Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 294: Gặp Mẹ Của Cô





"Tôi thực sự không biết, bởi vì khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã mất trí nhớ."
Đột nhiên, ánh mắt Trương Phước Thành xa xăm, tựa như đang chìm vào một ký ức xưa cũ nào đó, những tang thương nằm sâu trong đôi mắt mờ mịt.

Lê Hoàng Việt và Hứa Mặc đồng thời bị sốc, có vẻ như mối ân oán 30 năm trước giữa Tô Mi và Trương Phước Thành và nhóm người Lương Như, Trần Thế Phong không hề đơn giản, nhưng lúc này đây, mọi người đều không hơi sức đâu để mà thảo luận và điều tra.

"Vậy là chú không biết gì về lai lịch của Tô Mi?"
Một tia sắc bén bật ra khỏi mắt Lê Hoàng Việt, giữa ấn đường hiện lên vài phần nôn nóng.

"...!Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ cô ấy có thể đến từ nước Ý, bởi vì cô ấy có thể nói thông thạo tiếng phổ thông nước Ý.

Chúng tôi ở bên nhau không được bao lâu thì…" Trương Phước Thành nói, khàn khàn trong cổ họng và ngập ngừng, trong kí ức dường như chỉ còn vương vấn và não nề.

Trương Phước Thành thậm chí còn không biết Tô Mi mang thai từ khi nào, nếu biết tất cả chỉ là âm mưu và cạm bẫy, lúc đó ông ấy sẽ không bốc đồng mà kết hôn với Lương Như, để sau gần 30 năm, mỗi ngày trôi qua dài như cả một năm, mỗi khi hối hận, vật lộn trong hồi ức, những nỗi đau dần biến thành một căn bệnh.

"Tô Mi đúng là đến từ nước Ý.

Tôi nghi ngờ rằng dù là Mike hay Rocky thì nhất định cũng phải có quan hệ mật thiết đến bà ấy.

Họ đã làm đủ mọi cách để đưa vợ tôi đi.

Chắc hẳn là có chuyện kinh khủng gì đó đã xảy ra.

Tô Mi vẫn còn sống."
Lê Hoàng Việt trực tiếp gọi họ tên của mẹ Trần Khả Như, không có một chút tôn trọng nào trong giọng điệu của anh, hiện giờ anh đang nghi ngờ liệu Tô Mi có liên quan đến toàn bộ sự việc hay không, nếu có, vậy bà ta sẽ cư xử ra sao trước mặt Trần Khả Như.

Hầu như tất cả các bằng chứng đều chỉ về phía Tô Mi.

Trương Phước Thành không ngạc nhiên, có lẽ ông ấy cũng đã điều tra việc lúc xưa Tô Mi được người ta cứu.

Mai danh ẩn tích nhiều năm đến như thể, chỉ có thể nói lên rằng bà ta không ở Việt Nam.

Ngay cả đứa con gái ruột của mình cũng chẳng quan tâm, cuối cùng có phải là vì có khó khăn gì khác, hay là sau khi lấy lại trí nhớ, trở mặt không muốn nhìn nhận… Chuyện này còn phải xác minh thêm.

“Tôi sẽ tìm hiểu.” Sau khi Trương Phước Thành rời đi, Hứa Mặc hỏi: “Tổng giám đốc Việt, cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra, sao tôi đột nhiên không hiểu gì hết vậy?”
"Chờ kết quả theo dõi camera hành trình của Đội trưởng Dư đi.


Tôi tin vào phán đoán trước đây của mình, rằng mục đích của nhóm Mike rất đơn giản.

Người bọn họ muốn là Trần Khả Như, cho nên trên người cô ấy nhất định là có thứ gì đó có giá trị lợi dụng."
Không cần biết kết quả khám nghiệm của thi thể nữ này là gì, anh đều không cần phải tin, trực giác rõ ràng cho anh biết Trần Khả Như còn sống.

