là được rồi, bệnh viện này không phải một nơi “đặc biệt” gì đâu.”
Bác sĩ trưởng khoa Minh cũng là người tinh tế, thông minh, chỉ một lời nói đã có thể hóa giải được vấn đề thân phận của Trần Khả Như.

Đã nói đến đây rồi, mọi người đều là những tinh anh trong xã hội, nếu như bác sĩ Như đã muốn được đối xử bình đẳng thì trước mặt đương nhiên họ cũng sẽ làm được, nhưng sau lưng thì lại phải thờ phụng cô như cung phụng bồ tát, không dám coi thường đắc tội.

Trần Khả Như chính thức trở về khoa phụ sản của bệnh viện đa khoa làm việc, rời khỏi phòng làm việc cũ được gần một năm rồi, những trang thiết bị ở bên trong đều không có gì thay đổi, vẫn đơn giản, sạch sẽ, giống hệt như cô chưa từng rời khỏi nơi này.

Trần Khả Như tức cảnh sinh tình, trưởng khoa Minh đúng là có lòng.

“Bác sĩ Như, thấy thế nào?”
Vũ Tuyết Trang khoác chiếc áo blue ngắn màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, đứng dựa vào bên cửa, híp mắt, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn cô.

“Rất tốt.”
Trần Khả Như cười nhạt.

“Trưởng khoa Minh muốn chúng ta đến hội thẩm mấy ca tiểu phẫu, xin mời, bác sĩ Như.”
Vũ Tuyết Trang đưa tay làm tư thế mời, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, trong quá khứ, cuộc đời của cô nhờ có Trần Khả Như mà đầy ắp tia sáng mặt trời, trong quá khứ cũng bởi vì cô mà đau khổ muôn phần, bây giờ, cuối cùng khổ tận cam lai, khổ qua rồi mới nếm được trái ngọt.

Cô ấy rất cảm kích Trần Khả Như, càng cảm kích vì ông trời ban tặng cho cô ấy được gặp gỡ cô.

Dù sao cũng đã hơn nửa năm không tiếp xúc đến khoa phụ sản và những cuộc phẫu thuật, trưởng khoa Minh suy nghĩ và chuẩn bị vô cùng thấu đáo.


Qua hơn một tuần làm quen, cộng thêm Trần Khả Như đã có sẵn một sự cố chấp và tài năng thiên phú đối với ngành nghề này rồi nên việc hòa nhập vào cũng không hề tiêu tốn nhiều sức lực của cô, một cuộc tiểu phẫu nhỏ thông thường, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn, không những khiến cho những đồng nghiệp khác nhìn cô bằng cặp mắt khác mà còn nhận được về thêm những sự kính phục.

Thực lực của Trần Khả Như là không thể nghi ngờ, cho dù là cô của một năm trước, hay là cô của hiện tại thì phong độ vẫn không hề giảm sút, vẫn khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.

Hôm nay, Trần Khả Như đang viết báo cáo ở trong phòng làm việc, cửa để mở, bên ngoài truyền đến những âm thanh ríu rít.

Trần Khả Như cũng không hề cảm thấy ầm ĩ chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất gần gũi, quả nhiên con người có chuyện gì vui thì tinh thần cũng sảng khoái theo, đến tiếng hít thở trong không khí cũng trở nên ngọt ngào, tất cả mọi thứ khi lọt vào đôi mắt mong chờ đều trở nên đẹp đẽ hơn.

“Chị Khả Như, bọn họ đều đi xem náo nhiệt, chị có đi không?”
“Chị không đi đâu.”
Trần Khả Như hơi nghiêng mặt qua, cô cũng không phải cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi vừa mới biết yêu, thôi được rồi, cho dù cô có ở độ tuổi đó thì cũng không si mê ai kia đến mức long trời lở đất.

Vũ Tuyết Trang đứng trước cửa, tâm trạng có chút kích động nói: “Chị Khả Như, em nói cho chị biết, chị mà không đi là sẽ hối hận lắm, nhớ lần trước đó, lúc em lướt Facebook nhìn thấy ngôi sao mới nổi lai ba dòng máu Mike kia, anh ta thế mà lại đến khoa phụ sản của chúng ta, quần thể chị em trong bệnh viện của chúng ta đều đang sục sôi hết cả lên rồi kìa, bây giờ toàn bộ mọi ngóc ngách trong khoa sản của chúng ta đều đã bị bịt kín bởi phóng viên, fangirl hâm mộ các thể loại, vẫn còn may là mấy cô y tá của các khoa khác đều đã bị trưởng khoa Minh đuổi đi, nhưng mà toàn bộ lực lượng bảo vệ của công ty môi giới và bệnh viện phải phải dốc toàn lực để bảo vệ an toàn trật tự cho khoa sản.

“Một minh tinh nam đang yên đang lành bỗng dưng chạy đến khoa phụ sản để làm gì?”
Trần Khả Như nghĩ thầm, ngôi sao này chắc là rất hot, dự định về nước kiếm tiền, dù sao thì tài nguyên ở trong nước cũng nhiều hơn, đặc biệt là có rất nhiều thiếu nữ hoa si giống như Tuyết Trang, chắc chắn sẽ vang danh, đến bệnh viện chắc là để gây thêm ít ồn ào, lăng xê cho bản thân thôi.

