Một nữ sinh cấp 2 quỳ bên giường bệnh, cô bé có dung mạo thanh tú,
tuy mới 14 tuổi nhưng dáng dấp đã vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt lộ rõ nỗi
bi thương vô hạn, cô cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng nước mắt không ngăn lại được cứ thế đảo quanh theo viền mắt.
Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện tới nay chỉ biết mẹ cô sức khỏe thật không tốt, thường xuyên phải vào bệnh viện, nhưng cô chưa từng nghĩ qua, mẹ
cô chưa kịp nhìn thấy cô trưởng thành đã phải rời khỏi thế giới. Cô rất
sợ hãi, cô … vẫn còn là một đứa trẻ!
Người phụ nữ nằm trên giường thực tế cũng chỉ mới hơn 30 tuổi, nhưng
trải qua bệnh tật triền miên, bà thân thể ngày càng gầy yểu, thoạt nhìn
giống như một người đã ngoài 50, 60 tuổi.
Đôi mắt bà ảm đạm u ám, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đứa con gái của bà, gương mặt cô bé quả thực rất giống cha
của cô. Nhìn thấy cô, bà cảm giác như nhìn thấy người đó, cũng coi như
là một điều an ủi.
“Bé ngoan, đừng khóc, khóc nhiều sẽ không đẹp a, mẹ chỉ thích nhìn bé ngoan lúc vui vẻ thôi. Đến đây, cười một cái cho mẹ xem nào!”.
Mẹ cô từng nói, lúc cô cười rạng rỡ chính là giống cha mình nhất, “Ông ấy … ông ấy vẫn không thể đến sao?”
“Cha con bận rộn rất nhiều việc”
“Ngay cả … ngay cả mẹ …”, cô không thể nói nên lời, mấy từ “Sắp chết” làm thế nào cũng không ra khỏi miệng, cứ nghẹn ở trong họng, “Ông ta
thực sự ngay cả một chút thời gian rảnh cũng không có sao?”
“Ông ấy muốn đến, nhưng mẹ không cho ông ấy tới”. Người đó chỉ cần
nói vậy là được rồi. “Hiện giờ là thời điểm quan trọng nhất với ông ấy.
Chắc chắn người đó sẽ trở thành đại minh tinh, không nên chỉ vì … việc
nhỏ này mà làm vướng chân hắn”.
Sống chết mà gọi là việc nhỏ? Chỉ có người mẹ này của cô mới cho đó
là việc nhỏ, “Mẹ vì sao phải che chở cho ông ta, ông ta … căn bản không
yêu mẹ, ông ta yêu nhất là …”. Đừng nghĩ là cô không biết, các cô các dì đều nói hết cho cô rồi.
“Không nên nói hắn như vậy”, bà thở dài, “Ông ấy chưa từng lừa dối
mẹ, năm đó khi chúng ta có con, mẹ đã muốn đem bỏ đi, chính là ông ấy
kiên trì muốn mẹ giữ lại. Cuộc sống của chúng ta được như hiện tại cũng
là nhờ có ông ấy”. Năm ấy bà mới 17, người đó mới 15, cả hai đều còn quá trẻ, năm đó hắn phải có dũng khí lớn thế nào mới dám kiên quyết muốn bà sinh ra đứa trẻ.
Đúng vậy, cuộc sống ngoại trừ thiếu tình thương của cha, cô so với nhiều đứa trẻ cùng tuổi khác lại càng sung sướng hơn nhiều.
“Mẹ chỉ muốn con đáp ứng một việc, bất kể là sau này gặp chuyện gì,
phát sinh tình huống như thế nào, con đều phải thay hắn bảo vệ bí mật,
trừ khi hắn … tự mình nói ra”.
Cô bé vẫn quật cường không muốn mở miệng.
“Con gái … làm ơn đáp ứng một lần này thôi”. Bà vuốt nhẹ khuôn mặt
ngập tràn nước mắt của cô, “Đây là lần đầu tiên mẹ cầu xin con, có lẽ …
cũng chính là lần cuối cùng”.
“Vâng … con đồng ý”. Cô gái nặng nề gật đầu, rơi lệ không ngừng.
Người phụ nữ chỉ cần có thế, như là hoàn thành việc hệ trọng nhất
trong cuộc đời, bà lưu luyến nhìn lần cuối gương mặt yêu dấu kia, chỉ
chốc lát sau bà hô hấp bắt đầu khó khăn, ngày càng yếu ớt, đôi mắt từ từ nhắm lại, tay cũng buông rơi xuống.
“Không ….”, Trầm Thù Sắc giật mình bật người dậy, miệng thở hổn hển,
cô kinh hoàng nhìn bốn phía, lúc này mới xác định vừa rồi chỉ là mơ.
Lấy tay lau mặt, cô để chân trần đi qua đem tấm rèm cửa dày cộm kéo
ra, phát hiện bên ngoài mặt trời đã ngả về tây. Đúng rồi, buổi chiều
khoảng 2 rưỡi có ngủ một lúc, thông thường chỉ nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng
đồng hồ cô tự nhiên tỉnh lại, không ngờ hôm nay ngủ thẳng một mạch đến
chiều.
