Khu vực chuyên bán đồ trẻ em của tại trung tâm mua sắm, toàn bộ tầng
một đều bán vật dụng, quần áo, đồ chơi cho trẻ em, ngay cả sách thiếu
nhi cũng có đầy đủ, không thiếu một thứ gì.
Lữ Tú Trang một mình đi dạo qua các gian hàng ở tầng hai, sau khi mua mấy bộ đồ mới của LV cùng Chanel, bà liền trực tiếp đi thang máy xuống
tầng một.
Tuần tới là sinh nhật ba tuổi của cháu trai một người bạn thân của
bà, cho nên hôm nay Lữ Tú Trang muốn đến đây mua quà tặng cho đứa trẻ.
Mỗi lần vì phải mua quà mà đi đến nơi này, bà trong lòng lại có vô hạn
cảm khái, mấy bà bạn của bà con cái đều đã yên bề gia thất, đến tuổi này đều an lòng mà ở nhà bế cháu, chỉ có mỗi mình bà, đến bây giờ đứa con
ngỗ ngược kia vẫn chưa chịu tìm vợ mới.
Ngẩng đầu nhìn đến những bộ quần áo thêu viền hoa tinh xảo, bà lại
càng thấy buồn chán. Lữ Tú Trang vẫn tiếc nuối xưa kia không sinh con
gái, nếu như có cháu gái thì càng tốt biết bao nhiêu, nhất định bà sẽ
cho đứa trẻ ăn mặc đẹp như một nàng công chúa nhỏ. A, tiểu công chúa
nhất định phải có khuôn mặt tròn giống như quả táo, da trắng như tuyết,
hai má hồng hồng, đương nhiên còn có một mái tóc vừa dài vừa xoăn thật
là đẹp ….
Đang lúc Lữ Tú Trang đắm chìm trong giấc mơ có được tiểu công chúa
xinh xắn đáng yêu, một mái đầu nhỏ từ đâu xông đến đâm vào bà rồi bật ra ngã xuống đất.
“Ai da …!”
Lữ Tú Trang giật mình quay đầu lại, hóa ra có một cô bé va vào người
bà. Bà vội vàng ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Cháu bé, cháu không sao chứ?”
Cô bé con xinh xắn như búp bê ngẩng đầu trả lời: “Cháu không sao ạ, Tiểu Tinh Tinh rất gan dạ mà”.
Lữ Tú Trang ngạc nhiên nhìn cô bé, đứa nhỏ thật là xinh đẹp a! Giống
hệt tiểu công chúa như bà tưởng tượng, mặt tròn tròn, tóc quăn dài, a,
lông mi vừa dài vừa đẹp, …
Tiểu Tinh Tinh thấy bà nhìn thật lâu không nói gì, đoán chắc tại mình đụng vào làm bà đau, “Bà nội ơi, bà đau ở đâu? Để Tiểu Tinh Tinh thổi
thổi cho?”
“Bà, bà ơi!”
“Cháu bé, gọi một lần nữa đi!”. Giọng nói trẻ con trong trẻo gọi “bà
ơi, bà ơi”, Lữ Tú Trang nghe xong tâm tình tốt hơn rất nhiều.
“Bà nội”
“Một lần nữa”.
Tiểu Tinh Tinh ôm chầm lấy Lữ Tú Trang, thơm một cái lên mặt bà, “Bà
nội yêu dấu, Tiểu Tinh Tinh yêu bà nhất, lại thơm một cái nữa, chụt…!”.
Đây chẳng qua chỉ là kiểu nói lấy lòng của nhóc con, không cần phải coi là thật.
Thăng … thăng thiên! Bé con nói yêu bà nhất! Lữ Tú Trang cười rạng
rỡ, cười đến độ nước miếng suýt nữa rỏ ra ngoài. Bà ôm cô nhóc đứng lên, không để ý đến cái thắt lưng của mình, “Bé con thích cái gì? Bà nội tất cả đều mua cho cháu!”. Bà hoàn toàn quên mất đứa nhỏ này không phải
cháu gái mình, cũng không nhớ đến người nhà đang sốt ruột đi tìm nó.
