Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 354: Phần Kết Của Hứa Mặc Và Vũ Tuyết Trang 1





Kể từ bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Minh An và Minh Lâm, quan hệ tình cảm giữa Vũ Tuyết Trang và Hứa Mặc đột nhiên xúc tiến, phát triển nhanh chóng.

Chủ yếu là vì cái đầu gỗ này của Hứa Mặc đã thông suốt rồi, dạo này cũng dần học được cách nói ngon nói ngọt, tóm lại, tình cảm giữa hai người, từ xuất phát điểm là tình yêu nồng cháy, giờ gần như đã đạt đến sự ổn định.

Cha mẹ của Vũ Tuyết Trang cũng sốt cả ruột, thầm nghĩ rằng cuối cùng con gái mình cũng tìm được chàng rể quý, dù sao cũng không còn quá trẻ, qua lại cũng mấy tháng rồi, liệu bố mẹ hai bên có nên gặp mặt một lần, tiện thể quyết định chuyện kết hôn luôn không.

Hai đứa quen biết nhau đã nhiều năm nay, vấn đề nhân phẩm chắc hẳn là không có gì đáng bàn.

Vì vậy, hai ông bà mới lựa lời mà nói với con gái, nhưng Vũ Tuyết Trang cứ ậm ờ cho qua chuyện.

Thật ra cô cũng sốt ruột chứ, ai mà biết Hứa Mặc nghĩ gì trong đầu.

Cô tất nhiên đâu thể chủ động đề xuất mấy chuyện kiểu như đính hôn, kết hôn.

Con gái mà, xấu hổ lắm chứ.

Mới nháy mắt mà đã đến đợt nghỉ dài mùng một tháng năm, chị Khả Như đã kể cô nghe chuyện hai vợ chồng họ muốn đi du lịch từ lâu rồi, để Minh An và Minh Lâm ở nhà cho ông bà chăm.

Đây sẽ là một chuyến đi trăng mật đúng nghĩa.

Nghĩ đến đây, Vũ Tuyết Trang lại buồn nẫu cả ruột.

Mặc dù nghĩ thế này thì thiếu liêm sỉ, nhưng cô và Hứa Mặc đã hẹn hò lâu vậy rồi, vậy mà quay đi quay lại cũng chỉ có ôm, hôn, nắm tay,...!Uầy, thật sự là định “giữ” đến đêm tân hôn luôn đó hả?
Chuyện giữa cô và Hứa Mặc cũng chả phải chuyện bí mật gì ở cơ quan, về cơ bản là đã công khai rồi.

Đào Cúc Vân và y tá trưởng bọn họ suốt ngày đến ghẹo cô, nhất là Đào Cúc Vân, cô nhóc ỷ vào chuyện hai người từng cùng nhau xem phim “hành động” boylove Thái Lan mà xây dựng nghĩa chị em, cứ trêu cô mãi, chả có điềm dừng, đến liêm sỉ cũng chả có nốt.

Mấy cái như: dáng người ngọt nước không, cơ bụng, cơ ngực có mượt không gì đấy chỉ là trò vặt thôi.

Còn có cả: một đêm mấy lần, một lần trung bình tầm bao lâu.

Sau đó, trực tiếp đào sâu vào, chẳng hạn như: có khẩu vị gì đặc thù trong lúc “làm” không, ví dụ như mấy cảnh bỏng mắt trong Fifty Shades of Grey hot hòn họt hồi năm ngoái… Vũ Tuyết Trang cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết trước sẽ thế này thì ngày xưa cô đã không cùng Đào Cúc Vân thảo luận chuyện giường chiếu của chị Khả Như và tổng giám đốc Việt rồi.


Điều đáng buồn nhất chính là, cô và Hứa Mặc trong sáng không khác gì nước sôi để nguội, vậy mà chả ai thèm tin.

Tóm lại, cô lỗ quá rồi!
Đến tối, ăn tối với Hứa Mặc, có món thịt nướng yêu thích nhất của cô.

Phải nói Hứa Mặc là một người rất nhập gia tùy tục, cho dù khẩu vị của cô có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.

