Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 366: Ngoại Truyện Tô Mi





Nước Ý.

“Nữ hoàng.”
Emma vẫn chuẩn bị tốt như thường lệ, để tôi tắm rửa rồi đi ngủ.

Gần đây vắng bóng Robert, căn phòng ngủ lộng lẫy càng thêm vẻ trống vắng cùng cô độc.

Tôi không có con nối dõi, khi đêm khuya tĩnh lặng sẽ nhớ về con gái và quá khứ 30 năm trước.

Tôi không muốn những người khác biết mình hồi phục trí nhớ, đặc biệt là Emma và Robert, nếu không sẽ làm tôi càng thêm nhớ, áp lực, thống khổ và hối hận vô hạn.

Tôi đã có được quyền lực tối cao, nhưng cái giá phải trả không ai hiểu được.

Từ nhỏ tôi được sinh trong hoàng cung nước Ý, quyền lực rất hấp dẫn tôi, bởi vì dòng máu không thuần nên thường bị chị Nhã và thân thích chê cười, nhưng tôi không phải người có thể để cho người ta tùy ý xoay vần, để tồn tại được trong hoàng cung này, tôi cần phải mạnh mẽ hơn.

Mẹ tôi là công chúa, khi bà lên ngôi ngôi vị nữ hoàng, con cái của bà bao gồm cả tôi đều vui vẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy áp lực gấp bội.

Tôi biết ngôi báu sẽ không bao giờ rơi xuống đầu tôi, trên tôi còn bao nhiêu anh chị em, nước Ý là do cha truyền con nối, cho dù tài năng bình thường cũng sẽ y luật mà để con trưởng lên ngôi.

Nhưng Nữ hoàng thích tôi, bất cứ hoạt động nào bà cũng đều mang theo tôi tham dự, bất luận là hội nghị nào bà cũng mang theo ta đến nghe, dục vọng quyền lực ngày càng mãnh liệt, tôi không muốn chỉ dừng lại ở đó.

Một loạt các quyết định của Nữ hoàng khiến các anh chị vô cùng bất mãn, bọn họ đều là anh em cùng cha, còn tôi không giống vì cha tôi không có địa vị gì.

Tôi không ý thức được đạo lý khiêm nhường, vật cực tất phản.

Trong một lần đua ngựa bên ngoài tôi bị bắt cóc, sau đó tôi biết hóa ra kế hoạch này là do các anh chị mình nghĩ ra, bởi vì họ bất mãn với tôi lâu rồi.

Chỉ tiếc tôi bị đập đầu, mất đi ký ức, rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ.

Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi không biết tôi là ai, nhưng tôi biết mình cần phải chạy trốn.

Tôi lén theo một con thuyền hàng lang thang phiêu bạt, ký ức những năm ấy vừa bi thảm lại khó chịu, một người không có quá khứ, tính cách, tất thảy mọi thứ đều sẽ thay đổi, trở nên hoàn toàn không còn gì có thể chế ngự.

Tôi không phải là người tốt, trước nay đều chưa từng.

Lúc thuyền hàng sắp cập bến, những người mặc chế phục đi tới, đây là chỗ nào? Bọn họ muốn bắt người sao? Tôi rất sợ hãi, tôi nhảy xuống nước theo người ta, cũng may là tôi biết bơi nên cuối cùng không bị bắt, nhưng ngồi xổm trong kho để hàng hoá chuyên chở chật chội phía dưới, cuộn tròn thân mình suốt hai ngày khiến các bộ phận cơ thể như rã hết cả ra, thiếu chút nữa tôi đã chết ở trong nước.

Nhưng khát khao được sống trong tôi rất mạnh mẽ, cả đời này tôi thực sự rất may mắn, bị người ta hãm hại hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng đều lại biến nguy thành an.

Trương Phước Thành có lẽ quý nhân đầu tiên của tôi.

Lúc ấy, thuyền của anh ta đã cứu tôi lên từ dưới nước.