Lữ Tú Trang mua cho cô nhóc hai bộ quần áo đẹp cùng một cái mụ hình
rái cá biển, mũ thì trực tiếp đội luôn trên đầu, còn tay bà dắt cô bé đi mua kẹo. Dọc đường đi thỉnh thoảng có người kêu lên, “A, đứa trẻ đó dễ
thương quá!”
“Thật xinh đẹp!”, “Cô bé kia giống như búp bê ấy!”… , cứ như thế mà
ca ngợi khiến Lữ Tú Trang tâm trạng như bay lên mây, thỏa lòng mong ước
đươc làm “bà nội” bấy lâu nay.
Khi Lữ Tú Trang đang ngồi xuống chọn kẹo với Tiểu Tinh Tinh, bên cạnh bà xuất hiện một cậu bé, bà quay đầu lại ….
Ách! Trời đất! huyết áp …. huyết áp của bà!
“Đại Tinh Tinh! Đây là Đại Tinh Tinh, anh của cháu ~”, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên vui vẻ nói.
Đứa nhỏ này … quả thực giống hệt đứa con của bà lúc nhỏ, nhìn bộ mặt
lạnh lùng y hệt như kiểu có người quịt nợ của hắn, tưởng tượng rồi tưởng tượng, Lữ Tú Trang giật mình nhìn lại Tiểu Tinh Tinh.
Bà từ lúc nãy vẫn cảm giác tiểu nha đầu này giống ai đó, bây giờ mới nhớ ra, trông thật giống … Trầm Thù Sắc … Trời … Trời ơi!
“Cháu … cháu tên là Đại Tinh Tinh hả?”, tim bà sao tự nhiên đập dữ dội như vậy.
“… Vâng ạ”
“Cháu năm nay mấy tuổi?”
Đại Tinh Tinh lạnh lùng mở miệng, “Bốn tuổi ạ”.
“Cháu … có vẻ dữ quá!”, y hệt như thằng con trời đánh của bà.
“XÍ!”
“XÍ?”
Tiểu Tinh Tinh hỗ trợ phiên dịch, “Ý là hắn không thích thế, Đại tinh Tinh ghét nhất bị người ta nói hắn dữ tợn”.
“Vậy thì gọi là cực dễ thương vậy!”
“Ọe!”
“Ọe?”, Lữ Tú Trang nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh lại nói: “Ọe ý là ghê tởm đấy ạ, Đại Tinh Tinh không thích người ta gọi hắn là tiểu soái ca”.
Tiểu quỷ này làm sao mà khó hầu hạ đến vậy, nhưng bà vẫn không hề
chán ghét nó, ngược lại càng thấy hoài niệm, rất có cảm giác thân thiết! Ha ha ha … không vấn đề, bà thừa nhận bản thân rất biết cách dỗ trẻ
con, cứ đem kẹo cùng đồ chơi ra dụ thì tuyệt đối không thua bao giờ,
“Đại Tinh Tinh muốn ăn cái gì cứ việc chọn, bà nội sẽ mua cho cháu”.
Thấy thằng bé không nói ra mấy câu phản kháng nữa, Lữ Tú Trang yên tâm hơn rất nhiều.
Đang lúc ba bà cháu vui vẻ mua kẹo, một cô gái khoảng 30 tuổi hướng họ đi tới, “Đại Tiểu Tinh Tinh, hai đứa đang làm gì đấy?”
Ba người toàn bộ quay đầu lại.
Lư Hòa Thiến hôm nay đem hai đứa nhỏ đến trung tâm mua sắm, kết quả
khi cô đang chọn quần áo, hai tiểu quỷ đột nhiên biến mất, nhân viên bán hàng lại chỉ sai hướng làm cô đi tìm sắp phát điên đến nơi. May mắn có
người nói nhìn thấy một đứa bé trai mặt không biểu cảm đứng gần thang
máy ở khu trẻ em, vì thế cô mới chạy đến đây.
