Lê Hoàng Việt qua loa cho có: "Hừ...!Để khách chờ lâu không tốt đâu."
Trong lòng Trần Khả Như nghĩ, đổi chủ đề phải không? Nhìn dáng vẻ che che dấu dấu của anh, hẳn là không phải đồ gì tốt.
Hai vợ chồng ôm hai đứa nhỏ đi xuống lầu, bên ngoài là pháo hoa chói mắt, tiếng người rộn ràng.
Những khuôn mặt quen thuộc ấy dường như cũng giống nhau, khuôn mặt của họ đều tràn ngập những lời chúc phúc chân thành.
Trần Khả Như dường như đã nhìn thấy bóng dáng của Phan Huỳnh Đông, anh ta vẫn phong nhã tuấn tú như vậy, bên cạnh có một bạn nữ đi cùng, còn có con gái Phan Văn của anh ta nữa, trong nháy mắt Văn đã cao lớn như vậy rồi.
Nhiều năm xa cách, lại lần nữa gặp lại.
Tình bạn ban đầu đã trở nên rụt rè, bạn nữ của Phan Huỳnh Đông tên gì? Cô không thể nhớ được.
Sau những hối hả, nhộn nhịp như pháo hoa đã tàn, không gian chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Sau khi dỗ con ngủ, Trần Khả Như dựa vào ban công lầu hai, trên người mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, gió se lạnh thổi tung mái tóc mực bay.
"Đang nghĩ gì đó?"
Khi lời nói rơi xuống, trên vai cô nhiều thêm một chiếc áo khoác, hơi ấm tụ lại.
Giọng điệu nhẹ nhàng trầm thấp của anh còn say hơn cả bầu trời đêm quyến rũ.
Đôi mắt và lông mày của Trần Khả Như đọng lại sự mềm mại và xúc động: “Không gì hết.” Cô duỗi tay vào hai bên eo anh rất tự nhiên, rồi từ từ siết chặt.
Ngay sau đó, nửa thân trên của cô dựa vào giữa ngực anh, hành động như một người phụ nữ nhỏ muốn làm nũng nhưng lại ngại.
Chưa kể Lê Hoàng Việt đã trở nên như thế nào, ngay cả khí chất của Trần Khả Như cũng thay đổi rất nhiều, ở đâu còn lạnh lùng, giờ đây chỉ còn lại nụ cười.
Lê Hoàng Việt không rõ ràng đã ôm lấy vợ và nói: "Hôm nay anh nhìn thấy Dương Tử Hào.”
“Vậy sao.”
Cô không có thăng trầm, bây giờ khi nhắc tới Dương Tử Hào, thực ra cũng giống như Cao Văn Bân thôi, không có nhiều gợn sóng.
Chỉ cần anh ta sẵn sàng buông tay, không chịu treo cổ trên cây là cô đây, anh ta nhất định sẽ gặp được một cô gái yêu mình thật lòng.
Anh bất chợt nói: "Vợ à, mình sinh thêm một đứa con đi."
"...!Tổng giám đốc Việt này, lẽ nào anh không biết, chúng ta đã sinh hai đứa con rồi, ba đứa là vi phạm pháp luật sao.” Hơn nữa, Trần Khả Như còn băn khoăn không biết có thể mang thai hay không.
"Anh muốn xem xem ai dám phạt anh."
"..."
“Tuy nhiên, khi mang thai Minh An và Minh Khôi sức khỏe em không được tốt… thôi quên đi, anh không muốn em vất vả như vậy.” Lê Hoàng Việt lại nói: “Không thì, chúng ta hãy tập trung vào diễn tập lại quá trình đi.
"
"Quá trình gì?"
"Bác sĩ Như thông minh như vậy, lẽ nào em không biết sao?"
"...!Không nghiêm túc gì cả!"
Trần Khả Như thừa lúc anh không phòng bị, trốn ra khỏi tay anh chạy về phòng trốn.
"Anh vốn dĩ không phải là người nghiêm túc, bà xã, ngay từ lần đầu tiên gặp anh em nên rõ ràng..." Đôi lông mày tuấn tú của Lê Hoàng Việt hiện lên ý cười, ánh mắt từ từ chuyển thành vẻ nhàn nhạt, lẫn lộn.
với hơi thở của khát vọng.
"Nhẹ chút...!chốc nữa đánh thức Minh An, Minh Khôi bây giờ..." Trần Khả Như thấp giọng nói, hai người không dám bật đèn, làm chuyện đó trong bóng tối.
Nhắc mới nhớ, trong nhà của mình, mà lại cứ như ăn trộm.
"Yên tâm đi..."
Những nụ hôn của anh rơi xuống dày đặc, không thể chịu được cởi bỏ quần áo của mình và đối phương một cách vội vàng.
"Ừm...!nhẹ chút..."
"..."
Anh trực tiếp chặn miệng cô.
Có vẻ như đứa trẻ đang cố gắng dành thể diện cho cha của chúng, cả quá trình đều không lên tiếng.
