Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 74-1: Gặp lại con! (1)



"Ngoan, nghe lời!"

Bởi vì vừa được Sở Trạm Đông hôn mà một lần nữa Mộ Cẩn Du dấy lên hi vọng, nhưng ba chữ kia lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu cô.

Mặc dù giọng nói của Sở Trạm Đông nhẹ nhàng, nhưng lại không hề có độ ấm. Nói xong, hắn không chút lưu luyến nào buông hai mẹ con Mộ Cẩn Du ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng không thèm quay đầu lại.

Mộ Cẩn Du giống như đã bị trúng thần chú cố định, sững sờ đứng yên, thật lâu sau cũng chưa có cử động. Ngay cả đứa nhỏ trong lòng đang lớn tiếng khóc thét mà cô cũng giống như không nghe thấy gì.

Nếu như không phải đôi mắt của cô trống rỗng, không có một giọt lệ thì cũng không khác người chết là bao.

Hai năm qua cô luôn chờ đợi chỉ vì muốn nghe được câu “Ngoan, nghe lời” kia sao?

"Ha ha ha ha..." Trong phút chốc, Mộ Cẩn Du giống như đã bị điên mà cười thành tiếng:"Sở Trạm Đông, anh thật sự rất tàn nhẫn!"

Không ai có thể đoán được tâm tình cô lúc này!

Cố gắng hơn hai năm. Kết quả là cái gì cũng không đạt được, thậm chí ngay cả ước muốn được ở lại bên cạnh hắn cũng không thể được...

"Sở Trạm Đông, nếu không thể yêu tôi... vậy thì tại sao trước đây lại dây dưa với tôi?"

Nếu lúc trước hắn không đối với cô cực kỳ tốt thì cô cũng sẽ không nhanh như vậy đã giao trái tim đã bị đánh cắp cho hắn, và cô cũng sẽ không vì hắn mà biến thành bộ dạng như bây giờ.

Lão phu nhân ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng khóc của Mộ Cẩn Du, nhưng bà không thể làm gì được.

Bà cũng không hề nghĩ tới cháu nội của mình lại có quyết định như vậy, hiểu rõ bản thân...

Thôi thôi, cháu nội tự có sắp xếp. Bà cũng không cần biết nhiều như vậy.

***

"Đến tận nơi tiễn Mộ Cẩn Du đi, xem ra Sở Trạm Đông lần này động tâm với cô thật rồi!"

Trên màn hình lớn là 1 người đàn ông mang mặt nạ, ngón tay đang kẹp thuốc lá, mặt nạ màu bạc ở dưới ánh đèn chiếu rọi bỗng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Đối diện với màn hình, người ngồi trên ghế salon là một người phụ nữ, cũng chính là...

Hàn Mộc Tâm!

Không, chính xác mà nói thì người phụ nữ này là người đã chết hai năm trước: Hàn Tử Tây!

"Cô nghĩ thế nào?" Người đàn ông lơ đãng hỏi:"Cảm giác của cô đối với Sở Trạm Đông có còn giống lúc trước không?"

Hàn Tử Tây không đáp mà hỏi lại:"Bất Hối đâu?"

"A!" Người đàn ông cười khẽ: "Gấp cái gì, tôi đã nói cho cô gặp con trai cô thì tôi sẽ cho cô gặp. Cô nôn nóng như thế, thật giống như tôi là người không giữ chữ tín."

Người đàn ông này chính là người lợi dụng em gái của Hàn Tử Tây để khống chế cô trong suốt mười sáu năm cô ở nhà họ Sở.

Và cũng vào hai năm trước, người đàn ông này đột nhiên lại xuất hiện, lợi dụng Bất Hối, buộc Hàn Tử Tây phải trình diễn tiết mục mang súng điên cuồng trả thù Sở Trạm Đông.

Đã qua hai năm kể từ lúc xa Bất Hối, Hàn Tử Tây chưa được gặp đứa con trai bảo bối của mình một lần.

Người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả Sở Trạm Đông!

Dường như hết thảy mọi thứ đều nằm ở trong tay hắn.

Hơn hai mươi năm, Hàn Tử Tây chưa một lần nhìn thấy diện mạo thật của hắn, ngay cả giọng nói thật của hắn cũng đã được thay đổi.

Lúc mới biết vài năm, ngay cả người đeo mặt nạ này cô cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng cô biết mục đích của người đàn ông này là muốn có được loại virut trong cơ thể của Sở Trạm Đông, hơn nữa là virus đã đến thời kỳ phát bệnh.

Trong màn hình, người đàn ông khẽ dập thuốc lá trong tay, trên các ngón tay có đeo găng tay da màu đen, hai ngón tay đặt ở dưới cằm chuyển động qua lại.

"Lần này nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, tôi sẽ cho phép cô gặp Bất Hối một lần, nó đang ở phòng khách chờ cô đấy."

"Cảm ơn, tôi đi trước!"

Người đàn ông vừa dứt lời, Hàn Tử Tây liền lập tức đứng dậy, giống như ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt người đàn ông kia một lần.

Đúng vậy...

Là cô không muốn liếc mắt ngay cả một lần.

Người đã dùng em gái cùng con trai của cô uy hiếp cô, không ngừng đe dọa người đàn ông mà cô yêu, dựa vào cái gì mà cô phải cho hắn sắc mặt tốt.