Lư Hòa Thiến nhìn đến người phụ nữ đứng cùng hai đứa trẻ liền hoảng
sợ. Trời đất! Là mẹ Hách Thừa Hôn, bà mẹ chồng kinh dị của Trầm Thù Sắc.
Tiểu Tinh Tinh vừa nhìn thấy cô, vội vàng chạy đến ôm ấp, “Mẹ ~”.
Lữ Tú Trang đứng lên, nhớ ra bà vừa mang con người ta đi khắp nơi mua hết thứ này đến thứ nọ thì cảm thấy ngượng ngùng, “Đây là con của cô?
Thật đáng yêu”.
Lư Hòa Thiến cười nhẹ, “Cảm ơn!”. Cô lại nhìn đến Tiểu Tinh Tinh một
tay cầm túi lớn túi nhỏ, tay kia cầm một cây kẹo mút hình que, “Đây là
…”.
Tiểu Tinh Tinh cười hì hì, chỉ vào Lữ Tú Trang, “Bà nội mua cho con đấy!”.
Bà … bà nội? Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lữ Tú Trang cười, “Tiểu Tinh Tinh rất dễ thương, vì thế tôi mua một
ít đồ tặng cháu bé”. Bà nhìn Tiểu Tinh Tinh rồi cười thật hòa nhã.
Thật kinh dị, lão bà bình thường khôn khéo cay nghiệt vậy mà trước
mặt cháu gái lại trở nên thân thiện dễ gần, trở thành một bà mẹ chồng
hiền lành dễ tính, “Cái này … thật là ngại quá!”. Mấy bộ quần áo trẻ em
trong túi kia vừa nhìn đã biết là đồ nhập khẩu, giá đắt đến kinh người.
“Không sao, Tiểu Tinh Tinh làm cho tôi rất vui vẻ, tiền bạc cũng khó mà mua được”
“Vậy cháu xin cảm ơn cô. Đại Tiểu Tinh Tinh, mau chào bà đi”.
Đại Tinh Tinh chỉ có đơn giản phất phất tay, Tiểu Tinh Tinh thì chạy
lại ôm bà lần cuối, “Bà nội, tạm biệt. Tiểu Tinh Tinh sẽ rất nhớ bà, nhớ đến nỗi cả tâm đều đau”.
Lại là “Ngôn ngữ ngoại giao” của Tiểu Tinh Tinh! Lư Hòa Thiến chỉ
thiếu điều trợn ngược mắt. Chiêu này của cô nhóc không biết đã lừa gạt
được bao nhiêu người rồi, ngay cả bố chồng Lư Hòa Thiến, vốn nghiêm khắc đến cực điểm gặp cô nhóc cũng phải mềm lòng, thậm chí mấy quả hồng bạn
bè ông lão gửi đến từ Nhật Bản, mỗi quả giá lên đến 400 đồng, chính bản
thân ông cũng luyến tiếc không dám ăn, cũng sẵn sàng đem cho Tiểu Tinh
Tinh ăn thử.
Vừa lúc nãy Lữ Tú Trang … Ồ ~ không thể nào! Liệu có phải cô nhìn
nhầm không, hay là bà ta thực sự hốc mắt hơi hơi đỏ? Thật sự bất ngờ a!
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, trong lòng cô chợt dâng lên nỗi
chua xót, cái này đại khái chính là tình cảm ruột thịt đi? Huyết thống
ràng buộc quả thật kì diệu, muốn vạch rõ ranh giới, không thể nói là có
thể làm được.
Nhìn thấy Lữ Tú Trang hai mắt đỏ hồng, Tiểu Tinh Tinh lại an ủi bà, “Bà ơi, bà đừng khóc nữa, Tiểu Tinh Tinh còn đi gặp bà mà”.
“Cái gì?”, Lư Hòa Thiến tâm lại thêm kinh hoàng.
Lữ Tú Trang vui mừng quá đỗi, lập tức lấy giấy bút ghi ra địa chỉ
cùng điện thoại, sau đó đưa về phía Lư Hòa Thiến, “Tiểu Tinh Tinh với
tôi thật sự rất có duyên, hôm nào cô có rảnh, hoan nghênh cả ba mẹ con
đến nhà tôi chơi”.
