Tôi tên Dương Tử Hào, không, vốn dĩ phải là Tần tranh.
Với tôi cái tên không là gì cả, chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.
Có lẽ có rất nhiều người đều không thể hiểu vì cái gì mà tôi lại chấp niệm với Trần Khả Như như vậy.
Từ hồi trung học tôi đã yêu thầm cô ấy.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường mới.
Tôi được phân tới một lớp trong khối 12.
Có hai lớp đang học thể dục, có thể là hoạt động tự do, trong sân thể dục lớn các bạn nam lẫn nữ đang túm năm tụm ba chơi cầu, trêu đùa nhau và nói chuyện phiếm.
Trong mắt đàn ông sẽ chú ý đến các cô gái đầu tiên, còn trong mắt con gái lại chú ý đến nam sinh nào là đẹp trai nhất.
Chỉ có một cô gái ngồi một mình dưới bóng cây, rõ ràng cũng là đồng phục trắng, vậy mà lại khiến tôi chú ý.
Ừm, ngũ quan cô ấy tinh xảo, mi mày như họa.
Ánh mắt của ấy trời sinh đã mang theo lạnh lùng cao ngạo, không màng thế tục.
Quan trọng nhất chính là, có không ít nam sinh trộm ngắm cô ấy, cả đám học sinh nhìn từ trên cửa sổ khu giảng đường cũng thế.
Ừm, hẳn là hoa khôi của lớp hay của trường gì đó nên sẽ thu hút không ít ong bướm đến trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tôi phải thừa nhận, bản thân từ nhỏ liền lớn trông cũng không tồi, thu hút sự chú ý của các bạn nữ cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Cao cao gầy gầy, lại còn môi hồng răng trắng, tựa như một hoàng tử anh tuấn, không bao giờ thiếu những ánh nhìn ngưỡng mộ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể biết ngay được đâu là con gái thanh cao thật sự, đâu là con gái giả vờ thanh cao.
Tôi không cần tốn nhiều sức đã biết được tên của cô ấy.
Trần Khả Như lớp 10.
Người cũng như tên.
Cô ấy đẹp như tranh vẽ, phảng phất mang theo sự quật cường, tính tình cũng lãnh đạm như thế, độc lập tự chủ, làm người ta không dám tiếp cận.
Thành tích học tập tốt, tác phong đoan chính, không có bạn trai, gần như cự tuyệt hết tất cả những người theo đuổi mình.
Đúng vậy, những đứa nhóc đó đời nào sẽ lọt vào mắt cô ấy chứ? Tôi mừng thầm trong lòng.
Tôi không thích quan tâm đến những nữ sinh ân cần quá mức kia, đại khái chính là khinh thường trong truyền thuyết đấy.
Còn với Trần Khả Như, tôi sẽ trộm nhìn, chú ý đến nhất cử nhất động của cô ấy, nhưng lại không chủ động đến bắt chuyện cùng.
Có thể là đè nén quá lâu, sau đến thời điểm bùng nổ mới có thể dữ dội không thể khống chế như vậy.
Hóa ra đây chính là yêu thầm.
Hương vị của yêu thầm vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, có đôi khi rất bực bội, có đôi khi lại rất vui vẻ, chỉ cần có thể nhìn thấy gương mặt của cô ấy mỗi ngày thôi đã là quá đủ.
Từ khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi đã ly dị, mỗi người có một gia đình riêng, tôi giống bao cát bị bọn họ đẩy tới đẩy lui.
Có thể ông trời thương nên bố thí cho tôi trí thông minh, chuyện học hành căn bản không cần lo lắng, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể cho người khác hít khói.
Nhưng tôi biết, một khi tôi tốt nghiệp, phải ra nước ngoài sẽ không còn nhìn thấy em nữa.
Thời gian còn không đến nửa năm, làm sao đây?
Anh có nên thổ lộ với em không?
Tôi đã điều tra hết thảy về Trần Khả Như, hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng phức tạp như tôi, sống dưới mái nhà có người mẹ kế cùng em đứa con của bà ta, chắc chắn cô ấy phải chịu không ít uất ức, bảo sao tính cách cô ấy lại độc lập kiên cường như vậy.
Cô ấy ở lại trong trường, trong thời gian đó hầu như không về nhà.
Mỗi ngày cô ấy đều làm thêm tại quán cà phê, cuối tuần nếu không phải đi làm thì chắc chắn cũng là ngồi trong thư viện.
Không biết từ lúc nào mà tôi thích theo dõi cô ấy, mỗi bước chân của cô ấy, thậm chí là thấy một lần cô ấy mượn sách, tôi tự chìm trong ảo giác giả dối của chính mình, tôi cảm thấy mình dường như là người hiểu cô ấy nhất trên thế giới này, có thể đọc vị được hết những mặt trái tiêu cực cũng như cảm xúc cô độc đau thương trong cô ấy.
