Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 96: Nhận nhầm



Sở Trạm Đông nhìn cô bé một cái, sau đó cậu lấy ra đồ vật trong túi mà Sở Ngự Phong đã lén đưa cho cậu.

Là một ống nghiệm nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lá cây.

Hàn Tử Tây mở to đôi mắt: “Em đã nhìn thấy nó, nhìn thấy trên máy vi tính của cha...”

Đêm đó, cô đã nhìn thấy được trên máy vi tính của cha. Nhìn thấy thứ này, nó có tên là gì nhỉ...

X3?

Đúng, chính là nó!

“Em biết?”

Sở Trạm Đông hỏi lại: “Đây là thứ gì?”

“Hình như là một loại thuốc độc mà cha cùng mọi người nghiên cứu ra...”

Hàn Tử Tây nhíu mày:

“Tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay nhóm người kia, nếu không bọn họ sẽ mang đi làm chuyện xấu xa.”

“Thuốc độc?”

Sở Trạm Đông nhăn mặt.

Cậu nghiêm túc nhớ lại, hình như có nghe qua đâu đó rồi.

Mấy năm gần đây, cách một đoạn thời gian thì cha cậu thường xuyên đi ra ngoài một khoảng thời gian rất dài.

Điều này khiến cậu rất khó chịu, cậu nghĩ cha cậu không quan tâm gì đến gia đình, không có đủ trách nhiệm của một người cha, người chồng. Mẹ cậu thì bảo cha cậu cần hoàn thành một việc rất quan trọng, ông ấy đang nghiên cứu rồi chế tạo một loại thuốc rất lợi hại, người xấu nghe đến nó thì sẽ sợ mất mật.

Bây giờ nghĩ kĩ, chắc chắn là thứ thuốc này.

Ngắm nhìn chất lỏng xanh biếc trong ống nghiệm dưới ánh đèn, không biết trong cái đầu nhỏ của Sở Trạm Đông đang nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, từ bên ngoài phòng vọng lại những lời uy hiếp: “Tao đếm tới ba, nhanh chóng mở cửa, nếu không tao sẽ giết chết bọn mày.”

Nghe như vậy, mấy đứa nhóc liền khóc thét lên, bọn nhỏ chưa bao giờ phải trải qua những cảnh hăm dọa thế này.

Cứ ở lại đây cũng không phải là một biện pháp tốt, bọn nhóc sẽ bị đói. Hơn nữa không khí ở đây cũng không đủ.

Sở Trạm Đông nói với Hàn Tử Tây: “Em có sợ không?”

“Không!” Hàn Tử Tây không thèm nghĩ mà trả lời ngay, không dư thừa chữ nào:

“Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ gì hết!”

Sở Trạm Đông liền mỉm cười:

“Được, tí nữa chúng ta sẽ đi ra, hai ta phải cho bọn họ thấy, bọn họ có súng trong tay thì thế nào. Chúng ta cũng không dễ chọc như vậy!”

Người lớn thì như thế nào. Nhỏ tuổi như bọn cậu cũng không phải dễ chọc.

“Vâng!” Hàn Tử Tây cũng cười.

Hai tiểu quỷ làm quen nhau chưa đến hai canh giờ, cùng nhìn nhau cười, nhưng lại ăn ý nhau đến mười phần.

“Một... Hai...” Bên ngoài còn chưa kêu tới ba, thì khoang thuyền đã mở ra.

Sở Trạm Đông thản nhiên nắm tay Hàn Tử Tây đứng trước mặt mọi người, thậm chí Sở Trạm Đông còn mang vẻ mặt khiêu khích nói:

“Ồn ào cái gì vậy, không phải chúng tôi đi ra rồi sao?”

Cậu và Hàn Tử Tây liếc nhau một cái rồi cùng bước ra ngoài.

Senna nhíu đôi lông mày một chút, hai tiểu quỷ này lại muốn dở trò gì đây.

Sao có thể chỉ đe dọa một câu đã mở cửa dễ dàng như vậy?

Cô nhỏ giọng nói với người đàn ông nước ngoài bên cạnh: “Anh nhớ cẩn thận, hai tiểu quỷ này rất xảo quyệt đấy!”