“…. Cám ơn cô”.
Hách Thừa Hôn khó có khi nào được nghỉ sớm trở về phòng khách sạn.
Buổi sáng khi hắn chủ trì một hội nghị quan trọng thì cảm thấy mất tập
trung tinh thần, sau đó mới biết bản thân đã phát sốt gần đến 39 độ,
nhưng hắn đã hẹn gặp Du luật sư ở công ty nên không có cách nào nghỉ
ngơi, đành phải nhờ thư kí Vương đi mua thuốc cảm uống tạm.
Du luật sư đúng 1 giờ rưỡi có mặt, đem một cái hộp giấy đến cho hắn, sau đó phải đi xe về miền nam luôn.
Lúc trở về khách sạn đã gần đến 2 rưỡi, đầu hắn vẫn còn đang mờ mịt, thuận tay đem hộp đặt trên bàn cũng không vội mở ra, trước tiên nên nằm xuống nghỉ ngơi đã.
Nằm một lúc mà vẫn chưa ngủ được, hắn tuy là đang ốm nhưng do không
có thói quen ngủ ngày, người lăn qua lăn lại mấy lượt mà vẫn không thể
chợp mắt được.
Người thì phát sốt, đầu lại mờ mịt, hắn đứng lên rót cho mình một cốc nước ấm, đi qua bàn trà nhìn đến chiếc hộp giấy kia mới đem lấy qua xem thử.
Không biết vì cái gì, khi cầm trong tay chiếc hộp này, tâm trạng của
hắn lại đặc biệt trầm trọng, bởi vậy hắn mới không muốn mở nó ra.
Du luật sư nói, đây là “đọc sách tâm đắc báo cáo”?! Muốn trước khi đi du lịch để lại báo cáo trải nghiệm đọc sách này?
Thế này rốt cuộc là có ý tứ gì?
Trong lòng thầm thở dài, hắn mở nắp hộp, chỉ thấy bên trong là từng
tập ảnh chụp, mỗi một tập đều được bao bọc lại cẩn thận. Hách Thừa Hôn
cầm lên từng bức ảnh, nhân vật trong đó đều là hắn, bên cạnh đó có vài
tấm hình được cắt rời ra từ báo chí.
Những tấm ảnh còn lại cũng giống nhau, đều chỉ chụp một mình hắn.
“Đây là …”. Những tấm ảnh này mặc dù được bảo quản rất tốt, nhưng
dường như đều được chụp từ nhiều năm trước rồi. Hắn muốn rút một tấm ra
xem kĩ nhưng có vài tấm vô tình rơi xuống, hắn lúc này mới nhận ra đằng
sau mỗi tấm đều viết chữ, lại có đánh số, nét chữ xinh đẹp kia chỉ nhìn
là biết của Trầm Thù Sắc.
Hắn tìm ra bức ảnh đánh số 1 —
Đi nghe diễn thuyết vốn là không có hi vọng gì, bởi mỗi một lần đều
là vì tâng bốc một xí nghiệp nào đó mà tổ chức buổi nói chuyện, kết quả
lần nào cũng vậy, cứ nghe đến mấy tay diễn giả nói chuyện tôi đều gục
xuống ngủ. Nhưng vị này rất khác những người kia, nói năng rõ ràng, tài
hùng biện xuất sắc, lại bộ dáng đẹp mắt, ta thích!!!
Nhịn không được lấy ra máy ảnh, đợi đến lúc nhóm bạn học tập trung
chụp ảnh hồ sơ liền lợi dụng đương lúc nhốn nháo chụp lấy vài tấm.
P.S: có một lần vị Hách Thừa Hôn này nhìn xuống dưới khán đài, tôi
cùng hắn bốn mắt giao nhau được một hai giây, làm tim đập như trống dồn, hai mắt cũng sáng như sao. Đến lúc chấm dứt buổi diễn thuyết, tôi đứng
tại sân khấu nhìn xuống mới biết, thì ra đứng trên đó không thể thấy rõ
người ngồi dưới khán đài. Đột nhiên có hơi mất mát … Nhưng cho dù là một giây cũng được, tôi vẫn hi vọng hắn có nhìn thấy tôi.
