Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 23: Vợ yêu, anh rất nhớ em!



Không những Từ Lộ bị kinh sợ, mà Hàn Tử Tây còn sững sờ ngây ngốc ngồi tại chỗ!

Trong lúc cô đang ngây ngốc, thân thể đột nhiên bị hắn mạnh mẽ ôm dậy từ trên giường.

Đầu óc của cô vẫn còn đang trống rỗng chưa kịp suy nghĩ, thì cơ thể đã theo phản ứng tự nhiên giang hai tay ra ôm lấycổ hắn.

Thấy động tác này của cô, khóe miệng Sở Trạm Đông liền nở ra nụ cười quỷ dị: "Nhiệt tình như vậy, anh có thể hiểu là vợ yêu đang dùng hành động thực tế để trả lời cho câu hỏi vừa rồi của anh không?"

Dứt lời, nhìn động tác tiếp theo của hắn, tuy Hàn Tử Tây là một người rất giỏi giữ bình tĩnh, nhưng toàn thân cũng cứng ngắc lại.

Sở Trạm Đông hôn nhẹ lên cánh môi đã trắng bệch của cô, giống như hắn đang chìm đắm trong cảm xúc vui sướng khi mất đi mà bỗng dưng có lại được, sâu xa nói: "Vợ yêu, anh rất nhớ em, thật may là em không có việc gì, nếu không anh sống còn có ý nghĩa gì?"

"..."

Đây rõ ràng là anh ta cố tình làm vậy ở trước mặt người ngoài...

Sự tồn tại của cô, đối với anh mà nói, giống như là một vết bẩn giây vào cuộc đời của anh, e rằng sự ghê tởm mà cô dành cho hắn còn quá ít.

Bất quá, sự kinh ngạc xuất hiện trong mắt cô chỉ như chớp mắt, sau đó liền biến mất, ý tứ khinh thường chế nhạo trong mắt anh đã đủ để chứng minh cho tất cả.

Có lẽ anh cho rằng cô cùng Âu Dương Lâm có phát sinh quan hệ, cho nên mới hành động như vậy!

Không hề liên quan tới ghen tuông!

Dù sao thân phận của cô ở nơi đây ai cũng biết, vợ mình cùng với người đàn ông khác ở trước mặt dây dưa một chỗ không rõ. Bất cứ người đàn ông nào cũng không nhịn được!

Còn có anh đã từng nói rằng, chỉ cần cô muốn thứ gì đó, thì vô luận dùng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ làm cho nguyện vọng của cô thất bại!

Khóe môi khẽ nhếch lên, Hàn Tử Tây bất đắc dĩ cười thầm, di chuyển con mắt dừng lại trên người Từ Lộ cùng Âu Dương Lâm nói: "Bác sĩ Từ, Âu Dương tiên sinh, mấy ngày nay thật cảm ơn hai vị đã quan tâm chăm sóc cho tôi. Bác sĩ Từ, phí khám bệnh tôi sẽ cho người đưa tới."

Nói xong, cô nhìn về hướng của Sở Trạm Đông nói: "Đi thôi!"

Cô còn đang bị Sở Trạm Đông ôm, dĩ nhiên hắn không thể thả mình xuống dưới đất được, biết rõ nếu yêu cầu như vậy, Sở Trạm Đông cũng sẽ để ngoài tai.

Còn có chính là, cô căn bản là không muốn làm như vậy.

Làm như vậy, chẳng phải là trực tiếp vạch trần Sở Trạm Đông đang giả vờ thâm tình lưu luyến sao!

Làm mất mặt Sở Trạm Đông không nói làm gì, nguy cơ còn có thể bị hắn hiểu lầm, cô lo ngại Âu Dương Lâm ở đây nên không dám cùng hắn có cử chỉ thân mật.

Biểu hiện lần này của Hàn Tử Tây, nơi đáy mắt Sở Trạm Đông ẩn lên một tầng khí lạnh, càng ngày càng tăng!

Hiểu rõ hắn như Hàn Tử Tây, thì từng động tác hơi thở của hắn cô cũng hiểu rõ được hắn đang suy nghĩ cái gì, ít nhất là đoán được bảy tám phần.

Cô vội vã đi như vậy, chính là sợ hãi không biết trả lời với tên tiểu bạch kiểm này như thế nào? Nếu không làm sao cô lại ngoan ngoãn phối hợp như vậy! Không phải là cô vẫn luôn không nghe lời của hắn sao?

Nhìn cô một cái, Sở Trạm Đông khẽ híp mắt lại, hắn chuyển người một cái, ngồi ở ngay mép giường ôm ngang Hàn tử Tây để cô ngồi trên đùi của hắn, tư thế vô cùng thân mật.

Hàn Tử Tây: "..."

Âu Dương Lâm: "..."

Từ lộ: "..."

Sở Trạm Đông làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người, khẽ nhéo một bên má tái nhợt của Hàn Tử Tây, rõ ràng khí sắc không tốt, nhưng lại đem đến cho hắn cảm giác vô cùng tốt, nhẹ khiển trách: "Vợ yêu, quả thật em cũng không có thành ý rồi! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, em chỉ nói một câu cám ơn là được rồi sao?"

Từ Lộ cũng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, khoát tay nói: "Cám ơn là được rồi, Sở phủ nhân đã nói như vậy..."

Tử Lộ lại bất động thanh sắc nhìn Âu Dương Lâm bên cạnh, âm thầm bấm cánh tay của hắn: "Tôi cùng em họ đều không suy nghĩ nhiều như vậy, không phải là có câu nói, thi ân đừng quên báo. A Lâm, em nói có đúng hay không?"

Chuyện phải lấy thân báo đáp, xin cho phép cô được thu hồi lại!

Em họ của cô lại dám cùng Sở Trạm Đông tranh giành một người đàn bà, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao!

"Đương nhiên, tôi cũng chưa từng nghĩ muốn Tiểu Tây cảm tạ, tôi vì Tiểu Tây làm hết thảy, đều là vì cam tâm tình nguyện!" Âu Dương Lâm nhìn Hàn Tử Tây, vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại có một tia thương cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.