Bởi vì cha tôi là con lai, cho nên về ngoại hình tôi rất giống người ở xứ này, thêm vào đó tôi còn có thể nói tiếng Việt rất lưu loát.

Trương Phước Thành có vẻ là một tay xã hội đen, những người trên thuyền đều mang trên mình cái vẻ giang hồ ác độc thích giết chóc.

Tôi không thể phủ nhận anh ta rất đẹp trai, góc cạnh và vô cùng lịch lãm.


Không thể nhìn ra được anh ta giống cướp, cho dù ăn mặc giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác với đàn em, khiến cho sự chú ý của tôi cũng tự nhiên mà va phải anh ta.

Anh ta thích tôi.

Tôi khẳng định.

Sau khi nhìn vào gương, tôi hoàn toàn hiểu rõ được vẻ đẹp mỹ lệ của mình.

Nhưng trước đó tôi rất dơ, trên mặt chẳng có gì đáng nhìn, tóc thì rối bù, nếu không thì lúc ở trên thuyền hàng tôi chắc chắn sẽ có nguy cơ bị cưỡng hiếp.

Nói thật thì tôi có cảm tình với anh ta.

Anh ta hỏi tôi, cô tên là gì? Tôi không nghĩ ra, nghĩ ngợi một lát rồi lấy đại cái tên của cô gái trên thuyền hàng.

Tô Mi.

Anh ta nói tên nghe rất hay.

Nói một cách nghiêm túc, cuộc gặp gỡ giữa tôi và Trương Phước Thành chẳng khác nào cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Anh ta hỏi tôi, nhà cô ở đâu, tôi không biết, thế là anh ta nói nếu không biết đi đâu thì cứ đến nhà tôi trước đã.

Tạm thời tôi coi anh là một người tốt đã, ngay cả khi ý đồ của anh ta không tốt đẹp gì, nhưng tôi mất trí nhớ, lại thêm lạ nước lạ cái nên chỉ đành dựa vào anh ta.

Nơi đầu tiên chúng tôi đến hình như là một nước nào đó ở Đông Nam Á, khắp nơi đều là các loại ngôn ngữ lộn xộn.

Chúng tôi ngày đêm bên nhau, anh ta lại vừa đẹp trai vừa dịu dàng, sớm chiều ở chung trong vài tháng, chúng tôi nhanh chóng rơi vào bể tình.

Tình yêu vốn dĩ chính là vô lý.

Khi ấy tôi không hề hối hận về quyết định của mình, khái niệm trinh tiết cũng chỉ là gió thoảng mây bay.

Mỗi ngày chúng tôi đều rất hạnh phúc, tôi vô tư như một cô gái không biết gì về thế sự, dần dần bắt đầu ỷ lại vào anh ta, mơ về một tương lai thề non hẹn biển, mãi mãi không chia lìa.

Tôi cảm giác trước khi mất trí nhớ tôi chưa từng yêu, nếu không thì sao lại có thể dễ dàng xiêu lòng như thế chứ.

Anh ta chiều chuộng tôi như công chúa, còn nói rằng Tô Mi à, em vốn dĩ nên là một công chúa sống trong lâu đài.

Công chúa ư? Ha ha.

Nếu thời khắc đó mà tôi hồi phục được trí nhớ thì sẽ không phạm phải những điều ngu xuẩn sau này.

Chỉ số thông minh của con người làm sao có thể hạ mình bằng với trí nhớ chứ? Thật là buồn cười.

Tôi đã bàn bạc với anh ta khi nào về nước sẽ kết hôn.

Khi chúng tôi cùng nhau trở về thành phố Hồ Chí Minh, vị hôn thê tên Lương Như của Trương Phước Thành từ đâu xuất hiện.


Bên ngoài cô ta xinh đẹp, bên trong thì độc địa sắc bén.

