Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 75: Tiện nhân



Edit: Lục Lục

Beta: linhlunglinh

Khu vui chơi, trong nhà vệ sinh nam!

"Không muốn..."

Cơ Ngô Lê bế Úc Hoan Nhan đặt nằm trên bồn rửa tay, bắt đầu gặm nhấm lung tung, làm cho cô bắt đầu chìm vào say mê: "Cho dù là ở đâu, thời điểm nào, anh đều có thể động dục sao?”

Hắn hôn miệng nhỏ của cô nói: "Vừa rồi ở trên xe, cô cũng không cho tôi! Ngoan ngoãn. Anh trai sắp nghẹn sắp chết rồi !"

"Có muốn hay không không cũng không cần ở nhà vệ sinh chứ?" Úc Hoan Nhan đẩy hắn: "Còn là nhà vệ sinh nam, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không vậy?”

Cuối cùng cô vẫn cảm thấy rất hợp ý người đàn ông này, không cần biết gì cả, chỉ cần muốn, hắn sẽ không phân biệt ở đâu liền nghĩ đến chuyện đó…

Vừa rồi bọn họ đang ngắm cảnh trên xe, hắn cũng dám...

Thua trên tay một nam nhân như vậy, thật sự là cô không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nữa rồi!

"Không muốn ở nhà vệ sinh nam?" Cơ Ngô Lê dừng lại, nhìn người phụ nữ dưới thân đang dùng đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn mình.

"Ừ!"

"Vậy cũng tốt!"

Người này dễ nói chuyện như vậy sao?

"Chúng ta đi nhà vệ sinh nữ!"

Cô muốn té!

Úc Hoan Nhan khẽ nhéo da thịt rắn chắc trên eo hắn: "Sao anh có thể làm việc này trong nhà vệ sinh được chứ?”

"A..." Không hề cảm thấy đau đớn mà ngược lại Cơ Ngô Lê lại nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ: "Rất thoải mái, em mau dùng thêm chút sức nữa..."

"..."

Cô đã gặp qua không biết bao nhiêu trường hợp xấu hổ, nhưng chưa thấy qua một người không biết xấu hổ đến như vậy. Nhất định khi về được đến nhà cô phải mắng cái người không xấu hổ này một trận, để cho chừa cái tật làm loạn ở bất kể nơi đâu đi…

Sau khi cô nhéo eo hắn lại càng thêm ngửa đầu ưỡn ngực, độ nóng giữa hai người kia làm cho cô cảm giác quần áo hai người sắp cháy luôn rồi. Cô có thể cảm giác được tín hiệu nguy hiểm đang phát ra.

Úc Hoan Nhan đẩy hắn, vừa di chuyển thân thể, cố gắng rời xa nguy hiểm.

"Đừng động..." Mắt Cơ Ngô Lê đỏ ửng: “Con nhóc chết tiệt, em cố ý!"

Vừa nói không muốn, vừa cố ý trêu chọc hắn, cô xem hắn là thần sao?

Làm sao bây giờ, lần này thật sự nhịn không được, nhưng cô lại không cho vào, thật sự làm cho tiểu Cơ thiếu gia rất ưu thương.

Cơ Ngô Lê để đầu đặt ở trên vai cô dụi dụi, lại hôn lên cổ cô, thỏa mãn khiêu khích mà thích thú: "Anh muốn đến sắp chết rồi!"

"..." Cô có thể nói anh chết xa một chút được hay không?

Thế nhưng cô không có động tĩnh, cũng không có hành động gì!

"Được rồi!" Đột nhiên Cơ Ngô Lê từ trên người cô đứng lên, xoay người tính đi ra ngoài.

"Anh…”

"Cái gì?" Cơ Ngô Lê xoay người nhìn cô, còn cố ýưỡn thẳng lưng.

Được rồi, Úc Hoan Nhan thừa nhận, chính mình cũng như hắn không biết xấu hổ, cô chỉ vào chỗ đó của hắn vẫn đang gồ lên nói: "Anh cứ như vậy đi ra ngoài?"

"Nếu không thì sao đây?" Cơ Ngô Lê rất thất vọng nói: "Không phải em muốn về nhà sao?"

"..."

Úc Hoan Nhan đã hoàn toàn chịu thua người đàn ông này, cắn răng nói: "Anh không sợ bị mất mặt à?"

"Nếu không thì làm sao bây giờ!" Cơ Ngô Lê nhún vai: "Chỉ có một biện pháp duy nhất mà em lại không chịu giúp tôi giải quyết, còn muốn về nhà. Chỉ cần em vui vẻ, mất mặt có là cái gì đâu, cũng không phải không chịu qua, không phải là mất mặt sao, đáng giá mấy đồng tiền."

Này tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân

Thật sự là Úc Hoan Nhan không biết mình phải làm gì!

Rốt cuộc là cô đã uống lộn thuốc gì mà lại đi để ý người đàn ông như vậy đây? Không thể tìm được con ếch hai chân, nhưng đàn ông ba chân thì còn rất nhiều mà! Cuối cùng là cô đã suy nghĩ kiểu gì vậy trời!

Không phải chỉ có một lần vì nịnh cô mà ở trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty mặc nữ trang sao, rốt cuộc muốn nói mấy lần nữa đây!

Phiền!

Phiền chết cô rồi!

Úc Hoan Nhan gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người vào mở cánh cửa phòng bên cạnh đi vào.

Cơ Ngô Lê vô cùng thỏa mãn, phụ nữ thích mềm không thích cứng thật đúng là không sai.

Cơ Ngô Lê cố làm ra vẻ kiêu ngạo đứng nguyên tại chỗ không động, đến lúc bên trong truyền ra tiếng nói: "Còn không mau đi vào!"