Người đàn ông liền xì mũi coi thường: “Vừa rồi là ngoài ý muốn, lần này bọn chúng còn dám dở trò nữa thì ông đây sẽ đưa chúng đến gặp thượng đế!”

“Không có việc gì, giống như senna đã nói, tôi là một người Châu Á điển hình, có gặp được thượng đế không nhỉ, thật ngại quá, ông ta hẳn sẽ không chào đón tôi đâu, và tôi cũng cũng chẳng chào đón ông ta!”

Sở Trạm Đông cười như không cười, cậu đắc ý đưa ra một ống nghiệm nhỏ: “Các người muốn cái này sao?”

Đôi mắt Senna sáng lên, cô tiến lên phía trước: “Đưa cho tôi!”

“Đứng lại!” Giọng nói lạnh lùng của Sở Trạm Đông vang lên:

“Cô thử bước lại đây đi, cô có tin hay không tôi sẽ bóp vỡ nó?”

Senna lập tức dừng bước chân, với sự hiểu biết của cô đối với Sở Trạm Đông, cậu ta nói được thì sẽ làm được.

Hai tay Senna đưa lên cao, cô làm hình dáng đầu hàng:

“Ok, tôi không đi nữa, cậu cẩn thận đấy, thứ kia rất độc, nếu cậu bóp nát nó thì tất cả chúng ta sẽ đi đời hết!”

Sở Trạm Đông cười lạnh một tiếng, cậu thoải mái vuốt ve ống nghiệm trong tay:

“Ah, vậy sao? Đều không thoát được, đúng là rất tốt nha, vậy thì chúng ta cùng nhau chết đi!”

Cậu nói xong còn làm động tác bóp nát nó.

Ngay tức khắc Senna gào lên: “Sở Trạm Đông, cậu bị điên thật rồi, cậu mới chỉ mười tuổi, sao so với cha cậu còn máu lạnh hơn vậy hả ? Tôi không nói đùa đâu, nếu cậu bóp vỡ nó thì không chỉ những người trên thuyền này chết, chỉ cần nó chảy một giọt xuống biển thì mọi sinh vật trong khu vực này nhất định sẽ chết.”

Độc như vậy?

Một ống nghiệm nhỏ lại có thể đáng sợ như vậy?

Sở Trạm Đông có chút ngờ vực, nhưng mà cậu nghĩ lại thử, nếu đồ vật này do cha cậu nghiên cứu ra thì tất nhiên rất lợi hại, nếu không cũng không mất nhiều năm mới hoàn thành được như vậy?

Nắm chặt nó vào lòng bàn tay, Sở Trạm Đông liền ra điều kiện với Senna: “Cô muốn lấy nó, không phải là không được, nhưng mà tôi có điều kiện.”

Người đàn ông phía sau Senna liền cười lạnh: “Chỉ bằng cậu mà cũng dám ra điều kiện cho ông đây sao!”

Sở Trạm Đông lạnh lùng đáp: “Nếu không đồng ý, vậy thì...”

Cậu làm bộ muốn bóp nát ống nghiệm...

Senna vội nói: “Đừng! Cậu nói đi, điều kiện là gì!”

Sở Trạm Đông đúng là không hổ danh là con trai của giám đốc Sở Ngự Phong của tập đoàn Đế Thiên, còn nhỏ tuổi mà đã có khí phách này, thì sau này lớn lên nhất định còn giỏi hơn cả cha cậu.

“Điều kiện rất đơn giản!” Sở Trạm Đông nói: “Tôi không nói thì các ngươi cũng đoán ra, thả mọi người ra, tôi sẽ cho các ngươi vật này!”

“Nhóc...”

Người đàn ông nước ngoài liền giơ súng về phía cậu:

“Nhóc quỷ, tin hay không tôi cho cậu một phát đạn?”

“Tin!”

Sở Trạm Đông không thèm để ý nói: “Tất nhiên là tôi tin, động vật đều rất dễ nổi điên, nhất là loài chó, cứ thấy người là cắn!”

“Mẹ nó!”

Người đàn ông bị chọc giận hoàn toàn, một tên nhóc con quỷ quái, hạ nhục hắn trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy thì hắn làm sao chịu được, nếu còn nhẫn nhịn thì thuộc hạ của hắn sao phục được, bọn chúng sẽ nghĩ hắn không bằng một tên nhóc con.