Bức ảnh ghi số 2 —
Hôm nay bạn học nói cho tôi biết, vị Hách tiên sinh lần trước đến
trường thuyết giảng hình như là CEO của tập đoàn Liên Hãn. Hóa ra hắn là người nối nghiệp của công ty lớn như vậy a? Buồn ghê gớm, nhân vật lớn
như hắn … nghe có vẻ xa vời quá.
Ngồi xe bus đến trụ sở tập đoàn Liên Hãn, đứng ở cạnh bể phun nước
trước cửa công ty nhìn lên trên cao, lại càng thấy ê ẩm. Tôi đứng ở đây
cảm giác mình thật là nhỏ bé, còn hắn ở trong đó xung quanh có người
tiền hô hậu ủng, … Đột nhiên một chiếc xe limousine dừng lại trước cửa
tòa nhà, lập tức có người đến mở cửa xe. Wa! Không nghĩ tới lại là hắn!
Chính là hắn ~
Nhanh chóng lấy ra máy ảnh chụp hắn.
Hôm nay mình thật may mắn a! Nếu bảo vệ không chú ý tới mình nữa thì càng tốt …
Ảnh số 16 —
Không có cơ hội tiếp cận Hách Thừa Hôn, tâm trạng có chút buồn bã, nhưng mà biết làm thế nào?
Bạn bè hay nói thế này gọi là “Ốm tương tư”? Hơn nữa bệnh cũng không
hề nhẹ, bởi vậy mình lúc đầu còn không chịu thừa nhận, nhưng càng về sau lại càng không thể chối cãi. Từ lúc nghe hắn diễn thuyết đã rất thích
hắn, hiện giờ đã là năm thứ 3, cảm tình đối với hắn đã vượt quá 800
ngày.
Ngày thứ 61 không nhìn thấy Hách Thừa Hôn, tôi lại đi tìm hắn để chụp ảnh, làm bộ chính mình bất ngờ có nhiều ảnh chụp của hắn, làm bộ bản
thân ngày nào cũng không hẹn mà gặp hắn …
Vì sao lại thích hắn như vậy? Hắn thậm chí có biết mình là ai đâu! Hy vọng một ngày nào đó có thể cùng hắn mặt đối mặt, thoải mái đứng trước
hắn mà tự giới thiệu!
Ảnh số 17 —
Hôm nay nhìn thấy tấm hình này trên báo, vui sướng đến nỗi suýt nữa
hét toáng lên. Vội vàng mua báo về phục chế lại, sau đó rửa ra vài tấm.
109 ngày không nhìn thấy hắn, nhớ hắn quá, không nghĩ tới ông trời lại
tặng cho món quà này.
Hôn lên bức hình một cái a, xấu hổ quá đi mất! Hắn lại không biết, thật là …
Aizzz, Hách Thừa Hôn tiên sinh, tôi gọi là Trầm Thù Sắc, tôi …… thích anh rồi đó!
Ảnh số 18 —
Mấy ngày trước cảm giác thân thể không được thoải mái, đi đến bệnh
viện siêu âm, hình như trong tử cung có gì đó giống như khối u, vì thế
hẹn lịch tiếp tục đi kiểm tra. Hôm nay nhìn đến kết quả, bác sĩ nói
trong tử cung tôi có khối u thật, tuy là lành tính, nhưng đã phát triển
to đến mức phải đi mổ.
Vốn dĩ bỏ đi khối u cũng không có gì ảnh hưởng, nhưng bác sĩ lại nói, bởi vì vị trí mọc khối u có thể ảnh hưởng đến khả năng mang thai sau
này, sau khi cắt bỏ đi, cơ hội đó lại càng thấp. Tôi hỏi bác sĩ thấp đến mức nào, bà im lặng hồi lâu, trầm ngâm mãi rồi mới nói, có thể sẽ không mang thai được nữa.
Tôi lấy ảnh chụp ra nhìn, liền khóc đến không thể kiềm chế được ….
