Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 383: Ngoại Truyện Đỗ Nhất Minh Và Đào Cúc Vân 3





“Sao lại thế này?”
Đào Cúc Vân bực bội nói.

“Có lẽ là hỏng rồi.” Lúc này, ánh sáng trong thang máy rất tối, Đào Cúc Vân trầm mặc nói.

Đào Cúc Vân vội vàng tìm điện thoại, có thể gọi một cuộc điện thoại cầu cứu cũng tổ, sau khi sờ soạng một lúc lâu, sắc mặt cô trở nên kỳ lạ, vốn dĩ cô đang lên lầu để lấy túi xách mà, điện thoại di động đang ở trong túi xách.

Lúc này, Đỗ Nhất Minh đột nhiên nhíu mày nói: “Không xong rồi, điện thoại di động của tôi hết pin rồi!”
Đào Cúc Vân nhìn về phía anh, quả nhiên thấy màn hình điện thoại di động của Đỗ Nhất Minh tối thui, ngón tay anh không ngừng gõ lên mà vẫn không có tín hiệu gì.

“Chúng ta phải làm sao đây?”
Đào Cúc Vân vốn dĩ là người nhát gan, cô chưa từng trải qua sợ hãi như vậy, toàn bộ nỗi sợ đều biểu hiện hết ở trên mặt.

Đỗ Nhất Minh nhún vai, dáng vẻ như không để bụng nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, cứ bình tĩnh đi, một lát nữa, nhân viên câu lạc bộ sẽ phát hiện ra thôi.”
Cũng may trong thang máy có hai người, nếu như chỉ có một mình chắc Đào Cúc Vân sẽ sợ đến chết mất, có hai người ít nhất cũng có thể trò chuyện khiến cô bớt sợ hơn.

Đào Cúc Vân dựa vào tường ngồi xổm xuống, sự sợ hãi khiến cô mềm nhũn hai chân, không còn chút sức lực nào, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.

Trai đơn gái chiếc, anh còn là tên đàn ông đào hoa phong lưu, sao cô có thể không lo lắng chứ.

Đỗ Nhất Minh vẫn luôn nhìn cô y tá, một cô gái có khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, dáng người vừa vặn, rất ưa nhìn khiến cho người ta cảm thấy rất trong sáng, thanh thuần.

Đào Cúc Vân cũng không phải là kẻ ngốc, bị đối phương nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy rất khó chịu.


Còn chưa yêu đương bao giờ, những thứ cô biết được đều chỉ là trên lý thuyết nên những lúc như thế này cô vô cùng lúng túng, đặc biệt là trước mặt một mời đào hoa có kinh nghiệm tình trường phong phú như Đỗ Nhất Minh, sao cô có thể đấu nổi với nah.

Cả người cô tê dại mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng có thể lấy dũng khí trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái.

Hằm hằm sát khí.

Đỗ Nhất Minh hoảng sợ nhưng rất nhanh có phản ứng lại, đôi mắt đào hoa của anh nheo lại, tươi cười trêu chọc cô: “Cứ chờ đợi như vậy không phải là cách hay, hay là chúng ta tâm sự chút đi?”
Ai muốn nói chuyện phiếm với anh! Đều có ý đồ cả!
Thấy đối phương không phản ứng lại, Đỗ Nhất Minh tiếp tục nói: “Tôi biết cô tức giận vì chuyện lần trước đúng không, y tá Đào Cúc Vân, chúng ta cũng coi như là có duyên phận, tôi nhớ ra rồi, cô đã làm phù dâu cho đám cưới của chị dâu tôi, Trần Khả Như đúng không.”
Đào Cúc Vân không mặn không nhạt đáp: “Người giàu có trăm công ngàn việc như anh Đỗ Nhất Minh, một cô y tá thấp cổ bé họng như tôi sao dám để anh trong lòng chứ.”
“Ôi, tôi nói cô này…” Đỗ Nhất Minh không chịu nổi, buồn bã nói: “Y tá Đào Cúc Vân, tôi không hiểu sao, ngày đó không phải chúng ta còn rất vui vẻ sao, sao bây giờ cô lại thay đổi như vậy, tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải mình nhận nhầm người hay không đấy.”
Đột nhiên, anh ta nghĩ tới Phan Thanh Hương: “Có phải ở bệnh viện cô bị mẹ tôi bắt nạt không?”
Đào Cúc Vân nghiêm túc nói: “Anh Đỗ Nhất Minh, trước hết tôi muốn anh đừng hiểu nhầm, mẹ của anh, bà Phan Thanh Hương là bệnh nhân VIP của chúng tôi, cho dù thái độ của mẹ anh như thế nào thì những người làm y bác sĩ như chúng tôi đều phải phục vụ cho thật tốt, tuy rằng không thể phủ nhận trong lúc nằm viện cảm xúc của bà ấy thay đổi thất thường nhưng xin anh đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi có được hay không? Hơn nữa, tôi cảm thấy giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ ý tá bệnh viện và người nhà bệnh nhân, cũng không thể xem là bạn bè được, anh nói có phải không?”
Đỗ Nhất Minh tự nhận mình có tài ăn nói lợi hại, hơn nữa cô y tá này thường ngày vẫn luôn trầm mặc ít nói, không ngờ lúc này lại nói đạo lý rõ ràng như vậy khiến anh nhất thời á khẩu không biết đáp lại như thế nào.