Đương nhiên cô cũng biết với tính cách này của cô sẽ khiến cho người đàn ông đó khó chịu, có thể sẽ khiến cho em gái cùng Bất Hối bất lợi nhưng hắn sẽ không dám.

Bởi vì cô vẫn còn giá trị sử dụng đối với hắn!

Bây giờ hắn phải tìm cách kiềm chế tính cách của cô, bởi vì hắn biết rõ nếu dồn cô đến bước cuối cùng thì cùng lắm cô sẽ cá chết lưới rách.

Chờ đợi hai mươi năm, khi thấy sẽ đạt được mục đích một cách dễ dàng, hắn sẽ không buông tha!

Hắn ta quả nhiên không thích tính cách này của Hàn Tử Tây.

Một người phụ nữ không còn cái gì mà vẫn có thể tự tin như thế, thật đúng là...

Đôi mắt hoa đào dưới mặt nạ khẽ nheo lại, hắn lên tiếng: "Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."

Hàn Tử Tây đứng lại nhưng không quay người, đưa lưng về phía người đàn ông nói: "Anh cứ yên tâm, trong thời gian quy định tôi sẽ giao cho anh thứ mà anh cần."

Nói xong, Hàn Tử Tây lại một lần nữa cất bước nghênh ngang rời đi.

Trong thời gian quy định sẽ giao cho tôi sao?

Nói cách khác, cô với Sở Trạm Đông đã không còn cảm giác, cho dù hiện tại hắn vì cô mà điên cuồng?

Người đàn ông đeo mặc nạ rất thưởng thức những lời này của Hàn Tử Tây, nở nụ cười: "Hàn Tử Tây, hy vọng cô nói được làm được, đừng làm tôi thất vọng."

***

Hàn Tử Tây bước vào phòng, rất nhanh đã tìm thấy 1 cậu bé tóc vàng đang cầm ipad ngồi ở trước mặt cô.

Bước chân Hàn Tử Tây bỗng dừng lại.

Cô cứ thế ở khoảng cách không xa không gần ngắm nhìn cậu bé.

Hai năm, cậu cao lên không ít, kiểu tóc cũng đã thay đổi, không còn là kiểu giống búp bê mà lại là kiểu mốt hiện đại hơi xoăn của một chàng trai.

Trên mặt không còn tròn như trước nữa, gò má nhìn rất đẹp.

Chỉ là, mới hai năm không gặp, nếu như không phải có mái tóc màu vàng kia, nếu ở trên đường, chắc cô cũng không nhận ra được.

Quần ngắn, áo sơ mi trắng, giày da quân dụng nhỏ, quả nhiên là phong cách của người Anh.

Tám tuổi.

Con trai của cô đã tám tuổi rồi!

Cũng đã đẹp trai như vậy, có dáng như vậy, nếu ở trên đường, chắc chắn sẽ khiến nhiều cô gái chết mê chết mệt.

Cũng không biết nó đang chơi cái gì mà nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình như thế, ngón tay thỉnh thoảng nhấn một hai cái, ngay cả cô đứng ở chỗ cách nó không xa như thế mà nó cũng không phát hiện ra.

"Bất Hối!" Hàn Tử Tây dùng nói giọng nói run rẩy gọi tên đứa con trai mình ngày đêm nhớ mong suốt hai năm qua.

Nhưng đứa bé đằng trước giống như không nghe được, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.

Hàn Tử Tây nhíu mày, đứa nhóc này, chơi cái gì mà chơi đến mức mê mẩn như vậy, ngay cả mẹ ruột gọi cũng không để ý.

Bước thêm một bước, cô lại gọi 1 tiếng :"Bất Hối..."

Lần này rốt cuộc cũng có động tĩnh, cậu nhóc đầu ngẩng lên nhưng vẻ mặt mờ mịt nhìn cô: "Cô là ai?"

"..." Hàn Tử Tây đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng, đành thử gọi một lần nữa: "Bất Hối?"

Bất Hối nhăn mày, nhìn xung quanh, thấy ở đây chỉ có hai người, liền chỉ vào mình: "Cô đang gọi cháu?"

"Cô?" Dự cảm xấu đã trở thành sự thật, Bất Hối không nhớ cô.

Biết rõ hôm nay sẽ gặp nó, cô không ngụy trang thành Hàn Mộc Tâm mà lại dùng diện mạo thật đi gặp nó, vậy mà nó lại không biết cô, nó gọi cô là cô!

Cố nén nội tâm phức tạp, Hàn Tử Tây đi đến trước mặt nó, cố gắng khiến cho giọng nói thật bình tĩnh: "Thật ngại quá, cô nhận lầm người vì cháu có nét giống con trai của tôi. Xin hỏi cháu tên là gì?"

Cậu bé bỏ xuống chiếc ipad trong tay, khẽ gật đầu: "Hóa ra là như thế, vậy đứa con trai kia của cô có đẹp trai bằng cháu không?"

"..."

"Sao cô lại không trả lời cháu?" Cậu bé cười khẽ: "Nếu con trai của cô không có đẹp như cháu, mà cô lại đem cháu nhận nhầm với con trai cô, tức là đang vũ nhục cháu, cô thấy đúng không?”

"Con trai của cô còn đẹp hơn cháu rất nhiều lần." Hàn Tử Tây không biết tại sao lại nói như vậy, tóm lại là cô không thích tính tình Bất Hối như bây giờ, quá kiêu ngạo rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.