Ảnh số 19 —
Vừa mới thi xong, tâm trạng vẫn không tốt lên là bao. Lý do không
liên quan đến cuộc thi, chỉ là sau sự việc trước kia bị đả kích vẫn chưa thể hồi phục, vì thế liền theo bạn học đến PUB để giải tỏa tâm tình,
vừa vào cửa, tôi liền nhìn thấy anh đang ngồi ở một góc uống rượu.
Thiên a! Tôi không có hoa mắt đi! Tim đập nhanh quá! Lại vội vội vàng vàng lấy máy ảnh ra chụp vài tấm, hôm nay mình thật là may mắn, càng
may mắn hơn nữa là, bạn học cùng bồi bàn cho tôi biết, rằng anh cũng hay đến đây, mỗi một tuần sẽ xuất hiện khoảng hai ba lượt, như vậy có
nghĩa, tôi nếu mỗi ngày đều đến sẽ có nhiều cơ hội được gặp mặt anh?
Ảnh số 23 —
Gần đây tâm tình thật sự rất tốt, bởi vì tôi có thể thường xuyên nhìn thấy anh. Có thể là vì thế nên tôi càng ngày càng cảm thấy không thỏa
mãn.
Thích một người lâu đến thế, vậy mà không thể đến gần một chút, để
nói với người ấy một vài câu. Tại sao lại không thể …. tạo cơ hội cho
chính mình, để có thể đạt được cái gì đó trước khi hoàn toàn hết hi
vọng?
Tình một đêm, loại sự tình này suy đi nghĩ lại vẫn là vĩnh viễn không có khả năng, cũng không có dũng khí làm thử, nhưng đêm nay tôi lại muốn dụ hoặc anh. Nhìn đến những bức ảnh của anh, lại nghĩ đến việc sắp làm, lương tâm liền cảm thấy cắn rứt.
Không nghĩ, nếu còn nghĩ thêm nữa, tôi sẽ càng có lý do để bỏ cuộc.
Đêm nay nhất định phải thành công!
Ảnh số 24 —
Đã lâu không có nhìn đến ảnh chụp của anh rồi viết ra mấy lời trong lòng, có lẽ bởi vì không dám đối mặt với anh.
Tình một đêm là do em muốn có thai với người mình yêu mến, cũng coi
như cho bản thân mình cơ hội đầu tiên, cũng là cơ hội cuối cùng. Dù thế
nào cũng không nghĩ tới sau lại phát sinh ra từng ấy việc, cũng bởi vì
thế mà trở thành vợ của anh.
Ngày đó chúng ta kết hôn, cả ngày anh chỉ làm ra khuôn mặt bình tĩnh, em cảm nhận được sâu sắc anh đối với em chỉ có khinh bỉ cùng căm hận.
Kỳ thật, em rất muốn nói cho anh biết, kết hôn với anh không phải mục đích của em, bởi vì em biết thân phận mình không dám với cao, càng hiểu được chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Em mua một cái đồng hồ nhập khẩu từ Đức, cứ mỗi giờ lại có một cặp cô dâu chú rể đi ra khiêu vũ. Sở dĩ mua nó là vì hi vọng hôn nhân của
chúng ta mỗi giây mỗi phút trôi qua đều được vui vẻ như vậy, cũng hi
vọng anh có thể nhìn thấy hình dáng đáng yêu của chúng.
Thật đáng tiếc, con rối rất đáng yêu, âm nhạc cũng rất êm tai, nhưng mà anh luôn bỏ lỡ.
Sau khi lấy nhau, em mỗi ngày đều nấu cơm, cũng thường gọi điện thoại nhờ thư kí của anh nhờ hắn nói anh nhớ trở về nhà ăn cơm, có thể hắn đã quên nói với anh, hoặc có thể anh đã quên … Em cuối cùng vẫn là một
mình ăn cơm, một mình ăn canh, một mình ăn bánh, một mình uống cà phê.