Anh phụ trách nướng thịt, cô phụ trách ăn.

Đến lúc bác sĩ Trang đã ăn no căng cả bụng rồi, Hứa Mặc mới bất ngờ nói: "Mùng một tháng năm này anh được nghỉ ba ngày."
Vũ Tuyết Trang mừng thầm trong lòng, giả bộ không quan tâm, đáp: "Ồ."
Phản ứng bình tĩnh này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô nàng.

Hứa Mặc tiến một bước, hỏi "Em có rảnh không? Kỳ nghỉ này về quê với anh nhé?"
Nghe vậy, khóe miệng Vũ Tuyết Trang bất giác hơi cong lên, nhóc con, cuối cùng cũng chịu xuất phát rồi hả… Cô đợi lâu lắm rồi, đâu có dễ dàng gì!
Tuy nhiên, cô vẫn cứ làm bộ dè dặt: "Quê anh ở đâu?"
Không đúng, tiết tấu của bọn họ bây giờ như thể đang sắp bước vào hồi kết, tim cô mơ hồ tăng tốc, yêu đương… kết hôn, sinh con, dường như lại tiến gần hơn một bước đến mục tiêu dự định.

Thấy cô hứng thú, anh nhẹ nhàng rơi vào hồi ức: "Vùng núi, mùa này, khắp nơi trên núi nở đầy hoa, còn có đồng ruộng, đường mòn, dê bò rảo bước khắp nơi…"
Vũ Tuyết Trang, lớn lên ở thành phố Đà Nẵng, bây giờ Hứa Mặc lại nhắc đến, cô nóng lòng muốn được sống ở nông thôn, đôi mắt đầy khao khát.

"Cha mẹ anh là người như thế nào?"
"Là nông dân, cực kỳ giản dị.

Cả đời họ gắn bó với ruộng vườn.

Em yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ thích em.

Anh còn có một anh trai và một chị gái.

Cả hai đều đã có gia đình, nhưng ở rất gần, luôn bầu bạn với cha mẹ."

Hứa Mặc chậm rãi giải thích với cô, nói tới đây, lần cuối cùng anh về cũng đã hai năm rồi, mấy dịp tết đến xuân về gần đây thì bận bịu công việc.

Có một số vị trí không bao giờ được chệch quỹ đạo, thiếu đi họ thì nhịp sống không thể diễn ra bình thường được.

Cha, mẹ, anh, chị của Hứa Mặc đều là nông dân, bọn họ đã quen sống ở miền núi, không quen với nhịp sống hối hả nơi phố thị, nên Hứa Mặc không ép họ lên đây sống, mà định kỳ gửi về nhà một khoản tiền.

Nhưng ông bà cụ kiểu gì cũng sẽ thi thoảng nhắc đến đứa con trai út và chuyện chung thân đại sự của nó.

"Em vừa thông minh vừa đáng yêu thế này, chắc chắn là cha mẹ anh sẽ hài lòng rồi, he he."
Vũ Tuyết Trang không thể không khoe khoang vài lời, hai người thương lượng ổn thỏa, tối đó còn dắt nhau đi mua rất nhiều quà cáp.

Cuối cùng, lúc chia tay, Vũ Tuyết Trang thấp thỏm hỏi: "Nhân tiện, cha mẹ anh thích phong cách ăn mặc kiểu nào? Trưởng thành phóng khoáng? Trẻ trung đáng yêu?" Nguy rồi, bây giờ cô ấy đang bắt đầu lo lắng, không biết mai nên mặc gì đây…
Mặc dù nói yêu đương, kết hôn là chuyện của hai người, cũng có thể thấy là khả năng sau này cha mẹ Hứa Mặc đến Đà Nẵng ở là không cao, cho nên không cần lo lắng về vấn đề mẹ chồng nàng dâu như trong mấy bộ phim truyền hình.