Chỉ cần cô ấy còn sống, anh sẽ nhất định có thể tìm thấy cô ấy.

Ánh mắt Lê Hoàng Việt kiên định, tràn đầy tin tưởng.

"Hứa Mặc, cậu lập tức sắp xếp cho người vợ đã chết trong vụ tai nạn xe hơi của tôi một lễ tang long trọng."
"...!Tổng giám đốc Việt, sao tôi càng ngày càng rối trí thế này?"
"Cậu không cần phải biết rõ ràng đâu, chỉ cần làm theo là được, bởi vì chúng ta cần phải một tuồng kịch cho người khác xem."
Khóe môi Lê Hoàng Việt cong lên, lộ ra ý cười sâu xa.

Đối phương đã cẩn thận sắp xếp một cái bẫy dường như hoàn hảo, nếu anh còn không tương kế tựu kế thì không đối phó nổi.

Lần này anh thả cho Mike và Rocky đi, cũng coi như là cố kỵ, nhưng sẽ không có lần sau, anh sẽ không tiếp tục tha cho bất kỳ ai có ý đồ làm tổn thương đến Trần Khả Như hay miệt thị đến người của mình, dù chỉ là một chút.

Cho dù có xuống địa ngục thì cũng phải là tất cả cùng nhau đi gặp quỷ.

Anh nhất sẽ giết chết bất cứ ai ngăn cản anh và Trần Khả Như ở bên nhau.

"...!Vâng, Tổng giám đốc Việt."
Hứa Mặc dần dần hiểu ra ý đồ của Tổng giám đốc Việt, nếu không thể nhanh chóng tìm ra tung tích của mợ chủ ở trong nước, rất có khả năng, bọn họ đã tha hương xa xứ rồi.

Tinh thần lo lắng cả ngày nay kéo rèm xuống, hòa vào màn đêm sâu thăm thẳm.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như lẽ thường tình.

Không khí thanh tỉnh, ánh sáng soi rọi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tại nước Ý.

Trần Khả Như cảm thấy bản thân đang trải qua một giấc mộng dài, chìm chìm nổi nổi, không có tiêu điểm, không có gì cả, cô không thể nói chuyển, càng không thể phản kháng, để người ta tùy tiện bài trí và hạn chế.


Không có chút tự do nào, đối với cô mà nói, quả thật là sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cô hoảng sợ tỉnh giấc.

Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy trên giường, dường như vẫn như thường lệ, nhưng con ngươi lại căng ra dữ dội, khi đôi mắt đã thích nghi với ánh sáng và nhiệt độ xung quanh, Trần Khả Như mới dần dần bình tĩnh lại.

Trước đó, hình như cô đã bị tai nạn xe, tai nạn này đã gây thương vong ngoài ý muốn, ít nhất là cảnh trôi dạt đó, cảm giác hồi hộp nhảy vào cổ họng, đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến, Trần Khả Như đều run sợ trong lòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Còn Vũ Tuyết Trang và tài xế, đặc biệt là Vũ Tuyết Trang, lúc đó bị thương nặng, không biết họ có được cứu không?
"Nơi đây là…"
Trần Khả Như cuối cùng cũng nhìn rõ quang cảnh xung quanh mình, đập vào mắt cô là một màu hường phấn ngập trời, với chiếc giường tinh xảo và rèm cửa sổ xếp lớp, gió thổi từ phòng khách đến, càng làm tăng thêm vẻ xa lạ, dồn dập.

Cô nằm trên bộ chăn ga gối đệm sang trọng màu hồng, nhiệt độ bên trong hơi cao, nhưng cô lại nằm xuống, bất động nhìn xung quanh.

Cuối cùng sao lại thế này?
Mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ, đúng, là phong cách kiến trúc nhà cửa mà ở Việt Nam quả thật chưa từng nghe thấy, ở đâu mà lại có người thiết kế giường ở vị trí này? Thật quá kỳ lạ.