Sau khi cơn kích tình qua đi, tiếng thở hổn hển trong phòng dần dần lắng xuống.
Lê Hoàng Việt nghĩ, cứ như vậy không được, thân mật với vợ mình mà lại như vụng trộm, có con ở, ngay cả tư thế cũng chỉ có một vẫn không thay đổi.
"Vợ à, Minh An và Minh Khôi không còn nhỏ nữa.
Đã đến lúc phải ngủ riêng với chúng ta rồi.
Phải rèn luyện tính tự lập cho con ngay từ nhỏ."
"..
Nếu chúng bị cảm lạnh khi đá chăn vào nửa đêm thì sao? Không được."
"..."
Cuối cùng, ý định của Lê Hoàng Việt vẫn bị bỏ dở, vì bà xã nói nếu không tiện thì để cha của các con dọn vào phòng khác ngủ.
Ôm vợ, Lê Hoàng Việt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh đã lâu không mơ thấy chuyện của bốn năm trước, trí nhớ mơ hồ của anh lại bắt đầu sống động trở lại.
Khi đó, anh vẫn còn ở bên Trần Phương Liên.
Lê Hoàng Việt - 25 tuổi, còn trẻ mà đã cầm bằng kép thạc sĩ của trường đại học danh tiếng nước ngoài, sau khi trở về đã đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Á Châu.
Chỉ trong vài năm, quy mô của tập đoàn Á Châu đã dần lớn mạnh, hàng loạt các ngành kinh doanh dưới trướng đã dẫn đầu đi trước.
Tuy nhiên, anh là một người có dục vọng khống chế rất mạnh, và tham vọng về sự nghiệp học tập của anh vượt xa những điều đó.
Về phụ nữ, mặc dù anh không có kinh nghiệm gì và cũng không có hứng thú.
Trần Phương Liên là một trong những đàn em của anh ở nước ngoài.
Cô ta thông minh xinh đẹp.
Cô ta chắc chắn là người giỏi nhất trong số những cô gái cố gắng trèo lên cao, yêu thích sự phù phiếm.
Một số ấn tượng của anh hoàn toàn là bản chất đàn ông.
Lê Hoàng Việt gần 30 tuổi, đã đến tuổi lập gia đình, khi Nguyễn Phương Thanh bận sắp xếp cho anh thì sự xuất hiện của Trần
Phương Liên và sự chủ động theo đuổi của cô ga chắc chắn là lựa chọn tốt nhất của anh.
Tuy nhiên, gia cảnh của Trần Phương Liên không được tốt, Nguyễn Phương Thanh khá chán ghét, không dám nói rõ, nhưng con trai có thích nên bà cũng không nói rõ.
Trần Phương Liên rất thông minh, đầu tiên cô ta kết bạn với Lê Hoàng My nhưng trong thâm tâm cô ta biết rất rõ Lê Hoàng Việt không hề yêu mình, nhiều nhất là thấy cô ta thuận mắt, cho nên cô ta rất nỗ lực làm những việc lấy lòng Lê Hoàng Việt khiến anh hoàn toàn không thể tách rời khỏi chính mình.
Anh thờ ơ nhìn cô ta giở trò, thậm chí còn cố gắng mê hoặc anh.
Tuy nhiên, anh không bất kỳ ham muốn nào với cô.
Đỗ Nhất Minh nói đùa: "Anh Việt này, anh có phải là không được không? Anh có muốn đến bệnh viện kiểm tra không? Nỗi hận trong mắt chị dâu em ở xa như vậy còn thấy nữa."
"Cậu có nghĩ rằng điều đó có thể?"
Lê Hoàng Việt hiểu rõ, thân thể và tính hướng của anh là bình thường, và những người phụ nữ trong phim vẫn có thể thư giãn một chút.
Nhưng bây giờ, luôn cảm thấy không có hứng thú gì.
Ngược lại cảm thấy rắc rối.
Sự trong sạch của Lê Hoàng Việt vẫn được duy trì cho đến một bữa tiệc linh đình.
Thật sự mà nói, dưới ánh đèn thủy tinh xinh đẹp, các cô gái đều trang điểm tinh tế, ăn mặc chỉnh tề, hoặc vén tóc, hoặc ngắm nhìn, hoặc thèm muốn thầm kín, ánh mắt khó có thể rời khỏi anh.
Lê Hoàng Việt từ lâu đã quen được vây quanh nên chắc chắn không để ý đến Trần Khả Như.
Cùng lắm, đó chỉ là một hoạt động tình cờ xen lẫn với tầng lớp thượng lưu.
Nàn đầu tư cũng là gia đình tầng lớp thấp nhất.
Trần Thế Phong, người điều hành một công ty trang trí nhỏ, bước tới nói chuyện không chút do dự.
Dáng vẻ nịnh bợ, anh mất hết hứng thú lặng lẽ.
Ông không thể chờ đợi để ra mắt con gái mình, giống như một món hàng chờ được bán.