Về mặt này, cô may mắn hơn chị Khả Như rất nhiều, hai năm trước, chị ấy ở nhà Lục Tư Thành không dễ dàng gì, may mắn là cái bụng của chị ấy không chịu thua thiệt, sinh liền hai nhóc tì, bây giờ cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Hứa Mặc cười, ánh mắt dịu dàng: "Đừng cố gắng quá, chỉ cần em không trang điểm đậm là được."
Cô lập tức tự trách mình: "Thôi bỏ đi, hy vọng gì vào con mắt thẩm mỹ của anh."
Hứa Mặc thản nhiên nói: "Đúng đó, từ người bạn gái mà anh chọn là có thể nhìn ra mắt thẩm mỹ của anh."
"Anh nói vậy là sao?"
Vũ Tuyết Trang chống nạnh, trừng mắt thật to, cố ý cáu giận, nắm đấm bắt đầu chào hỏi ngực anh.

Con gái người ta đấm yêu nhẹ nhàng, còn Vũ Tuyết Trang đấm không thật không ăn tiền.

Hứa Mặc trực tiếp nắm lấy hai cổ tay cô: "Được rồi, không quậy nữa."
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ và ngọt ngào theo giọng điệu của anh.

Cô vô thức nuốt nước miếng, lúc này không phải là trạng thái tốt nhất để môi kề môi hay sao, nhưng ánh mắt của đối phương càng thêm sâu, chỉ cúi đầu, đôi môi áp lên trán cô một nụ hôn phớt qua.

"Đã muộn rồi, ngày mai anh đến đón em đúng giờ, ngủ sớm chút đi nhé."
"Vâng, anh cũng vậy, đi đường cẩn thận."

Hai người lưu luyến chia tay dưới lầu khu nhà Vũ Tuyết Trang, hôm nay tâm trạng của Vũ Tuyết Trang rất tốt, bước lên cầu thang nhanh nhẹn, vui vẻ như bước trên mây vậy.

Ngày hôm sau.

Hứa Mặc đúng giờ đã đợi ở dưới lầu.

Kể từ khi hai người hẹn hò, lúc không đi làm thì Hứa Mặc sẽ cởi bỏ đồ tây, giày da, cà vạt, khi hẹn hò, anh mặc quần áo bình thường hoặc là đồ đôi, Vũ Tuyết Trang phối đồ không biết mệt là gì.

"Lên xe đi."
Hôm nay Hứa Mặc mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp với áo len trắng bên ngoài, bên dưới là quần jean và giày thoải mái, tóc mái rũ xuống ngang trán.

Dáng người cao ráo, tỏa ra cảm giác ấm áp, thoải mái, dễ chịu, như một anh trai dễ thương nhà hàng xóm.

Vũ Tuyết Trang diện một chiếc áo dệt kim trơn, hở cổ, phối với quần jeans, toát lên vẻ trẻ trung, ngọt ngào… Dù không phải đồ đôi nhưng người sáng suốt nhìn vào là biết ngay bọn họ đang yêu nhau.

Bằng không thì nói bác sĩ Trang có mưu mô gì đấy, cô chỉ muốn dán mác lên mặt Hứa Mặc, đề phòng ai đấy có ý với bạn trai mình.

Đây gọi là phòng bệnh hơn chữa bệnh, ai mà biết được tình địch sẽ xuất hiện lúc nào.

Lái xe trên cao tốc từ sáng, chạy gần năm, sáu tiếng, đến thị trấn thì trời đã ngả về chiều, đường núi hơi dốc nhưng kỹ năng lái xe của Hứa Mặc rất tốt, hai người xóc nảy vào đến làng, Vũ Tuyết Trang mơ màng ngủ thiếp đi, không còn cách nào khác, cô chịu chết thôi, không biết lái xe thì còn làm gì được nữa bây giờ.

"Dậy đi…"
Đã ngủ gật mà còn mơ một giấc dài, giọng nói của Hứa Mặc vang lên văng vẳng bên tai.

"Á…"
Cô sợ hãi hét lên một tiếng, đối diện là khuôn mặt tuấn tú của Hứa Mặc, anh đưa tay ra, sờ trán cô một cách rất tự nhiên, lau mồ hôi, dịu dàng nói: "Sao vậy, gặp ác mộng à?"
Vũ Tuyết Trang bắt đầu thở dốc, né tay anh ra, đáp: "Ừm, em nằm mơ thấy trộm..."
Ừ đấy, cô thừa nhận rằng cô đang nói dối.