"Tốt rồi!"

Cơ Ngô Lê còn vô cùng kích động làm một động tác nắm tay hô “Yes” vô cùng trẻ con, sau đó mới đi vào.

"Anh nhẹ một chút..."

"Sợ cái gì, dù sao cửa nhà vệ sinh đã bị tôi khóa trái. Yên tâm, sẽ không có ai đi vào đâu!"

"Anh thật phiền chết, tôi đã nói muốn chia tay rồi mà!"

"Con nhóc chết tiệt, em nói lại lần nữa xem!"

"Vừa mới nói rồi!"

"Cô gái nhỏ, em lại muốn chết..."

"A ha ha ha, nhột quá..."

Hai người ở bên trong vừa làm chuyện không biết xấu hổ, còn đấu võ mồm, chung quanh đều bốc lên hơi nước hồng hồng.

Hai năm trước, Cơ Ngô Lê tránh Úc Hoan Nhan như tránh tà, thế mà ai lại nghĩ tới hai năm sau hắn ta yêu cô một cách điên cuồng như vậy!

Rầm...

Âm thanh mở cửa thật lớn, dọa hai người đang lo lửng trong mây đứng hình, không dám lên tiếng.

Gương mặt Cơ Ngô Lên tối sầm, hắn đã khóa trái cửa, sao lại có người bước vào được!

Mặt Úc Hoan Nhan cũng mặt tái đi, từ đỏ hồng thành trắng hồng. Cô lấy tay đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Nhanh đi ra ngoài!"

Thật sự là mất mặt chết, làm chuyện như vậy lại bị...

Thật sự cô không nên mềm lòng!

Lúc này cho dù Cơ Ngô Lê có muốn cỡ nào cũng đều đã bị dập tắt.

Cửa đúng là hắn khóa trái , lại có người ngang nhiên bước vào được, đây là chuyện gì!

Trên thế giới này, không có khóa nào hắn mở không ra, nhưng mà cửa hắn khóa lại, trên cái thế giới này, có thể mở được, trước đó, hắn thật đúng là chưa từng gặp qua.

Gặp người trong nghề sao!

Sửa sang xong chính mình, hắn nói nhỏ vào tai Úc Hoan Nhan: "Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, em cũng không được đi ra ngoài, cũng không cần lên tiếng."

Úc Hoan Nhan mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Anh phải cẩn thận một chút!"

Hắn cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô: "Yên tâm, em còn chưa sinh cho tôi một đứa con, tôi làm sao gặp nguy hiểm gì được?!”

Mở cửa, Cơ Ngô Lê đi ra, cậu nhóc đang đứng tiểu tiện trên bồn không ai khác chính là Bất Hối, điều này làm cho tròng mắt Cơ Ngô Lê muốn rớt xuống trên mặt đất .

Lúc nãy là thằng nhóc này mở cửa?

Thấy Cơ Ngô Lê cứ nhìn chằm chằm vào mình, dưới kính râm, đôi mắt xanh thẳm thoáng hiện lên một chút ý đồ thành công.

Con gà con ngây ngốc lại ngây ngốc, nhìn tiểu trùng nhỏ của tiểu gia chằm chằm như vậy làm gì?

Bất Hối giả bộ bày ra một bộ dáng hết sức sợ hãi, động tác cởi quần dừng lại, đề phòng lui về sau một bước: "Chú, chú làm gì thế?"

"Nhóc vào bằng cách nào?" Cơ Ngô Lê trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Bất Hối nhìn xuống cửa: "Mở... mở cửa rôi đi vào a!"

"..." Nói nhảm, đương nhiên hắn biết phải mở cửa rồi tiến vào, hắn muốn hỏi là cậu nhóc này mở cửa như thế nào! "Nhóc dùng cái gì mở cửa?"

"Cái chìa khóa!"

"Cái chìa khóa?" Cơ Ngô Lê cất cao âm điệu: "Nhóc là con trai của nhân viên quản lí nhà vệ sinh à?"

Coi như là có chìa khóa nhưng cũng không thể mở được cửa mà hắn khóa, sự thật càng làm cho hắn tức điên là một cậu nhóc mà có thể mở được!

"Không phải!" Bất Hối lắc đầu: "Cháu không biết nhân viên quản lý nhà vệ sinh."

"Vậy cái chìa khóa cậu lấy được từ nơi nào?"

"Ba của cháu đưa!"

"Ba của nhóc?"

"Đúng vậy!" Bất Hối lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ ra, phía dưới treo lủng lẳng một cái chìa khóa: "Đây là chìa khóa vạn năng, lúc sinh nhật, ba đã tặng cho cháu, cháu còn cho rằng ba gạt cháu. Vừa rồi cháu mắc tiểu, cửa lại khóa, cho nên cháu liền muốn thử xem một chút, ai biết thật sự mở ra!"

Chía khóa vạn năng?

Cơ Ngô Lê không thể tin được, một vật như vậy lại có thể tồn tại, đối với hắn quả thực là một loại vũ nhục có được không hả?

"Có thể cho chú xem một chút được không?"

"Được!"

Cơ Ngô Lê cầm chìa khóa đi tới cánh cửa, cắm vào ổ khóa, rõ ràng ngay cả cái rãnh cũng không giống, nhưng là chuyển động của chìa khóa, khóa thật sự động.

Phát điên! Hắn muốn điên thật rồi!

"Cái chìa khóa này là ba cậu phát minh sao?"

"Xin lỗi chú, cháu đi trước..."

"Đứng lại!"

Cơ Ngô Lê đưa tay bắt lấy Bất Hối. Nhưng Bất Hối giống như cố tình tránh né không kịp, lập tức té ngã trên đất, mắt kính rớt, tóc giả cũng rớt ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.