Lê Hoàng Việt lấy lý do dạy bơi lôi kéo trêu đùa Trần Khả Như dưới nước.
Cô không tránh được nên bị anh ăn bao nhiêu đậu hũ, cuối cùng học bơi không thành, lỗ tai, mắt và miệng lại chưa không ít nước.
Chờ tổng giám đốc Lê tận hứng thì đã là chuyện của hai tiếng sau.
Anh sờ tai như đó điều suy ngẫm: “Vợ, em có cảm thấy nhà chúng ta thiếu cái gì đó không?”
Cô nghi ngờ hỏi: “Thiếu cái gì?”
"Hồ bơi."
Anh phát âm thật chậm, âm trầm khàn khàn, đôi mắt đen như mực mang theo một tia mơ hồ, đôi môi mỏng tựa như đang nở nụ cười.
Bình thường khi anh lộ ra khuôn mặt như thế này có nghĩa là anh đang suy nghĩ một ý niệm không mấy trong sáng.
Trần Khả Như đảo mắt, hồ bơi...không lẽ nào...!Cô bắt đầu thở gấp, hai má đột nhiên ửng hồng.
Ở nhà những chỗ có thể lợi dụng làm chuyện xấu Lê Hoàng Việt đều là đã làm rồi, dạo gần đây anh còn không ngừng muốn tìm kiếm địa điểm mới… Không ngờ móng vuốt của anh đã với tới hồ bơi rồi...!
Nhưng cô lại nghĩ, vườn hoa biệt thự Di Linh không lớn, tạo một cái hồ bơi lộ thiên thì có hơi chật chội, cho nên cũng yên tâm một chút.
Tổng giám đốc Lê quan tâm vợ, anh phủ khăn lông lớn lên người cô, ôm lấy cô đi nói: “Vợ, anh định mua lại biệt thự bên cạnh sau đó đập tường thông qua, xây một hồ bơi trong đó cho Minh An và Minh Lâm chơi, em thấy như vậy có được không?”
Trần Khả Như kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, nghi ngờ nói: "..Anh khẳng định là vì Minh An Minh Lâm.”
Tổng giám đốc Lê theo bản năng bóp má cô, nhếch môi cười nói: “Vợ, lẽ nào em hy vọng anh sẽ làm gì đó."
“Không muốn.”
Cô nhanh chóng cắt đứt: “Anh tốt nhất nhớ kỹ những gì anh nói.”
Có điều, sau khi hồ bơi hoàn thành, tổng giám đốc Lê tự nhiên sẽ có được những gì đã muốn.
Trần Khả Như dần dần cảm thấy ranh giới cuối cùng của bản thân bị phá vỡ hết lần này đến lần khác, khiến cô trở thành một người đàn bà trong ngoài không thống nhất.
Sau khi hai người lên bờ, đổi xong quần áo thì đi đến bên Minh An và Minh Lâm, hai đứa nhóc đang dựng lâu đài cát trên bờ biển.
Hai mắt Minh An sáng rực, nhìn thấy bọn họ liền hô to: “ Bố mẹ, mau đến đây xem, đây là nhà con làm, đẹp lắm nha!”
Minh Lâm không cam lòng chịu yếu thế nói: “Bố mẹ, hay là lâu đài của con mới đẹp.”
“Rõ ràng của em mới đẹp!”
"..."
Hai đứa nhỏ bắt đầu tranh luận, mặt đỏ đến tận mang tai, không đứa nào chịu nhường đứa nào.
Trần Khả Như nhìn lâu đài cát siêu vẹo, bất đắc dĩ nói: “Đều đẹp, đều đẹp.”Dù sao cũng không thể đả kích tâm hồn sáng tạo của bọn trẻ.
“Không được, con làm đẹp hơn Minh Lâm mà.”
“Nói láo!”
Cuối cùng hai đứa nhỏ đỏ cả mắt, dùng tay chân phá hư thành phả lao động của đối phương, dứt khoát đánh nhau, lăn qua lăn lại trên bờ biển, dáng vẻ nhỏ nhắn tương đối chân thực.
Đừng tưởng rằng sinh đôi thì sẽ có thần giao cách cảm.
Minh An Minh Lâm từ nhỏ đến giờ đã đối đầu gay gắt, bên trong thì tranh sủng, hay ghen, bên ngoài thì trực tiếp đối gáng, một lời không vừa ý đánh nhau là chuyện hết sức bình thường.
Trần Khả Như cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra liền vội vàng hô to: “Hai đưa mau dừng tay lại, không cho phép đánh nhau.”
Tính khí này cũng không biết là di truyền từ ai, khi còn bé cô rất khôn khéo ngoan ngoãn, cho nên đây nhất định là giống Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt kéo tay cô lên, vỗ nhẹ nói: “Đừng quản, để cho bọn chúng đánh nhau.”
Đánh gì mà đánh, phương pháp dạy dỗ lấy bạo lực trị bạo lực này của tổng giám đốc Lê thật sự là không đúng!
“Mẹ, Minh An cắn con.”
