Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 39: Mộ cẩn du



Sở thích của Lạc Vân Khuynh chính là phi tiêu, mà Sở Bích Đình yêu hắn như vậy, cho nên cô cũng đã từng âm thầm học qua. Cũng may thiên phú của cô không tệ, lại còn là người đứng thứ hai tại cuộc thi tài của trường năm ấy, mà người đứng đầu tiên đương nhiên là Lạc Vân Khuynh.

Khi đó, đám bạn học còn vẫn hay trêu ghẹo bọn họ, tặng bọn họ danh hiệu “cặp đôi thần tiêu”!

Chỉ là những năm qua, cô không có động tới mà thôi!

Vì vậy, một mảnh vụn thủy tinh vô cùng bình thường bắn ra từ tay Sở Bích Đình, nhưng mảnh thủy tinh lại giống như có linh hồn, bay thẳng về phía Hàn Tử Tây, vừa nhanh lại vừa chuẩn....

Hàn Tử Tây cũng không phải tự đắc không thèm né tránh, mà là cô vốn không biết được điều gì bất thường, nên bước chân vẫn không thay đổi!

Hàn Tử Tây không có phát hiện được là bởi vì giờ phút này tâm tình của cô đã không còn bình tĩnh nữa, và cũng là do cô không biết được Sở Bích Đình còn có loại năng lực này.

Lạc Vân Khuynh!

Một người anh luôn đối tốt với cô vô điều kiện....

Anh Khuynh...

Nguy hiểm ngày càng gần, nhưng Hàn Tử Tây vẫn không hề phát giác, Sở Bích Đình thấy thế, nụ cười trên mặt đã bắt đầu trở nên dữ tợn.

Hàn Tử Tây! Để xem lần này mày còn có thể thoát chết hay không!

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng khéo léo đột nhiên xuất hiện...

“Coi chừng...”

Lúc đó Hàn Tử Tây chỉ nghe được một thanh âm kinh hãi, ngay sau đó là cả người cô bị một lực đạo đẩy mạnh, té nhào xuống nền đất!

***

“A...”

Một tiếng rên khẽ vang lên, kéo lại suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào của Hàn Tử Tây.

Hàn Tử Tây xoay người, nhìn về phía người đang nằm trên giường, thấy cô ta muốn giãy giụa đứng lên, cô đành đi tiến lên nói: “Đừng động, trên người cô còn có vết thương!”

Thái độ của Hàn Tử tây vẫn lạnh nhạt như thường ngày.

Theo kinh nghiệm của cô, một cô gái bỗng nhiên từ nơi nào nhảy ra cứu cô, cũng rất có thể là một Âu Dương Lâm thứ hai!

Cô gái kis giống như không để ý đến thái độ của Hàn Tử Tây, lại còn cười với cô: “Được! Tôi có thể làm phiền cô lấy cho tôi một cốc nước không?”

“Được!”

Hàn Tử Tây lấy nước cho cô gái đó xong, sau khi uống nước, cô ta cũng rất tự nhiên mở miệng giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi tên là Mộ Cẩn Du, còn cô thì sao?”

Cô gái tên Mộ Cẩn Du này dường như rất thích cười, đôi mắt của cô ấy vốn rất đẹp, khi cười lên lại như những vì sao sáng long lanh. Lông mi của Mộ Cẩn Du cong dài, hai con mắt mênh mông, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ hồng...

Là bất kỳ một người đàn ông nào cũng sẽ thích loại con gái như vậy!

“Hàn Tử Tây!” Ngữ điệu của Hàn Tử Tây vẫn luôn lạnh nhạt: “Cảm ơn cô đã cứu tôi!”

“Không cần, không cần đâu, tôi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi...” Mộ Cẩn Du khoát tay, lại đụng đến miệng vết thương làm cho một cơn đau lại ập đến, nhưng vẫn còn quan tâm đến Hàn Tử Tây: “Còn cô có sao không?”

“Tôi không sao!” Hàn Tử Tây nói: “Cô nói cho tôi số điện thoại của người nhà cô để tôi liên lạc với họ, đỡ cho họ phải lo lắng.”

Mộ Cẩn Du nghe vậy, sắc mặt liền tái nhợt thêm vài phần, vẻ mặt cô đơn nói: “Không cần, tôi không muốn gặp bọn họ.”

“Nha đầu chết tiệt, cháu không muốn gặp chúng ta, vậy thì cháu muốn đi gặp người nào?” Một thanh âm của phụ nữ vang lên, cánh cửa cũng bị đẩy vào.

Tiến vào là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc đồ hiệu đắt tiền, nhưng tính tình không tốt chút nào, không ngừng chỉ vào đầu Mộ Cẩn Du: “Nha đầu chết tiệt kia, có phải cháu muốn trơ mắt nhìn chúng ta chết hay không?

Tự bản thân cháu thấy mợ và cậu đã đối xử với cháu như thế nào?

Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng xem cháu là người ngoài, chúng ta đối xử với chị của cháu như thế, thì đối xử với cháu cũng không hề kém. Hiện tại Hứa gia gặp nạn, một việc nhỏ như vậy mà cháu lại ra sức từ chối.

Mộ Cẩn Du, làm người cũng không cần phải vong ân bội nghĩa như vậy a!”

“Mợ...” Mộ Cẩn Du đã khóc nức nở: “Cháu biết rõ hai người rất tốt với con. Nhưng là... cháu thật sự... Mợ, mợ bảo con làm cái gì cũng được, nhưng cầu xin mợ đừng bắt con gả cho người đó...”

“Vì sao?” Người phụ nữ nghe vậy rất tức giận: “Mộ Cẩn Du, vậy thì cháu nói cho mợ nghe một chút, vì cái gì không lấy chồng? Cháu có thể gả cho Sở gia, chính là phúc phận tu luyện mấy đời, nếu không phải chị họ của cháu đã kết hôn, thì mợ nói thiệt cho cháu biết, chuyện tốt như vậy cũng không đến phiên cháu đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.