Nhiều năm sau này, tôi vẫn luôn hối hận, vì sao lúc trước không trực tiếp thổ lộ với cô ấy, sao không sống chết mà lì lợm biến cô ấy thành bạn gái mình!
Nhưng tôi biết, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có duyên phận thì dù có cho bạn bao nhiêu cơ hội bạn vẫn thất bại mà thôi.
Lúc ấy tôi còn quá trẻ, đến chính bản thân mình còn lo không xong thì nói gì đến chuyện yêu đương?
Tôi muốn trở thành một người xuất sắc và thành công để có được những gì mình muốn, bao gồm cả cô ấy.
Thời gian nửa năm cứ thế trôi đi.
Tôi sắp ra nước ngoài học đại học, học bổng toàn phần, một cơ hội ngàn năm có một.
Không có người giúp đỡ, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tạm biệt.
Trần Khả Như.
Nữ thần của tôi.
Khi bước lên máy bay, tôi đã mong chờ nhiều năm sau chúng tôi sẽ kết hôn như thế nào.
Nhưng nước ngoài không cần trong nước, bạn cần phải bỏ ra càng nhiều mới có thể thành công.
Lương cao, quý nhân, vận khí, cái nào mà không quan trọng.
Tôi mất thời gian gần mười năm mới nỗ lực được tới mức lương hàng trăm ngàn đô, tôi đã từ bỏ nước ngoài để trở về nước, tất cả đều là vì em, Trần Khả Như.
Tôi biết em sẽ trở thành một bác sĩ, từ những quyển sách mà em đọc hồi trung học có thể nhìn ra em là một cô gái thiện lương ấm áp,chỉ là không tốt trong việc biểu đạt mà thôi.
Bây giờ chắc em cũng 27 tuổi rồi nhỉ, đến tuổi này nói không chừng em cũng đã kết hôn.
Tưởng tượng đến khả năng này, lòng tôi rất khó chịu, thậm chí là phẫn nộ.
Không, sẽ không đâu, tính cách của em tôi rất hiểu, em là người cao ngạo như vậy, sao em có thể yêu người đàn ông khác được chứ, trên thế giới này chỉ có tôi là người hợp với em nhất.
Tôi không chịu nổi mà điều tra mấy bệnh viện, rốt cuộc cũng tra được tên của em, bác sĩ chủ trị đứng đầu khoa phụ sản.
Nhưng mọi thứ lại đi đến tình huống tệ nhất.
Trần Khả Như chẳng những kết hôn, mà đối phương còn là một người thế lực lớn, Lê Hoàng Việt, Tổng giám đốc tập đoàn Á Châu.
Chỉ cần nhìn lý lịch cũng biết hắn là một đối thủ vô cùng đáng sợ.
Tại sao?
Sao Trần Khả Như có thể thích người đàn ông khác được chứ?
Tôi phải giành lại em từ tay người đàn ông đó!
Tôi chủ động tiếp cận em, muốn làm em nhớ tới tôi cho dù là một chút cũng được, nhưng em lại rất vô tình, chẳng lẽ trong ấn tượng của em tôi chỉ là một tên biến thái cuồng theo dõi cuồng yêu thầm thôi sao?
Ánh mắt em nhìn tôi thật sự làm tôi vô cùng đau lòng.
Là bởi vì tôi chậm mất mấy năm sao, không sao, kết hôn còn có thể ly hôn mà, kể cả em có con rồi tôi cũng sẽ không từ bỏ!
Mỗi ngày tôi đều theo dõi Trần Khả Như, khi tôi thấy cô ấy thân thiết với Lê Hoàng Việt, tôi thực sự ghen đến điên cuồng.
Thời gian làm tôi thêm khao khát, càng lâu càng khiến tôi không có cách nào quên em.
Tôi có một loại khao khát bệnh hoạn với em, tôi phải làm sao?
Biện pháp tốt nhất là tiếp cận cô ấy, thì lúc này Lê Hoàng My xuất hiện.
Cô gái này vừa gặp đã yêu tôi, tôi vốn dĩ không hề làm gì quyến rũ cô ta, nhưng cô ta lại cứ tự động xán vào, không hề có một chút e dè.
Một cô gái ngu ngốc không phải là vấn đề gì khó với tôi, tôi thuận lợi trở thành bạn trai cô ta, sau đó đường hoàng mà bước vào cửa nhà họ Lê, chính là vì có thể có thể quan sát Trần Khả Như nhiều hơn.
Quả nhiên đúng dự đoán, Khả Như nhìn thấy tôi đã rất căng thẳng và sợ hãi, kí ức không tốt đẹp tôi cũng muốn chiếm một vị trí trong lòng cô ấy.
Tôi không quan tâm Lê Hoàng Việt thấy thế nào, mục đích của tôi là Trần Khả Như.
Rốt cuộc Lê Hoàng Việt đã nghi ngờ, hắn là một người đàn ông thông minh cơ trí, ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Nếu tôi phát sinh quan hệ gì đó với Khả Như, liệu hắn ta có buông tay không?
Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện ra mình đã đánh giá thấp Lê Hoàng Việt, đồng thời cũng nhìn thấu nhược điểm của hắn.
Tình cảm vợ chồng giữa hắn với Trần Khả Như không bền chặt như bề ngoài, cái gì mà quay chụp công khai tình cảm… Bởi vì hôn nhân của bọn họ từ khi bắt đầu đã là sai lầm.
Lê Hoàng Việt từng có rất nhiều đàn bà, tai tiếng quấn thân, người đàn ông như vậy không xứng đáng có được cô ấy, hắn chỉ biết làm tổn thương cô!
Chỉ có tôi, tôi vì cô ấy mà thủ thân như ngọc, tôi vì cô ấy mà cả người điên cuồng như thiêu như đốt.
Khả Như, em thực sự muốn cùng Lê Hoàng Việt tiếp tục sao? Tôi chỉ là nhẹ nhàng mà châm ngòi một chút, nhìn xem, rạn nứt cũng xuất hiện rồi.
Tôi quyết định tạm thời rời Đà Nẵng một thời gian, thế lực của Lê Hoàng Việt lớn thật nhưng không có nghĩa là tôi không tìm được chỗ dựa lớn hơn.
Lúc này tôi đã gặp gỡ các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn MTP, nói chuyện rất ăn nhịp với nhau, hơn nữa còn nghe nói người chị họ Trần Phương Liên bắn đại bác không tới của tôi là mối tình đầu của Lê Hoàng Việt, tốt quá rồi, chờ tôi chuẩn bị sẵn sàng nhất định sẽ đón đầu các người, đừng có mơ mà ở bên nhau.
Cô gái Lê Hoàng My này đúng thực là ngu ngốc hết thuốc chữa, tôi tìm bừa một thằng đàn ông khác chơi cô ta, làm bụng cô ta to lên mà cô ta còn tưởng tôi làm.
Buồn cười! Ngoài Trần Khả Như làm sao tôi có thể động vào một người đàn bà khác chứ!
Ở buổi hôn lễ, tôi quyết liệt tính kế với Lê Hoàng Việt, khiến tập đoàn Á Châu trở thành trò cười lớn nhất của Đà Nẵng.
Tôi không sợ Lê Hoàng Việt đánh tôi, loại người dã man này chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Trần Phương Liên xuất hiện, quả nhiên tạo thành mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn họ.
Tôi biết Phương Liên nắm trong tay nhược điểm của Lê Hoàng Việt, nhưng rốt cuộc là cái gì thì không rõ lắm.
Vốn tưởng Lê Hoàng Việt ít nhất cũng còn tình cũ khó quên với Phương Liên, nhưng tôi lại quên mất sức hút của Trần Khả Như lại đủ để khiến cho hắn thần phục.
Cô ấy yêu hắn, điểm này tôi không có cách nào đuổi kịp.
Tình cảm giữa Khả Như cùng Hoàng Việt ngày càng sâu đậm, càng ngày càng không có cách nào tách ra, phải làm sao đây? Tôi không có cách nào, tôi đã vắt kiệt hết toàn bộ trí lực rồi.
Rốt cuộc tôi vẫn không có thể phá vỡ được rào cản trong lòng, làm theo cách của Phương Liên, ép Khả Như phải làm gì đó.
Chẳng lẽ tôi đã trở nên lương thiện rồi sao?
Không, tôi vốn dĩ không phải người tốt.
Sau khi chọn cách trốn tránh hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng quay trở về một lần nữa.
Muộn rồi, cô ấy rơi xuống vách đá, tôi nhảy theo không chút do dự.
Mặc dù biết trước mình sẽ bởi vì cứu cô ấy mà trở thành người thực vật, hôn mê hơn nửa năm, mà thế thì đã sao?
Nhiều năm sau đó, tôi vẫn luôn hồi tưởng về khoảng thời gian đó, dù tôi hôn mê nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng, tôi cảm giác được sự tồn tại của cô ấy, hiểu được trái tim cô ấy, hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
Cô ấy không vui.
Không có lúc nào là cô không nhớ về Lê Hoàng Việt.
Nhưng tôi rất hạnh phúc, tôi hy vọng biết bao thời gian có thể dừng lại vào giây phút ấy.
Hiện thực quá tàn nhẫn, tôi đã tỉnh rồi, Trần Khả Như càng không thể thuộc về tôi.
Đây là vận mệnh!
Tôi chấp sự an bài của số phận!
Không cần biết tôi ra đi bao nhiêu lần, thì khi trở về đều sẽ là lúc hai người đó yêu nhau.
DÙ tôi có khiêu khích ra sao cũng đều không thể khiến họ tách ra.
Thấy bữa tiệc một tuổi của con hai người họ, tôi quyết định vĩnh viễn rời đi, dấn thân vào một hành trình mới, lang thang không hồi kết.
Tạm biệt, tình yêu của tôi.
- ----
Cuối tuần mở 10 chương như đã hẹn nha mn ^^.