“Mẹ, Minh Lâm bứt tóc con.”
Kết quả quá rõ ràng, cả hai đứa đều khóc, dưới cơ sở nền tảng sức mạnh ngang nhau, cả hai đứa đều bị tổn thương, từng đứa từng đứa nước mắt như vòi rồng chảy ra không ngừng lại được.
Khóc đến nỗi làm Trần Khả Như cũng cảm thấy phiền lóng.
Mỗi tay của Lê Hoàng Việt bồng một đứa, trực tiếp trở về biệt thự bên bờ biển.
Trần Khả Như theo sát phía sau, không biết anh định làm gì.
Đừng thấy thái độ ôn hòa lúc này của anh mà lầm tưởng, khi anh thực sự tức giận thì ác không ai có thể bì được.
Khi cô đuổi kịp anh thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng úp mặt vào tường ở hai bên cổng, khuôn mặt trắng bệch, nước mũi, nước mắt và cát trộn lẫn vào nhau, dáng vẻ đáng thương không thể tả.
Trần Khả Như nhất thời dở khóc dở cười.
Lê Hoàng Việt trầm giọng nói: “Sau này để bố thấy hai đưa đánh nhau nữa thì sẽ không đơn giản là đứng quay mặt vào tường một tiếng nữa đâu, nghe rõ chưa.”
“Nghe rồi ạ.”
“Nghe rồi ạ.”
Hai đứa nhỏ miễn cưỡng đồng ý, chúng hoàn toàn bị khí thế của tổng giám đốc Lê áp chế, đôi mắt đáng thương như chú nai con nhìn Trần Khả Như, nói con hư tại mẹ quả thật không sai, khi thấy ánh mắt của chúng trái tim của Trần Khả Như đã mềm nhũn.
Nhưng cô vẫn biết nặng nhẹ, khi nào hai đứa nhỏ có thể tương thân tương ái, anh em hòa thuận cô mới có thể yên lòng.
Có điều bây giờ chúng vẫn còn nhỏ, khi trưởng thành sẽ hiểu chuyện hơn, chúng sẽ biết đối phương là anh chị em máu mủ ruột thịt của mình.
“Yên tâm đi, con nít cãi nhau là chuyện bình thường, chỉ cần chúng ta là bố mẹ không thiên vị ai rất nhanh chúng sẽ làm hòa.” Tổng giám đốc Lê an ủi vợ, đây chính là phiền não của gia đình có hai đứa con cùng trang lứa.
Bạn không biết nên đứng về phía đứa nào, một lớn một nhỏ, tội lỗi nên để đứa lớn gánh hết.
“Có lẽ là vậy.”
Lúc ăn tối, Minh An và Minh Lâm đều tỏ ra tương đối im lặng, gò má tức giận, không ai nói câu nào, một chút hứng thú cũng không có.
Hai đứa nhỏ khó chịu, buổi tối nhất định không chịu ngủ chung trên một chiếc giường, chỉ có thể tách ra ngủ.
“Con muốn ngủ cùng mẹ.”
“Con không muốn ngủ cùng bố.”
Minh An và Minh Lâm đồng thanh nói, ánh mắt long lanh của hai đứa trần ngập sự cầu xin đã làm khó Trần Khả Như, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu như nhất quyết muốn cô chọn lựa thì thật sự quá khó.
Mặt Lê Hoàng Việt đen lại, sao anh lại bị chê bai như vậy! Bình thường thì cũng bỏ đi, vào thời khắc mấu chốt mà con trai con gái đều không cho anh chút thể diện.
Vì để cứu vớt chút thể diện của bản thân, Lê Hoàng Việt nghiêm túc nói: “Như này đi, hai đứa oẳn tù tì, một lần xác định thắng thua, người thua ngủ ngủ bố, không cho phép chơi xấu, như vậy được không?”
Trần Khả Như: "..."
Hai nhóc suy ngẫm một lúc rồi đồng ý.
Một ván xác định thắng thua, kết quả Minh An thua, Minh Lâm vui vẻ nhảy cẫng lên nhào vào ngực Trần Khả Như, đắc ý nói: “Ha, con thắng rồi.”
Minh An ngẩn người nhìn, lỗ mũi chua xót gào khóc, tiếng khóc xen lẫn chút ủy khuất.
“Dám chơi dám chịu, con gái cũng như vậy không thể chơi xấu.”
Lê Hoàng Việt dở khóc dở cười, ôm Minh An mềm nhũn cả người lên vai.
Nước mắt Minh An không ngừng chảy, từng giọt từng giọt lăn xuống vai của Lê Hoàng Việt.
Minh Lâm nhìn em gái khóc rất thê thảm, nụ cười thắng lợi nhất thời vụt tắt, trong cổ họng có chút tư vị không vui.
Dáng vẻ bố đem em gái đi bây giờ giống như một tên xấu xa.
Trần Khả Như bất đắc dĩ dắt tay Minh Lâm nói: “Được rồi, em gái đi ngủ rồi, chúng ta cũng đi ngủ thôi, ngày mai công ty bố có chuyện, chúng ta phải về nhà rồi.”