Trương Phước Thành bảo tôi, anh ta sẽ nói chuyện rõ ràng với Lương Như, đồng thời xử lý mối quan hệ giữa hai người họ.

Bố của Lương Như đã từng đã cứu mạng Trương Phước Thành, cho nên hai người họ còn là bạn từ thuở ấu thơ.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ rất thuận lợi, dù sao thì bọn họ cũng mới chỉ đính hôn chứ chưa kết hôn.

Nhưng người phụ nữ này quá xấu xa, cô ta vin vào tình nghĩa cũ với Trương Phước Thành, đi khắp nơi tác thành cho chúng tôi.

Mới đầu cô ta giả vờ rộng lượng, chủ động chấp nhận từ hôn, buông lỏng sự phòng bị của mọi người.

Tôi và Trương Phước Thành đều không nghi ngờ gì, nhưng cô ta cứ lượn qua lượn lại mọi lúc như âm hồn không tan.

Có lẽ là thời gian quen biết quá lâu, có lẽ là tôi quá kiêu ngạo, chỉ một chút ấm ức và ghen tị cũng không chịu nổi, vị trí của Lương NHư trong lòng những người dưới quyền Trương Phước Thành khó bề thay đổi, mọi người ai cũng rất áy náy nên đã góp phần tạo cơ hội cho ta trở nên xấu xa.

Khi đó, tôi yêu Trương Phước Thành bằng tất cả những gì tôi có, tôi quá ngu xuẩn, cứ thế từng bước một rơi vào bẫy của Lương Như mà không hề hay biết.

Đến khi chia tay,, tiếc nuối, ảo não, xúc động...!Không có cách nào quay đầu lại.

Sau khi rời xa Trương Phước Thành, tôi bị em trai của Lương Như đuổi giết.

Cô ta muốn tôi phải chết.

Về sau trong hoàng cung người tế lễ đã tiên tri cho tôi, nói rằng mệnh của tôi cực tốt, gặp đại nạn không chết chắc chắn sẽ có phúc lớn.

Câu này đúng là rất linh nghiệm, nhưng có phải là phúc hay không thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Lúc này tôi gặp Trần Thế Phong, vừa gặp anh ta đã yêu tôi.

Tôi phát hiện sau khi rời xa Trương Phước Thành tôi không biết làm cái gì hết, tôi hận bản thân, không có tài cán gì, rốt cuộc trước đây tôi đã sống như thế nào vậy.

Tệ nhất chính là, tôi phát hiện mình mang thai.

Làm sao bây giờ?
Tôi sợ hãi, rốt cuộc là nên bỏ con, hay là quay đầu lại tìm Trương Phước Thành, rốt cuộc, tôi nhớ anh ta như thế, không có lúc nào là không yêu, anh ta dù sao cũng là bố ruột của đứa trẻ.

Khi tôi có đủ dũng khí để nói rõ với anh ta, lại phát hiện anh ta chuẩn bị tổ chức hôn lễ với Lương Như, hai người họ định kết hôn sao?
Chẳng lẽ hết thảy đều là một mình tôi tự huyễn hoặc?
Sau đấy tôi mới biết được, là Lương Như cùng những người khác lừa tôi, Trương Phước Thành vốn dĩ không muốn kết hôn với cô ta, tôi chưa gặp anh ta đã vội vã rời đi.

Tôi muốn bỏ đứa nhỏ này, quên hết tất cả về Trương Phước Thành, nhưng bác sĩ nói với tôi, tôi đã từng vì u nang buồng trứng mà cắt bỏ một bên ống dẫn trứng, nếu không cần đứa bé này thì tương lai sẽ khó mà có thai được nữa.

Trần Thế Phong là cọng cỏ cuối cùng tôi có thể bám lấy, anh ta chủ động đề nghị kết hôn với tôi, còn hứa sẽ coi con của tôi như con của anh ta.

Tôi lẻ loi hiu quạnh, không người thân thích lại bị phản bội, tôi không có lựa chọn nào khác.