Lê Hoàng Việt thản nhiên liếc nhìn, một cô gái trẻ rất nhút nhát, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng mùi thuốc khử trùng trên người cô đã phơi bày nghề nghiệp của cô.
Nhưng cho dù nghề nghiệp của cô là gì, anh cũng không có hứng thú.
Có quá nhiều phụ nữ thích tự nhào vào lòng anh.
Nhưng điều mà anh không ngờ là sau ly rượu vang đỏ, anh cảm thấy chóng mặt và chệnh choạng đi ra ngoài, dường như ngay cả việc đi bộ cũng gặp trở ngại thì một người phục vụ đã đưa anh vào phòng khách sạn để nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một làn sóng nhiệt trào lên trong bụng anh.
Anh nằm lăn lộn ở trên giường, chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu như vậy, thân thể như muốn nổ tung, lúc này mới vô thức mà đụng phải một thân thể nữ lạnh lẽo.
Chuyện đến bây giờ, anh chỉ có thể phóng lao thì theo lao thôi, không phóng không được.
Anh thậm chí không thể mở mắt để nhìn rõ mặt người phụ nữ, anh chỉ cảm thấy dù sao nó cũng được giao đến tận cửa, không phải là chuyện tốt.
Anh không biết dịu dàng là gì, đó là tác dụng của thuốc hay anh đã kiềm chế quá lâu, nhiều lần đòi hỏi cô một cách mạnh mẽ và không có biện pháp an toàn nào.
Cảm giác sảng khoái và tốt đẹp hơn anh tưởng tượng nhiều, đặc biệt là tiếng hét đau đớn từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô càng kích thích dục vọng của anh, nhưng sau khi tỉnh táo anh rất cáu và tức giận.
Buổi sáng khi thức dậy, anh bình tĩnh quan sát màn biểu hiện của cô.
Là cô ấy.
Con gái của chủ công ty trang trí kia.
Tất cả đều là một âm mưu và cái bẫy mà họ giăng ra, cố gắng leo lên rồng để thành phượng hoàng đây mà.
Vì vậy, cho dù đó là lần đầu tiên của cô, vậy thì sao? Họ làm những gì họ muốn, nhưng họ có thể không được lợi.
Khi Trần Thế Phong đưa phóng viên và mọi người đến mở cửa, Trần Khả Như cũng tỉnh dậy.
Ánh mắt kinh hoàng, kinh ngạc, bất lực, xấu hổ..., một loạt ánh mắt phức tạp, cô không khóc không ra tiếng, cô không khóc không nháo bình tĩnh đến kinh khủng.
Phóng viên chụp ảnh, Trần Thế Phong định dùng dư luận bắt anh phục, thật là nằm mơ!
Bạn gái Trần Phương Liên của anh cũng ở đó, và cô ta rời đi trong sự xấu hổ.
Anh đã từng có xúc động muốn đuổi theo cô, nhưng anh cũng rất nhanh bị thuyết phục bởi lý trí và sự tức giận của chính mình.
Trần Phương Liên chỉ là một người hơi đặc biệt trong số hầu hết phụ nữ, thời gian cô ta ở bên anh lâu hơn ngoài ra không có giá trị nào khác.
Anh mặc lại quần áo, trước khi đi còn lạnh lùng cảnh cáo hai cha con: "Các người đã cố gắng hết sức rồi, chẳng qua là cái thúng đụng nia.
Lợi ích của tập đoàn Á Châu và Lê Hoàng Việt tôi, đừng bao giờ nghĩ về nó! "
Trần Thế Phong dù có gào thét như thế nào, dù ồn ào bao nhiêu cũng không có cách nào.
Nhưng Trần Thế Phong vẫn còn có chút tài, sau một tuần sóng yên biển lặng, cha của anh là Lê Nam Vỹ đã đưa hai cha con về dinh thự nhà họ Lê và tuyên bố anh kết hôn với Trần Khả Như.
Ý xưa của cha buồn cười quá, nói là phụ trách với cô.
Ban đầu Lê Hoàng Việt đương nhiên nhất định không đồng ý, dù sao để cho hai kẻ tiểu nhân tính toán thành công không phải là phong cách của anh.
Nhưng rồi ngẫm lại, hai cha con này mưu mô, làm bộ làm tịch như vậy, tại sao anh không tương kế tựu kế cưới cô, sau khi kết hôn còn không phải do anh quyết định sao.
Anh cưới cô, bỏ qua cô và vắng mặt ngay cả trong đêm hôn lễ và tân hôn, ai cũng có thể nhìn ra rằng anh ghét cô.
Anh thậm chí còn chưa nhận xét về cô một cách khách quan và tích cực, ngoại trừ những dịp liên hoan, họp mặt gia đình, họ là những người xa lạ.
Sau đó, anh sống một cuộc đời vô cùng ngớ ngẩn, Trần Khả Như giống như mở ra cánh cửa kiêng khem của anh, hoàn toàn biến anh từ một công tử lạnh lùng, trở thành một người thay phụ nữ như quần áo..