Nhưng Minh Lâm đứng bất động một chỗ, mở đôi mắt thật to nhìn cô nói: “Mẹ.
Chúng ta đem em gái qua đây được không?”
Trần Khả Như mơ hồ hỏi: “Không phải con không thích em gái, không muốn cùng em gái ngủ sao?” Trong mắt cô ẩn hiện mấy phần vui vẻ yên tâm.
Minh Lâm lẩm bẩm nói: “Em gái đã khóc sưng cả mắt rồi, lát nữa bố lại mắng em.”
Chân mày của Trần Khả Như nhíu lại, lần này thì tốt rồi, Lê Hoàng Việt đã hoàn toàn trở thành nhân vật phản diện trong nhà.
“Được, vậy Minh Lâm tự mình đi nói với bố và em gái được không? Mẹ ở trong phòng đợi mọi người.” Cô xoa xoa mái tóc xù của Minh Lâm nói.
Vừa rồi khi hai đứa nhỏ cãi nhau cô còn nghĩ chúng sẽ giận nhau lâu, không ngờ nhanh như vậy đã làm hòa.
Không lâu sau, Minh Lâm đã dắt tay Minh An đi vào, hai anh em vui mừng chạy đến bên cô, Mắt của Minh An vẫn có chút sưng, lỗ mũi hồng hồng nhưng tâm trạng đã vui hơn nhiều.
Trần Khả Như ôm hai đứa nhỏ tiến vào mộng đẹp.
Chờ bọn trẻ ngủ say, cô nhẹ nhàng hôn lên má hai đứa một nụ hôn, tình mẫu tử tràn ngập khắp nơi.
Lúc này Lê Hoàng Việt đi vào, khi thấy vợ đang hôn con trong ánh sáng mờ ảo, bầu không khí bỗng ấm áp lạ thường, chỗ cứng rắn nhất trong nội tâm của Lê Hoàng Việt tựa như mềm nhũn.
Anh đứng im tại chỗ một lúc, vợ giống như cảm giác có người đang nhìn, cô rất nhanh đã phát hiện ra anh, đôi mắt đen láy của cô bừng sáng.
Có vẻ như chiếc giường hơi hẹp.
Lê Hoàng Việt chằn chọc một hồi mới từ bỏ ý định chen lên giường, nhưng khi trở về phòng mình, anh lại cảm thấy cô đơn, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Kết quả đến nửa đêm, anh đã leo đến bên người Minh Lâm, cánh tay dài ôm chọn mẹ con ba người, sự trống rỗng vừa nãy mới mất đi.
Cả đời này của anh, chỉ cũng chỉ theo đuổi cuộc sống bình thản không cần suy nghĩ gì như những người bình thường.
Lê Hoàng Việt chỉ là một người đàn ông bình thường, không có gì đặc biệt.
Trần Khả Như cảm thấy chuyến đi này dù sao cũng kết thúc rất viên mãn, trên đường trở về, cô cùng Minh An Minh Lâm ngân ca một bài hát, cả người cảm thấy thoải mái, tâm trạng cũng rất tốt.
Lê Nam Vỹ và Nguyễn Phương Thanh vốn đi Thừa Đức nghỉ mát bây giờ lại đứng đợi ở đây, khi nhìn thấy cháu trai cháu gái, liền không nói một lời hôn không ngừng lên hai má của hai đứa nhỏ.
“Cháu ngoan của bà, bà nội nhớ hai đứa quá đi.”
Trần Khả Như từ xa nhìn thấy vẻ mặt cự tuyệt của hai đứa nhỏ, thói quen sạch sẽ của một bác sĩ lại nổi lên, như kia không biết sẽ chuyển tới bao nhiêu vi khuẩn?
Cô đứng tại chỗ, nhịn xuống nhịn xuống rồi lại ngước mắt lên nhìn, cân nhắc sợ ông bà già lại tự ái nên không có cách nào nói thành lời.
Bỏ đi, ai bảo hai đứa bé đáng yêu như vậy, quay lại rửa mặt là được.
Sau kỳ nghỉ, trở lại bệnh viện, kỳ nghỉ đẻ của Vũ Tuyết Trang cũng sắp kết thúc, cô ấy nhất định muốn cho con bú đến gần một tuổi mới cai sữa, cả người trắng trẻo, béo tròn, ngọc ngà, rạng rỡ nhưng vẫn gầy hơn nhiều lúc vừa mới sinh.
“Bác sĩ Như, em quay lại rồi đây!”
Khi Trần Khả Như nhìn thấy cô ấy, Vũ Tuyết Trang đang cùng mấy cô y tá nói chuyện, chém gió đủ chuyện.
Lúc đang nói chuyện Vũ Tuyết Trang đột nhiên không được bình thường, nét mặt cô ấy trở nên trắng bệch, giống như muốn nôn.
Trần Khả Như cười trêu ghẹo: “Bác sĩ Trang, em là ăn phải đồ ăn hỏng hay là lại mang bầu.”.