Đồ ăn còn thừa lại đành phải mang xuống dưới lầu đem cho chó mèo ăn. Có
một lần nhìn thấy một đôi vợ chồng sắp cưới ở nơi nào đó chụp ảnh cưới,
nhìn bọn họ thân mật với nhau, em cảm thấy bọn họ thật hạnh phúc, có thể do quá cảm động, nước mắt lại cứ thế tuôn trào …
Áo cưới … đẹp quá đi!
Ảnh số 25 —
Từ sau chuyện với Sở Hành, em vẫn không liên lạc được với anh, rồi
đến lượt mẹ tìm đến đánh mắng em, trước khi đi còn nói cho dù thế nào
cũng nhất định phải làm cho chúng ta ly hôn.
Ly hôn sao? Tim như sắp vỡ ra đến nơi, rất sợ hãi, cũng thật bất lực! Em rất muốn chạy tới quỳ trước mặt bà, nhưng chỉ là vô dụng, em biết,
bà nói được là làm được.
Giấc mơ hạnh phúc đến lúc phải tỉnh lại rồi, chỉ là sớm quá, còn chưa được đến 3 tháng.
Mới vừa rồi em quay trở về nhà trọ nhìn xem một chút, nghĩ đến căn
phòng lúc trước đều ở đó đi đi lại lại, rồi nhanh chóng sẽ phải rời khỏi đó, bản thân liền cảm thấy thật thất vọng, cũng thật đáng tiếc.
Nhìn đến đồ đạc chính mình bày biện, hi vọng anh đến đây sẽ cảm thấy
bớt mệt mỏi, cảm giác ấm áp thoải mái, đáng tiếc chính là, anh chưa một
lần bước chân vào đây.
Ngồi xuống chỗ quen thuộc bên cạnh cửa sổ sát đất, ngắm mặt trời lặn, đây vốn là chuyện em muốn làm cùng anh mỗi ngày. Tự mình pha hai cốc cà phê, lật xem mấy tấm ảnh chụp, tự đánh lừa bản thân anh đang ở bên
cạnh.
Hách Thừa Hôn, mặc kệ anh có tin hay không, em vẫn muốn nói cho anh, em thật sự yêu anh.
Em nghĩ, nếu như chuyện đêm đó không xảy ra, liệu mọi việc có khác đi không? Có lẽ nếu như vậy em vẫn có thể yên lặng mà ngắm nhìn anh, yên
lặng thích anh, mà không cần rời khỏi anh …
Hách Thừa Hôn xem xong một tập dày ảnh chụp, nhớ lại những tâm sự cô ghi lại sau mỗi tấm ảnh, tim hắn liền thắt chặt lại.
Hóa ra, hắn vốn không biết, thậm chí nghĩ đến khi hắn bị gài bẫy mà
căm hận, cô vẫn yêu hắn một cách dịu dàng như thế. Người mà hắn tưởng là gian ngoan xảo quyệt, kỳ thực chỉ là cách biểu lộ cảm tình của cô khiến người khác đau lòng, ngốc nghếch đến mức tưởng rằng cô chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có được hạnh phúc.
Từ những hình ảnh cùng chữ viết trên đó, hắn hiểu được tình cảm của
cô khi đi tìm hắn chụp ảnh, cô vui mừng thế nào khi không hẹn mà gặp
hắn, cùng với tình cảm cô gửi gắm vào việc bài trí căn nhà nhiều đến mức nào.
Hắn còn nhớ sau khi ly hôn, có một lần hắn trở lại căn nhà kia tìm
lại hình bóng cô, nơi đó có một dãy chậu hoa xanh mát tươi đẹp, những
căn phòng ấm áp thoải mái, cùng một phòng bếp rất sạch sẽ.
Hắn tưởng tượng cô mỗi ngày cố gắng chuẩn bị bữa tối, một mình chờ
đợi một người khác mà biết rõ hắn sẽ không trở về, sau đó một mình ăn
xong bữa ăn lạnh lẽo …….
Hắn giờ mới nhìn ra được tâm trạng bất lực của cô khi đặt bút kí tên
vào đơn ly hôn, lại nghĩ đến mẹ hắn cố tình làm khó dễ, rồi họ hàng thân thích châm chọc cô khi ở hôn lễ; hiểu được cảm giác cô bắt buộc phải
rời khỏi ngôi nhà, giống như tâm trạng cô khi tự tay bày biện đồ vật rồi nói tạm biệt, lại nghĩ đến cô ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tưởng tượng
chính mình đang cùng cô uống cà phê …..