Trần Thế Phong rất nuông chiều tôi, tôi thật muốn sống cùng anh ta lâu dài, dù trong lòng lại vẫn khó quên được Trương Phước Thành, nhưng ông trời lại cứ thích trêu đùa tôi.

Lúc tôi mang thai được 7, 8 tháng, tôi phát hiện Trần Thế Phong có người đàn bà khác.

Anh ta che giấu rất tốt, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Người đàn bà tên Phan Mỹ Ly đó tìm được tôi, cô ta tưởng rằng tôi sẽ nổi trận lôi đình, người đang mang thai làm sao có thể chịu được chồng đi ăn vụng chứ, nhưng ngược lại tôi rất bình tĩnh.

Tôi nói với cô ta, cô chỉ có thể làm tình nhân của Trần Thế Phong, còn người mà anh ta cưới hỏi đàng hoàng được pháp luật công nhận lại chỉ có mình tôi.

Đàn ông đều là cái loại suy nghĩ bằng thân dưới, chung quy là tôi đã nhìn lầm Trần Thế Phong rồi.

Mãi đến khi tôi sinh con gái Trần Khả Như ra được một thời gian, tôi vẫn kiên quyết không chịu ngủ cùng anh ta, hai người đó được thể càng làm càn.

Tôi và anh ta đều sai, sẽ không có chuyện anh ta thật lòng yêu thương con tôi, một thằng đàn ông đến dục vọng cũng không khống chế nổi thì bạn có thể hy vọng gì ở anh ta không?
Đến khi Khả Như được 5 tuổi, tôi vô tình gặp lại Trương Phước Thành.

Thái độ của tôi rất quyết liệt, đáng ra anh ta không nên còn tình cảm gì với tôi, chúng tôi đều có gia đình riêng, cớ gì phải làm khó nhau, làm tổn thương nhau chứ?
Cũng bởi vì lần gặp này, Lương Như biết được tôi chưa chết nên vẫn ôm hận trong lòng.

Cô ta chủ động tìm gặp Phan Mỹ Ly, tôi không rõ, sau lại cảm thấy không cần thiết phải điều tra làm gì.

Ngoài con gái Khả Như ra, tôi không yêu thương ai hết.

Lương như muốn hại tôi, tôi phải rời đi, nhân lúc người ngoài còn chưa biết thân thế con gái tôi, thế lực của Lương Như rất rộng, tôi phải bảo vệ con gái, nếu không cô ta nhất định sẽ giết nó.

Đời này tôi rất có duyên với nước.

Có người đang đuổi theo tôi, người đó trông rất độc ác, lại còn muốn vũ nhục tôi, đúng là nằm mơ!
Tôi thật sự cùng đường rồi, không có ai để dựa vào, chỉ hy vọng Trần Thế Phong niệm tình xưa mà đối xử tử tế với con gái tôi, tôi không do dự mà nhảy xuống nước.

Tôi biết bơi, nhưng tôi không thiết sống nữa.

May mắn lại có người cứu tôi lên.

Ký ức tôi đã trở về, nhưng lại quên hết toàn bộ ký ức của những năm tháng thống khổ ấy, điều tôi luyến tiếc nhất chính là con gái tôi Trần Khả Như.

Nhưng tiếc thay tôi đã quên đi con bé.

Nếu có thể chọn lại, tôi nhất định sẽ chọn nhớ về con.

Xin lỗi con, bé yêu của mẹ.

Khi trở lại Ý, mẹ của tôi đã là nữ hoàng, tính cách tôi càng thêm thâm trầm khó đoán, lạnh lùng lãnh đạm, chỉ khi đứng trước mặt nữ hoàng mới bỏ đi phòng bị và ngụy trang, tôi phải quay về để báo thù.