Hai cây cột màu trắng đối xứng ở giữa được chạm khắc hoa văn trang trọng và đẹp mắt.

Còn có những vật trang trí trong nhà.

Mọi thứ đều mang đậm phong cách trang trí và kiến trúc kỳ lạ, giàu có.

Rất giống như là, rất giống như là một cung điện!
Trong lòng Trần Khả Như tràn đầy nghi hoặc, cô mơ hồ nhớ tới người cuối cùng xuất hiện trong đầu mình sau vụ tai nạn xe chính là Emma, người lần trước đã đến bệnh viện, chính là người phụ nữ này, không thể sai được.

Emma nói rằng bà ấy biết chuyện về mẹ mình.

Còn cô thì không hề gọi cú điện thoại đó.

Nhưng mà, hiện tại không rõ lắm, rốt cuộc là đối phương có mục đích gì.

Cô hôn mê chắc chắn là không chỉ có một ngày, hiện tại sắc trời đã sáng, mặt trời đã lên cao.


Trần Khả Như càng lúc càng sốt ruột, cô không biết bản thân mình đang ở đâu, chỉ biết Lê Hoàng Việt mà không tìm được cô, anh ấy sẽ nổi điên, anh ấy sẽ lục tung cả thế giới lên để tìm, sẽ không ngủ, không nghỉ, không ăn, không uống… Đó không phải là kết quả mà cô muốn nhìn thấy.

Cô ấy muốn ngăn cản, cần phải ngăn cản.

Nghĩ đến đây, Trần Khả Như nhanh chóng bước xuống giường, chân dẫm lên sàn nhà lạnh băng đến thấu xương, đầu có chút choáng váng.

Làm sao lại thế này? Có phải vì không được nghỉ ngơi tốt không? Cô luôn cảm thấy chệnh choạng, như thể vừa trải qua một giấc mơ, giờ cô không biết đó là cảm giác khó chịu hay là điều gì khác.

Khi bước xuống giường, cô thấy mình đang mặc đồ rất kỳ quái, tựa tựa như mấy cái áo ngủ màu trắng làm từ sợi tơ...!Như kiểu váy dài, nhưng chất liệu cực kỳ cao cấp, vừa nhìn là biết không phải hạng thường.

Cô vừa bước ra cửa thì đột nhiên một nhóm người phụ nữ nối đuôi nhau đi vào.

Họ mặc đồng phục chỉnh tề, trông giống như đồng phục của hầu gái, tổng cộng có bốn người, cúi đầu, dưới ánh mắt chưa kịp đề phòng gì của cô, bốn người họ chia nhau hai trái, hai phải, quỳ xuống nghiêm chỉnh.

"..."
Bọn họ đang thì thầm trong miệng, huyên thuyên, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu nghiêm túc.

"Các cô nói cái gì, nói lại lần nữa đi?"
Ngay khi bọn họ tiến vào, thân hình gầy gò và mảnh mai của Trần Khả Như lùi lại, cô khó hiểu nghi ngờ, những người này làm gì vậy?
Điểm mấu chốt là họ có rào cản ngôn ngữ đôi bên, khi nói chuyện thì hoàn toàn là ông nói gà, bà nói vịt.

Đánh giá về ngoại hình, hẳn là không phải người Đà Nẵng thuần, mang đầy những nét kỳ lạ, giống như căn phòng cô đang ở.

Sau khi gặp trở ngại trong giao tiếp, Trần Khả Như sắp gục ngã mất rồi.

Những người hầu gái này quỳ trên đất, liên tục dập đầu khom lưng với cô trong bất an, như thể một nhóm những cô vợ bé chịu ấm ức, khiến cho Trần Khả Như hoàn toàn không thể tiếp tục làm gì được nữa.