Hách Thừa Hôn tay nắm chặt, hốc mắt không biết từ lúc nào trở nên đỏ.
Người như hắn có gì tốt để yêu mến đâu? Thật là ngốc nghếch quá!
Cô dùng hình ảnh viết “đọc sách tâm đắc báo cáo”, bất kể là khi cô
thầm mến hắn, hay sau khi hai người đã kết hôn cũng chỉ ghi lại duy nhất tâm trạng đơn độc của cô.
Trầm Thù Sắc, dù cho đã hạ quyết tâm đối với em, nhưng rốt cuộc tôi
nên làm gì bây giờ? Em đã có người trong lòng, tôi cũng vì em mà không
thể yêu người phụ nữ khác, phải làm thế nào đây?
Hách Thừa Hôn cất chiếc hộp đi, quay về ngồi lại trên giường, đầu hắn đau quá, hơn nữa đột nhiên cảm thấy lạnh. Điện thoại vừa vang lên tiếng chuông, hắn cũng mệt đến mức không buồn tiếp, mặc kệ bản thân chìm vào
hôn mê.
Nửa giờ sau, Lữ Tú Trang đứng ngoài cửa liên tục ấn chuông, cũng
không có người đáp lại, bà càng nghĩ càng lo lắng, đến quầy lấy chìa
khóa mở cửa phòng.
“Hóa ra anh đang vẫn ở bên trong, vì sao không đáp lại mẹ?”. Làm bà
lo lắng gần chết, vừa gọi điện thoại đến công ty tìm hắn, thư kí Vương
nói hắn bị cảm nên về sớm, có vẻ rất không thoải mái. Sau đó bà gọi
thẳng vào di động của hắn, cũng không thấy ai thưa máy, cuối cùng đành
trực tiếp đến đây.
Thấy con không có phản ứng, bà liền đi qua đó, “Anh làm sao vậy?”.
Hắn đang ngủ sao? Bà ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán hắn. “Ôi
trời! Sao lại nóng như vậy?”. Bà vỗ vỗ mặt hắn. “Thừa Hôn! Thừa Hôn!”
“……..Uhm”
Hách Thừa Hôn nhíu nhíu mày, khóe miệng hơi mấp máy, tiếng nói rất mỏng manh, nhưng bà không biết hắn đang nói cái gì.
“Con đang nói cái gì?”
“Thù Sắc……”
Lữ Tú Trang ngẩn người, hai chữ kia như một chiếc búa tạ đập thẳng
vào lòng kiêu hãnh của bà, làm cơn tức của bà lần nữa bùng nổ, “Anh nói
cái gì? Đầu óc hỏng rồi hay sao mà gọi cô ta!”. Bà quả thực không thể
chịu đựng được.
“Thù Sắc ……”
“Ngoài trừ cô ả đó ra, trong lòng anh không có người nào khác sao?
Thật là ….”. Chuyện tiếp sau đó càng làm bà khiếp sợ hơn nữa, một giọt
nước mắt ứa ra từ khóe mắt hắn.
Nhìn con mình như vậy, bà thật sự tức giận, nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng.
Hiện giờ là lúc tâm hắn yếu ớt nhất, lớp vỏ phòng bị bên ngoài đã bị
dỡ bỏ từ lâu, cũng chính là lúc hắn thành thực nhất với bản thân.
Cô gái kia có cái gì tốt đâu? “Đứa con ngốc nghếch!”. Lữ Tú Trang nhịn không được cũng sắp khóc đến nơi.
Bà gọi điện thoại liên lạc với thầy thuốc, lại do dự cắn răng một chút, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng gọi điện đến một số khác.
Cũng phải nói lại cho đúng, làm việc này cũng không phải vì bà nhận
thua với cô ta, chẳng qua chỉ là bần cùng bất đắc dĩ mà phải làm thôi.