Lúc trước bởi vì Hoàng Phương Nhi, khiến cho Trần Khả Như có thành kiến rất lớn với những người trong giới showbiz.

Nói ra thì, Hoàng Phương Nhi sớm đã bặt vô âm tín, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng mà dựa vào cái tính tình khó chiều của Lê Hoàng Việt thì chắc anh cũng không cho cô ta được sống yên ổn.

“Chị Khả Như, người ta là đưa cô ruột đến, cô của anh ấy hình như mắc phải bệnh phụ khoa, dạ con tử cung bị sao gì gì đó… Ai da, em không nói chuyện với chị nữa đâu, em phải đi nhìn Mike đây!”
Vũ Tuyết Trang đã hoàn toàn ném Hứa Mặc ra sau đầu, mỗi ngày, mỗi ngày đều điên cuồng nhí nhố, dường như đã quay trở lại khoảng thời gian không chút âu lo của trước đây.

Ai nói cảnh còn người mất, cô chỉ cảm thấy chớp mắt đã qua cả mấy đời.

Không lâu sau, những tiếng động ở bên ngoài hành lang đều trở nên tĩnh lặng trở lại.

Trưởng khoa Minh đi vào, đưa cho cô một tập bệnh án: “Như à, ở chỗ của chú có một ca phẫu thuật dạ con cổ tử cung, cháu đến làm nhé!”

“Vâng!”
Trần Khả Như nhận lấy, nhìn bệnh án một chút, là một cái tên tiếng anh, đọc rất không thuận mồm, tên của người nước ngoài, các bạn cũng biết, có đôi khi phiên âm ra tiếng Việt sẽ trở nên rất kỳ quái.

Từ bức ảnh ở trên bệnh án, có thể nhìn ra được người phụ nữ khoảng bốn mươi mày tràn ngập sự quyến rũ và phong tình.

Đúng lúc đi đến phòng bệnh, Trần Khả Như nhìn thấy người phụ nữ này, lập tức cảm nhận được một cảm giác cao quý bức người, đôi đồng tử sắc bén, bà ấy đang nằm trên giường bệnh, sự kiêu ngạo giữa hai đầu lông mày khiến cho Trần Khả Như cảm thấy có chút không được thoải mái.

Đúng là một người phụ nữ cao quý, xinh đẹp, ung dung, ánh mắt đầu tiên khi bà nhìn thấy Trần Khả Như thì nụ cười trên mặt dường như nhạt nhòa và cao ngạo hơn một chút.

“Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị chính của bà, Trần Khả Như.”
“Bác sĩ Như, rất vui khi được gặp cô.”
Trần Khả Như không ngờ là, người phụ nữ này vừa mới mở miệng thì giọng điệu lại dễ gần và hòa nhã đến vậy, hoàn toàn không phù hợp với vẻ về ngoài của bà ấy.

Hơn nữa, tiếng Việt của bà ấy rất tốt, khiến cho Trần Khả Như cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Bà chủ động nói: “Tên tiếng Việt của tôi là Lưu Ly.”
“Bà Lưu Ly, rất vui được làm quen với bà, hôm nay tình huống xuất huyết của bà đã thế nào rồi?”
Đối phương nhiệt tình, Trần Khả Như cũng chỉ dùng thái độ bình thường để đối xử với bệnh nhân để đối xử với bà ấy, người như thế này cũng không ít, cô đương nhiên mà biết danh tiếng của mình ở thành phố Đà Nẵng này, thân là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt, muốn hạ bớt danh tiếng của mình xuống cũng là một điều rất khó, những người bệnh mà cô gặp gần đây cứ như là được nuông chiều mà lo sợ, thậm chí còn có người làm quá, còn hỏi xin cô chữ ký, chụp hình chung các kiểu, may mà cũng không có khoa trương như trước đây, đặc biệt có người chạy đến bệnh viện nhìn cô một cái.

“Tốt hơn rất nhiều rồi, cuộc phẫu thuật ngày mai phải nhờ cậy vào cô rồi.”
“Không sao hết, đây là trách nhiệm của tôi.”
Hai người nói chuyện mấy câu, Trần Khả Như đang chuẩn bị rời đi thi một người đàn ông mặc áo T shirt màu đen, vóc dáng cao lớn đi vào, vừa vặn chắn ngang cửa phòng bệnh.

“Xin lỗi, xin anh nhường đường một chút.”
Một mùi nước hoa nồng đậm của đối phương truyền đến, Trần Khả Như ghét nhất là những người đàn ông tưới nước hoa lên người, cũng may Lê Hoàng Việt không có thói quen đó, mùi nước hoa của người đối diện không hề phản cảm, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến cho Trần Khả Như phải lùi lại một bước, duy trì khoảng cách an toàn.

“Cô là bác sĩ điều trị chính cho cô của tôi sao?”
Giọng nói của đối phương dễ nghe ngoài muốn, đó là một loại cảm giác tràn đầy ấm áp, như khiến cho người ta được tắm gió xuân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.