Súng lên đạn...

“Bắn đi...”

Sở Trạm Đông không sợ hãi chút nào: “Xem thử viên đạn của ông hay tay tôi nhanh hơn, nếu là một đứa nhỏ bình thường muốn bóp vỡ cái này không dễ, nhưng mà... Senna! Cô hẳn hiểu rõ sức mạnh của tôi, đúng không?”

Đúng! Senna hiểu rất rõ.

Sở Trạm Đông là người kế nhiệm của tổ chức, từ năm tuổi đã bắt đầu tham gia huấn luyện do Sở Ngự Phong tự tay bố trí.

Đã năm năm trôi qua, bản lĩnh của cậu ta rất giỏi, không nói đùa chút nào, ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của cậu ta.

Nhất là tài bắn súng, phải gọi là bách phát bách trúng!

Trong khoảng khắc người đàn ông bóp cò, Senna liền dùng sức đẩy tay của hắn ta, khiến cho viên đạn bắn lệch vào trong nước.

Hắn liền trừng mắt nhìn cô:

“Em làm cái gì vậy?”

Senna nhíu mày:

“Anh yêu, anh đứng sang một bên đi, giao cho em xử lí mọi chuyện!”

“Tại sao anh phải đứng một bên?”

Người đàn ông cười lạnh:

“Senna, em thật sự sợ tên nhóc này, hay là... anh nghĩ, em đi vào tập đoàn Đế Thiên nhiều năm như vậy, em đã...”

"Chát!"

Senna cho hắn một cái tát: “Em yêu anh, em làm nhiều thứ vì anh như vậy, không phải anh không biết rõ, vậy mà...

“Senna!”

Người đàn ông bị tát một cái khiến cho gân xanh trên trán nổi lên, ai cũng nghĩ hắn sẽ nổi giận, nhưng không ngờ hắn lại xin lỗi Senna: “Thật xin lỗi, anh không cố ý!”

“Anh, em yêu anh!”

Senna thâm tình nhìn hắn, cô dùng tay vuốt ve mặt hắn đang đỏ lên vì bị đánh: “Làm ơn sau này đừng nghi ngờ tình yêu của em được không? Vì anh, em đã vứt bỏ cả chồng và con trai, anh nói như vậy, thật khiến em đau lòng, anh biết không?”

“Thật xin lỗi, anh sẽ không nói như vậy nữa...”

Hai người không coi ai ra gì lại bắt đầu hôn nhau.

Sở Trạm Đông mở miệng châm chọc: “Có phải là một bọn cướp chuyên nghiệp không vậy, diễn suất đúng là quá giỏi!”

Hàn Tử Tây không đành lòng nhìn thẳng.

Không phải là đang diễn phim kinh dị sao, tự nhiên lại chuyển thành kịch Quỳnh Dao, đúng là tiếp thu không nổi!

Sở Trạm Đông liếc nhìn Hàn Tử Tây một cái, lập tức cô bé hiểu được, sau đó cô bắt đầu ôm bụng kêu đau:

“Aaa, đau quá, đau chết mất!”

Senna cùng người nước ngoài phục hồi lại tinh thần, quay lại nhìn Hàn Tử Tây giống như đang rất đau đớn.

Senna hỏi:

“Con bé làm sao vậy?”

Bị làm sao, còn có thể làm sao nữa, tất nhiên là bị hai người làm cho buồn nôn rồi!

Mặc dù trong lòng oán hận như vậy nhưng trên miệng cô lại kêu lên: “Bệnh tim của tôi lại bị mấy người làm tái phát...”

Sở Trạm Đông vội vàng nói tiếp: “Cái gì, bệnh tim tái phát?”

“Ừ!” Hàn Tử Tây đang rất "yếu ớt" gật đầu. “Em mang theo thuốc trên người không?”

“Không có!”

“Các người còn ngẩn người ở đó làm gì, mau đưa chúng tôi vào bờ đi!”

Sở Trạm Đông hét lên với Senna: “Nếu xảy ra chuyện gì, các người đừng mơ nghĩ đến thứ kia!”

Bệnh tim tái phát, nói lớn thì lớn, mà nhỏ thì nhỏ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật, thì nhất định tên nhóc Sở Trạm Đông sẽ không chịu giao ra thứ đó.