Ở nơi trời đất xa lạ như thế này, cô nóng lòng gọi điện thoại, muốn gặp Lê Hoàng Việt, cô thật sự không muốn đợi dù chỉ một giây.

Bây giờ Lê Hoàng Việt chắc chắn là đang lo lắng, rốt cuộc là đến khi nào thì cô mới có thể rời khỏi đây? Emma thì sao, bà ta đã đem cô đến cái nơi quỷ quái này, chẳng lẽ lại không thèm quan tâm đến?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Emma mặc một bộ váy tây màu đen, bà ta nề nếp bước đến gần Trần Khả Như, cô nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Emma và những người khác.

Chỉ một chốc sau, những người hầu gái lui ra ngoài.

"Emma, bà bắt tôi đến đây, cuối cùng là muốn làm gì?"
Cuối cùng Trần Khả Như cũng tìm được một người biết tiếng Việt để làm cửa sổ cho cô phát tiết.

Emma nghe vậy, chăm chú nhìn cô rồi nói: "Cô Khả Như, cô không cần phải nói khó nghe đến vậy.

Tôi đặc biệt đưa cô về nhà mà thôi."
"Về nhà?"
Trần Khả Như dường như đã nghe thấy một trong những câu chuyện cười hài hước nhất thế kỷ này, cô nhếch khóe miệng, buồn bã nói: "Bà Emma, tôi nghĩ là bà nhầm rồi.


Nhà tôi ở thành phố Đà Nẵng.

Bà hành tôi như vậy, cuối cùng là muốn như thế nào đây, chẳng lẽ bà không kiêng kỵ Lê Hoàng Việt một chút nào hay sao?”
Cô không có quá nhiều công phu và sức lực như vậy để làm mọi thứ chu toàn, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính, tốc chiến tốc thắng.

"Cô Như, thân phận của cô thật sự rất cao quý.

Từ nay, cô đừng nhắc đến người đàn ông đó nữa.

Những chuyện trước đây của cô đã là quá khứ hết rồi.

Người đàn ông đó sẽ là vết nhơ trong cuộc đời cô."
Cao quý?
Vết nhơ?
Nực cười!!
Trần Khả Như khinh thường liếc nhìn bà ta một cái, thản nhiên nói: "Tôi không quan tâm bà có mục đích gì.

Tôi hy vọng bà lập tức thả ta ra.

Mong bà nhớ kỹ cho, tôi cũng không phải đang thương lượng gì với bà."
Lời nói của cô đã rất không khách khí, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị của Emma không hề biểu lộ một chút tức giận hay thay đổi cảm xúc gì.

Emma nói đầy sâu xa: "Đúng không, cho dù bây giờ tôi có thả cho cô đi, cách xa hàng vạn dặm, cô làm sao bà đi? Cô có biết đây là đâu không? Nước Ý đó, có biết không?"
"Cái gì?"
Trần Khả Như tái mặt, kinh ngạc nói.

Đây là nước Ý?
Làm sao có thể như thế được?
Emma đang gạt cô hay sai? Rốt cuộc là bọn họ làm cách nào mà có thể cho cô nhập cư trái phép vào đây?
Trần Khả Như không có ý định cung kính, nhưng tâm lý bất an trong lòng càng lúc càng lớn, khó chịu, quấy rầy đến độ cô không thể nào bình yên nổi.

Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh thì mới có thể nghĩ ra cách được.

Cô ta hung hăng uy hiếp: "Emma, tôi nói cho bà biết, bà thả tôi ra ngay lập tức! Bằng không, tôi cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu! Cho dù là nước Ý đi nữa, thì sao!"
Emma dường như sớm đoán trước được biểu hiện và cảm xúc của cô, bà ta bước lên một chút, mở miệng nói: "Cô Khả Như, để người hầu rửa mặt, chải đầu và thay quần áo giúp cô.

Lát nữa, tôi sẽ đưa cô đi gặp một người."
"Người nào?"
"Mẹ ruột của cô.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.