Một người trước nay luôn thuận lợi trong việc tán gái đột nhiên hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa đối phương còn chẳng có vẻ gì là lạt mềm buộc chặt cả.

Sau khi dứt lời, Đào Cúc Vân bỗng nhiên ý thức được mình quá kích động rồi, sao cô lại phải hà khắc như vậy với Đỗ Nhất Minh chứ.

Nghĩ rồi, Đào Cúc Vân bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi, anh Đỗ Nhất Minh, nếu như tôi có nói sai lời nào, mong anh thứ lỗi.”
"..." Đỗ Nhất Minh hoàn toàn bị cô gái kỳ lạ này làm cho rối loạn, hóa ra anh đang bị người ta đùa giỡn sao? Đánh một cái tát sau đó lại tùy tiện ném cho một viên kẹo đường.

Không thoải mái chút nào, thật sự khó chịu!

Anh ta phải phát huy danh hiệu sát gái của mình, khiến cho cô gái này bị khuất phục, để xem sau này còn dám to tiếng gì nữa! Đôi mắt đào hoa của Đỗ Nhất Minh ánh lên một tia kỳ lạ, có chút lưu manh.

Không lâu sao, người bên ngoài phát hiện ra thang máy có điểm bất thường, sau khi liên lạc được họ nhanh chóng gọi nhân vân sửa chữa, khoảng một tiếng sau nhân viên mới có thể tới nơi.

Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh không hẹn mà cùng xem thường hiệu suất lao động của nhân viên sửa chữa thang máy, nhưng mà họ cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

“Sao tôi lại cảm thấy… khó thở vậy chứ…”
Không khí im lặng duy trì hơn nửa tiếng đồng hồ, hô hấp của Đỗ Nhất Minh trở nên dồn dập, khuôn mặt anh cũng đỏ ửng lên, bàn tay níu lấy cổ áo.

Đào Cúc Vân thấy dáng vẻ khó chịu của anh, cô dè dặt hỏi: “Anh làm sao thế?”
“Tôi…”
Đỗ Nhất Minh chưa kịp nói dứt lời đã ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Nghe nói trong thang máy không khí khó lưu thông, không phải người đàn ông này có bệnh hô hấp gì đó lại tái phát ngay lúc này chứ! Đào Cúc Vân mở to hai mắt, cô là y tá, cô đương nhiên biết nên cấp cứu thế nào!
“Đỗ Nhất Minh, anh nghe thấy tôi nói không? Mau trả lời tôi đi!”
Trước tiên, Đào Cúc Vân gọi lớn tên anh, sau khi không thấy anh trả lời, cô kiểm tra hơi thở, hơi thở của anh rất yếu ớt.

Sắc mặt Đào Cúc Vân trở nên trắng bệch, sau đó cô cúi người nghe nhịp tim anh, tim vẫn còn đập, có lẽ chỉ tạm thời hôn mê.

Chuyện này là sao chứ?
Đào Cúc Vân cảm thấy khối kiến thức về nghiệp vụ y tá và cấp cứu mấy năm nay cô học được đều uổng phí rồi, vô tình gặp phải một trường hợp mà đã bó tay không biết làm gì, đúng là làm mất hết mặt mũi của bệnh viện.

“Hô… hô…”

Đột nhiên, Đỗ Nhất Minh choàng mở mắt, thở hổn hển vài hơi, sau đó dáng vẻ run rẩy nói: “Tôi… không thể thở nổi…”
“Hô hấp khó khăn đúng không?”
Đào Cúc Vân lập tức cởi nút áo trước ngực Đỗ Nhất Minh ra, sau khi cởi được bốn nút, làn da trắng như tuyết được chăm sóc cực kỳ tốt lộ ra, quat thật khó có thể tưởng tượng người đàn ông trông có vẻ mỏng manh yếu đuối như anh mà cũng có thể có cơ ngực săn chắc như vậy… Đào Cúc Vân không khỏi lắc đầu, thấy đối phương vẫn không khá lên, cô nhanh chóng hoàn hồn: “Hô hấp nhân tạo… đúng rồi… hô hấp nhân tạo!”
Tuy rằng lúc mới bắt đầu, Đào Cúc Vân có chút luống cuống nhưng động tác của cô vẫn rất thành thục, cơ hội có thể cấp cứu như thế này không có nhiều trong cuộc sống, cho nên tuy rằng đã làm y tá nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự mình làm chuyện này.