Senna cao giọng quát lên: “Tăng tốc, nhanh cho thuyền cập bờ!”

Hàn Tử Tây lén giơ lên một thủ thế chiến thắng với Sở Trạm Đông.

Mặt Sở Trạm Đông không đổi sắc, nhướn đôi lông mày lên.

Thuyền vừa chạm đất liền, Sở Trạm Đông liền đưa hết bọn nhóc vào bệnh viện nhà Tư Mã Hạo.

Cậu và Tư Mã Hạo chỉ mới quen nhau trong năm này, nên Senna cũng không biết được, sở dĩ muốn Hàn Tử Tây giả bệnh chính là vì muốn báo tin cho Tư Mã Hạo, sau đó Tư Mã Hạo sẽ báo lại cho người nhà cậu.

Hàn Tử Tây làm theo sự dặn dò của Sở Trạm Đông, trong lúc kiểm tra khiến bác sĩ phải gọi điện cho Tư Mã Hạo.

Nhưng cô lại không biết, Sở Trạm Đông sẽ uống loại độc kia vào người.

Lúc đó hai người không ở cùng chỗ với nhau, nên cô hoàn toàn không biết chuyện xảy ra.

Do không lấy được thứ kia, nên bọn chúng đã bắt em gái của cô lại, xóa đi trí nhớ trước kia của cô, hàng ngày bắt cô phải đi xin ăn trên đường. Trong tối lúc nào cũng có người theo dõi cô, chỉ cần có người có lòng tốt giúp đỡ cô thì không lâu sau sẽ gặp chuyện không may.

Dần dần, một tin đồn nổi lên.

Đôi chị em ăn xin trên cầu là sát tinh, nếu ai giúp đỡ họ thì sẽ gặp nạn.

Không trách được ai, lúc đầu còn có người có lòng tốt giúp đỡ, nhưng về sau những người đi qua cô nhiều nhất thì chỉ cho cô một ánh mắt thương hại, không dám bố thí cho thứ gì khác.

Bọn cướp cũng không để cho cô phải chết đói, thỉnh thoảng bên cạnh thùng rác sẽ có một chút đồ có thể ăn được.

Từ sáu tuổi đến tám tuổi, cô chỉ nhớ được tên của mình cùng em gái trong lòng.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là phải bảo vệ em gái thật tốt!

Em gái cô nhỏ như vậy, lại sống trong cảnh này nên cơ thể nó rất kém.

Đứa bé bốn tuổi, gầy da bọc xương, sau đó lại nhiễm bệnh nặng.

Cô đã quỳ xuống cầu xin những người đi qua vô số lần để cứu em gái, nhưng làm sao có thể được.

Mọi người đều coi cô là sao chổi, một chút đồ ăn cũng không dám cho hai chị em cô thì làm sao dám cứu giúp em gái cô.

Dù cô có đập nát đầu, cũng không có ai đồng ý cứu giúp.

Nghe nói Quan Âm Bồ Tát có thể phù hộ cho người, cô mang chiếc vòng cổ không biết ai đã tặng cho em gái đeo, thành khẩn cầu mong nó có thể bảo vệ cho em gái, làm cho em mau khỏi bệnh.

Lúc đó, cậu xuất hiện, cô còn nghĩ rằng Ông Trời nghe được lời cầu mong của cô, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng ai biết...

...

“Chờ một chút...”

Đột nhiên Sở Trạm Đông cắt ngang lời kể của cô, hắn chạy đến bên giường bệnh, hai tay cầm lấy vai cô, cảm xúc hắn rối bời: “Em nói, em cho người khác cái vòng cổ kia?”

Vấn đề này, vốn dĩ là vấn đề vẽ cho thêm chuyện, vừa rồi cô cố ý nói thêm, không phải rất rõ ràng sao?

Hắn chỉ, chỉ là...

Thì ra nhiều năm bản thân si mê như vậy, lại là nhận nhầm người!

Sở Trạm Đông nhìn Hàn Tử Tây rất lâu, đôi mắt hắn không hề chớp lấy một cái, trong mắt hắn tràn đầy sự hối hận: “Tiểu Tây...”

Vì sao lúc trước hắn không hỏi tên cô chứ?