Những người anh chị tốt liên kết với nhau tính sổ tôi, thế nên tôi muốn náu mình đi, rốt cuộc cũng chỉ là cùng mẹ khác cha, thế nên không hy vọng gì có thể hòa hảo.

Tôi chỉ muốn có quyền lực tối thượng, tôi tin tôi có thể làm được.

Tôi trở nên không từ thủ đoạn, trong năm sáu năm vắng mặt tôi cũng không muốn đối mặt, cũng chẳng phí sức mà điều tra.

Quên hết đi, dù sao cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.

Thời gian trôi qua thật mau, tôi chọn một người đàn ông tên Robert có thân phận cùng địa vị rất hợp với tôi theo ý của mẹ.

Vợ chồng tôi kính nhau như khách, cũng coi như là một giai thoại, người người đều người mộ.


Chúng ta phu thê chi gian tôn trọng nhau như khách, cũng coi như là thành tựu một đoạn giai thoại, mỗi người cực kỳ hâm mộ.

Trong mục tiêu của tôi, con cái là bộ phận then chốt, nhưng đáng buồn ở chỗ, suốt hai mươi năm tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ, uống vô số loại thuốc nhưng không thể có con.

Robert luôn ở bên cổ vũ và động viên tôi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ có con, cứ chờ tiếp đã.

Tôi đã đợi, đợi suốt 20 năm, tôi già rồi, sắp 50 rồi.

Đến khi anh trai cùng cháu tôi chết bất ngờ, người kế thừa ngôi báu không còn nữa, cơ hội của tôi đến rồi.

Công chúa Nhã chị tôi quá gấp nên đã giết chính anh trai và cháu mình, nữ hoàng làm sao có thể truyền ngôi cho một người đàn bà độc ác như vậy chứ.

Tuy tôi từng nghĩ đến việc trả thù, nhưng tôi không muốn phải giết người, chị ta tàn nhẫn hơn tôi rất nhiều.

Bác sĩ nói tôi đã từng sinh con.

Cho nên thời khắc quan trọng này tôi nhất định phải tìm được đứa trẻ về thì mới bịt miệng được đám đông.

Robert rất ủng hộ quyết định của tôi.

Cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với quá khứ, kết quả điều tra khiến tôi không thể không phẫn nộ và oán hận.

Coi như bọn họ gặp may, những người từng hãm hại và lừa gạt tôi đều chết cả.

Tôi nhờ Emma dùng chút thủ đoạn đưa Khả Như đến hoàng cung Ý.

Tôi ghét nó.

Bởi vì nó là bằng chứng lớn nhất cho vết nhơ cuộc đời tôi.

Tôi vừa đe dọa vừa dụ dỗ nó, nó lại không hề ưa thích gì với quyền lực và vinh hoa phú quý, đúng là đứa con gái ngu ngốc!
Khi đó, tôi chưa khôi phục ký ức, chỉ cảm thấy rất nhục nhã, căm hận, tôi đổ hết oán giận lên đầu con bé.

Tôi dùng đứa bé trong bụng nó uy hiếp nó ở lại, bỏ chồng nó đi, kết hôn cùng người tôi chỉ định.

Cuối cùng, con bé thắng.

Tôi không thể không thừa nhận, nó không giống ta, nó đẹp, kiên cường, thiện lương, khiến người ta ưa thích.

Nó thậm chí không so đo chuyện cũ mà giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm.

Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện.

Nó và chồng nó rất xứng đôi, nhưng tôi không còn đường lui nữa rồi.

Tôi là công chúa Thư tôn quý, sau này sẽ là nữ hoàng.

Xin lỗi con, Khả Như của mẹ.

Mẹ rốt cuộc cũng đã nhớ lại hình dáng con khi bé, nhớ về những ngày sớm tối bên con.

Mẹ đang đứng ở nơi cao, nhưng mẹ không hề vui vẻ, mẹ không thể ngừng nhớ con.

Nhưng mẹ đã làm nhiều chuyện có lỗi với con, thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp con nữa rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.