“Một, hai, ba,...!mười bốn, mười lăm…” Đào Cúc Vân đếm tới số này đột nhiên dừng lại, lúc này có phải nên đến bước hô hấp nhân tạo rồi hay không?
Đối diện với khuôn mặt Đỗ Nhất Minh, tâm trạng Đào Cúc Vân trở nên phức tạp.

Bởi vì quá gấp gáp nên cô hoàn toàn không chú ý tới hàng lông mày và lông mi của Đỗ Nhất Minh thoáng động, khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười, cả người cũng không nhịn được mà run lên.

Không còn cách nào khác!
Đào Cúc Vân nhíu mày lại, giữ lấy môi Đỗ Nhất Minh, hít sâu một hơi sau đó trực tiếp cúi đầu hôn xuống, nặng nề thổi một hơi.

Trong lúc sốt ruột vì cứu người, Đào Cúc Vân không hề cảm thấy việc này có gì là kỳ lạ, cô không ngừng tự thôi miên, nhắc nhớ chính mình đây không phải hôn môi! Đây là hô hấp nhân tạo!
Cô suy nghĩ một lúc, đang lúc cô muốn rời khỏi thì trên lưng đột nhiên xuất hiện một lực tác động, khóe miệng bị người đàn ông chế trụ khiến cô không thể động đậy.

“Ôi…”
Cô mở to hai mắt kinh ngạc nhìn, hóa ra là cô đã bị Đỗ Nhất Minh chiếm tiện nghi!
Lực tay của anh vô cùng lớn, dùng sức ôm lấy cô, cho dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khói, chỉ có thể tức giận đối diện với khuôn mặt tuấn tú và bộ dáng hưởng thụ của anh.

Chẳng trách vừa rồi kiểm tra nhịp tim anh vẫn đập bình thường, hóa ra tất cả đều là âm mưu của anh! Anh dám bày trò trêu chọc cô! Cái dáng vẻ khó thở kia hoàn toàn là giả vờ!
Anh… không ngờ anh lại vươn đầu lưỡi ra?
Khi Đào Cúc Vân còn đang khổ sở thở dốc, đột nhiên cô tỉnh táo trở lại, hung hăng cắn xuống.

Một tiếng kêu thất thanh vang lên hòa quyện với mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, ngay sau đó cánh tay đang ôm lấy cô của Đỗ Nhất Minh buông lỏng ra.

Anh giận dữ nói: “Cô điên rồi, ra tay tàn nhẫn vậy…”
“Lưu manh, không biết xấu hổ!”

Đào Cúc Vân giáng cho anh một bạt tay, cô hùng hổ nói.

Gương mặt trắng nõn của Đỗ Nhất Minh lập tức xuất hiện dấu vết năm ngón tay đỏ au.

Một cô y tá nhỏ bé yếu ớt hóa ra cũng có lúc tức giận như thế, Đỗ Nhất Minh ngây người ra, đôi mắt đào hoa thất thần hồi lâu.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, một đám người đứng bên ngoài.

Đào Cúc Vân không khỏi xấu hổ, cô cố nén nước mắt, lách khỏi đám người chạy đi với vẻ đầy đáng thương.

“Anh Đỗ Nhất Minh, anh không sao chứ?”
“Anh Đỗ Nhất Minh, mặt anh sao thế, hay là tới phòng y tế xem chút đi.”
Đỗ Nhất Minh là khách quen của câu lạc bộ, hơn nữa giá trị tài chính của anh rất cao nên đương nhiên sẽ trở thành đối tượng để những người ở đây nịnh nọt, mỗi người một câu hỏi han đủ thứ khiến Đỗ Nhất Minh vô cùng bực bội.

Điều khiến anh tức giận nhất chính là dáng vẻ giận dỗi chạy trốn anh của cô gái kia.

Anh che lại một bên má trái đau đớn, ánh mắt có chút áy náy, anh… có phải đùa hơi quá đáng rồi không?
Nhưng cô chạy đi nhanh như vậy, chẳng để anh có cơ hội xin lỗi.

Đỗ Nhất Minh liếm môi, tuy rằng có chút vị tanh của máu nhưng vẫn không thể lấn át nổi hương vị ngọt ngào.

Hẳn là nụ hôn đầu của cô, nếu không thì sẽ không kích động đến như vậy.

Buổi tối khi anh trở về nhà, vết ngón tay trên mặt anh không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người, tuy là anh đã cố gắng che đi để lừa gạt Phan Thanh Hương, nhưng em gái anh là Đỗ Lan Anh vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra: “Ồ, cậu chủ Đỗ Nhất Minh của chúng ta là sao vậy? Một bàn tay năm ngón ấn trên mặt, rốt cuộc là cô gái nào dũng cảm như vậy, dám thay trời hành đạo làm việc nghĩa thế?”
“Biến đi, biến đi, anh của em đã cải tà quy chính rồi, đừng có nghĩ anh không ra gì như thế.”
“Em khinh! Đỗ Nhất Minh, anh đừng có mà giả vờ nữa! Em thừa biết anh là cái dạng gì!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.