Thời điểm ở trong khoang thuyền, rõ ràng hắn có cơ hội không phải sao?

Vì sao không hỏi?

Một câu đó, làm hại hắn đánh mất cô nhiều năm...

Bây giờ Sở Trạm Đông không rõ được mình có cảm xúc như thế nào.

Lúc biết được cô là cô bé năm đó, hắn liền hối hận vì nhiều năm qua đã đối xử tệ bạc với cô, nhưng sau khi biết hết mọi chuyện, lập tức hắn hận vì không thể tự sát.

Đông Phương Hoằng mắt mù mới cưới nhầm vợ, còn hắn, rõ ràng cô bé mình luôn nhớ đến ở ngay trước mắt, nhưng lại không nhận ra.

Hàn Tử Tây không hiểu sao hắn lại trở nên như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này, cô hỏi hắn: “Năm đó, sao anh lại uống loại độc kia?”

“Thật ra anh cũng không rõ, trí nhớ của anh chỉ dừng lại chỗ chúng ta trao đổi vòng cổ, còn sau đó thì không nhớ, nhờ hỏi bà nội nên mới biết được.”

“Ừ!”

Hàn Tử Tây gật gật đầu, cô chậm rãi đẩy cánh tay hắn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm phía trước: “Nói nhiều như vậy, chắc hẳn anh cũng hiểu rõ vì sao em chấp nhận nhẫn nhịn ở bên anh nhiều năm như vậy rồi chứ, sau hai năm còn quay trở lại?”

“Vì chất độc trong cơ thể anh!”

“Em không biết sao chất độc đó lại ủ bệnh trong cơ thể anh, bọn họ bắt em gái em để đe dọa em, sau hai năm tham gia huấn luyện ma quỷ liền sắp xếp cho bà nội anh tin em có thể bảo vệ cho anh an toàn, cho em ẩn mình ở Sở gia, đợi virut trong cơ thể anh phát tác liền lấy máu của anh mang về.”

Hàn Tử Tây thành thật kể.

“Đại khái anh có thể đoán ra!”

Sở Trạm Đông nói: “Những người đó đúng là cố chấp, không tiếc đợi hai mươi năm!”

“Vậy nên, điều kiện của em là khi virut phát tác trong cơ thể anh, anh phải cho em máu để em đưa cho bọn họ!”

Mặc kệ họ có đối xử với cô như thế nào đi nữa, cô vẫn không bỏ được em gái và con trai.

Đợi cứu được em gái và con thì báo thù vẫn chưa muộn.

“...Tốt!”

Sở Trạm Đông cũng không dám nói, em gái cô có lẽ đã...

***

Sở Trạm Đông thuật lại lời của Hàn Tử Tây cho nhóm người Tư Mã Hạo nghe.

Cơ Ngô Lê nổi giận:

“Mẹ nó, những người đó còn nhân tính hay không, lại đối xử với một bé gái sáu tuổi...”

Hắn nằm mơ cũng không biết được, Hàn Tử Tây từng phải chịu những chuyện như vậy.

Sáu tuổi, cô mới chỉ sáu tuổi thôi, mang theo em gái đi ăn xin ở trên cầu tận hai năm, vì em gái mà không tiếc mình chịu nhiều nhục nhã như vậy.

Còn nghĩ rằng sở dĩ khi đánh cô thì không phản ứng là vì cô giống con chó, ham muốn ở lại gia đình giàu có, thì ra...

Tự hỏi bản thân một chút, nếu như là mình, hắn có thể nhẫn đến mức đó được sao?

Tuyệt đối không được!

Mười sáu năm!

Cần bao nhiêu nghị lực mới nhẫn nhịn được!

Cơ Ngô Lê vô cùng ân hận, chính hắn là người thường xuyên ức hiếp cô!

“Hoằng, cậu đi điều tra Hạ Lan Tuyết một chút!”

Sở Trạm Đông nói với Đông Phương Hoằng:

“Điều tra có phải trước khi cô ta trở thành con nuôi trong Hạ gia, thì có quan hệ gì với Hàn gia không?”

Cơ bản có thể xác định, vì hai người lớn lên giống nhau như vậy, nhưng hắn vẫn hy vọng đó không phải...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.