Ngạn ngữ có câu: ngày nhớ đêm mơ, cô vừa mơ thấy mình biến thành sói, chủ động vồ lấy Hứa Mặc, toát mồ hôi lạnh! Uầy, cứ tiếp tục như thế này thì không ổn, làm như cô đói khát lắm vậy.

Đã đến độ này rồi, nhất định phải e dè!
“Ồ?” Hứa Mặc nhướng mày hứng thú: "Vậy sao lúc nãy anh nghe em nói ‘đừng mà’, ‘đừng mà’?"
"Cái gì?"
Vũ Tuyết Trang suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, trợn tròn mắt.

Ông trời ơi, mấy lời dập dờn đó lại phát ra từ chính miệng cô sao!
Cô đột ngột lắc đầu và nhanh chóng giải thích: "Chắc chắn ý em muốn nói là đừng trộm tiền của em! Đúng, chắc chắn là như vậy!"

"Ồ."
"Anh không tin em à?"
"Anh tin mà."
"Nhưng biểu hiện của anh viết rõ ràng là anh không tin."
"Em nhìn nhầm rồi."
Cuộc nói chuyện giữa hai người cuối cùng cũng kết thúc vì Vũ Tuyết Trang đuối lý.

Cô chột dạ quay mặt đi, thanh danh cả đời cô gầy dựng! Chuyện nằm mơ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, cô hoàn toàn có muốn thế đâu, chẳng lẽ bản chất thật của cô lại là một người phụ nữ cởi mở như vậy, không, không!
Mấy phút sau, xe dừng lại.

"Tới rồi hả?"
"Ừ."
Vũ Tuyết Trang nhìn ra cửa xe, đó là một biệt thự gia đình kiểu phương Nam điển hình, hai hoặc ba tầng, có sân rộng.

Ngôi nhà xi măng mà Vũ Tuyết Trang tưởng tượng vốn không hề tồn tại.

Chỉ mỗi tội là đường xá ở đây không tốt lắm.

Cũng đúng, điều kiện ở nông thôn ngày càng tốt hơn, xã hội tiến bộ mà.

Đặc biệt, một số ông chủ lớn trong thành phố thích xây biệt thự riêng ở khe suối, lúc rảnh rỗi thì đến du lịch, hóng gió.

Hai bên là đồi núi chập chùng vô tận, xen vào đó là những cánh đồng mênh mông bát ngát, đâu đâu cũng thấy màu xanh thẳm, cả trong không khí cũng lắng đọng mùi bùn đất thơm ngát, tỉnh táo và dễ chịu.

Bố mẹ, chị gái và anh trai của Hứa Mặc quây quần bên cổng sân, nghển cổ trông ngóng.

Sau khi giản lược bớt màn chào hỏi vừa vui sướng, vừa xúc động rớt nước mắt, Hứa Mặc giới thiệu Vũ Tuyết Trang với gia đình, quả đúng như anh nói, mọi người trông rất thân thiện và tử tế.

Qua miệng của người nhà Hứa Mặc, cô được khen như tiên nữ giáng trần, he he, thật sự rất vui vẻ.

Cha mẹ Hứa Mặc đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, các loại rau truyền thống của nông trại, rau rừng, thịt hầm,...!Hoàn toàn là khẩu vị của Vũ Tuyết Trang.

Nhưng cho dù là thế, ngày đầu tiên đến ra mắt nhà chồng, tuyệt đối không thể ăn nhiều quá, bác sĩ Trang, kiềm chế lại, kiềm chế lại.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là người dân quê thật sự rất cởi mở, họ đã chuẩn bị sẵn một phòng cho Vũ Tuyết Trang và Hứa Mặc ở qua đêm!
Vốn dĩ đây là một ngôi nhà lớn hai tầng, có rất nhiều phòng trống, nhưng do cả đại gia đình của anh trai và chị gái Hứa Mặc đều ở lại, cho nên...!Tâm trạng hiện tại của Vũ Tuyết Trang đang rất kích động!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.