Mẹ … cô đã lâu không nằm mơ thấy bà, thế nào buổi chiều là mơ thấy giấc mơ cũ này?
Là do quá hạnh phúc sao? Mới có nửa tháng trước thôi, tâm trạng cô
luôn luôn cực kì khổ sở, cô cùng Hách Thừa Hôn có quá nhiều hiểu lầm lẫn nhau, thật vất vả mới quay lại được với nhau, tuy nói vẫn còn một vấn
đề chưa giải quyết xong, nhưng cả hai đều muốn làm lại từ đầu, rất nhiều việc, hắn tựa hồ cũng không còn tính toán nữa.
Cuộc sống hiện tại, cô cảm thấy thực sự hạnh phúc.
Mọi người thường nói, một người gặp được nhiều vui vẻ đôi lúc sẽ mơ
thấy những giấc mộng trái ngược với thực tế. Là như thế này sao?
Thực ra, trong lòng cô vẫn còn nỗi bất an mơ hồ.
Từ lúc chị Lư gọi điện cho cô, vội vội vàng vàng đi làm việc khác,
Thù Sắc vẫn cảm thấy không ổn, bởi vì chị Lư là một người trầm tĩnh,
điềm đạm, chuyện có thể khiến chị ấy lúng túng không có nhiều lắm. Cô
cảm giác, chuyện đó nhất định liên quan đến một người – Sở Hành.
Hơn một tháng trước hắn về nước để tuyên truyền cho bộ phim mới, tuy
nói là lần này trở về tương đối lâu, nhưng từ khi hắn sang định cư ở
nước Mỹ, chưa có lần nào đi ra bên ngoài lâu như vậy. Hắn có lẽ chưa bay sang Mỹ, bởi vì cô vẫn chưa hề nhận được một cái tin hay cuộc gọi nào
của hắn.
Cô hôm nay cũng thử liên lạc với Sở Hành cùng Lư Hòa Thiến, nhưng cả hai người đều tắt máy.
Hay là vì lí do này nên cô mới cảm thấy bất an, mới nằm mơ thấy cơn ác mộng đó.
Quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, 5 giờ rồi, phải mau đi
chuẩn bị thôi, không nên ở đó mà suy nghĩ linh tinh, mọi sự không liên
quan bỏ hết khỏi đầu óc, chờ lát nữa Hách Thừa Hôn sẽ đến đón cô đi ăn
tối.
Cuộn lại mái tóc dài gọn gàng lên phía sau gáy, cô đứng lên đi vào phòng tắm.
Cô đem tinh dầu hoa hồng nhỏ vài giọt vào trong bồn tắm lớn, đây là
món quà hắn đã tặng cô từ mấy ngày trước, trước đó là một con gấu Teddy
vĩ đại, trước nữa là một bó hoa hồng nhung đẹp mê ly ….
Đại tổng tài gần đây thực sự ân cần quá mức! Hại cô nhận quà nhiều
quá thành thói quen, bắt đầu mong chờ món quà tiếp theo là gì.
Đem thân thể tẩy sạch xong, cô bước vào bồn tắm, hương thơm hoa hồng
ngào ngạt mang theo vài phần mê hoặc người, chả trách có người nói hương hoa hồng là mùi thơm tán tỉnh con người. Nhắm hai mắt, cô khoan khoái
hưởng thụ cảm giác dễ chịu, nhưng lại bất giác nghĩ đến đại tiểu Tinh
Tinh.
Hai tiểu quỷ này thật là quá vô tình, nhà họ Lư có đại ca chơi cùng,
lại có ông cụ trưởng họ Lư suốt ngày làm đồ chơi cho chúng, hết chuồn
chuồn trúc, cào cào lá tre, lại đến súng phun nước nữa, còn thường xuyên dẫn chúng đi ra hồ ngắm cảnh, hai đứa trẻ hồn nhiên vui chơi quên cả
trời đất, ngay cả cô là mẹ chúng, vậy mà muốn dẫn chúng đi chơi hai tiểu quỷ đó còn không hứng thú bằng.
Tỉ như là lúc này –
Trầm Thù Sắc ngon ngọt dỗ dành: “Thù Thù yêu dấu hôm nay muốn đi chơi cùng các con, được không?”
Tiểu Tinh Tinh nói: “Thật sao? Tiểu Tinh Tinh thích lắm, nhưng mà hôm nay bọn con sắp đi xem con của A Bảo”.
“A Bảo?” Lại là tên con gì vậy? Hết cá tên Dưa Hấu, mèo tên Phú Quý, rồi thì rùa kêu Phúc Lộc Thọ …
“Cô ở nhà bên tên là A Bảo”.
“….”
“Con là Đại Tinh Tinh đây!”
Mỗi lần Tiểu Tinh Tinh muốn từ chối yêu cầu gì của cô thì đều xuất ra chiêu này.
“….”. Không lâu sau ở đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh mà cô hết sức quen thuộc.
Hiểu rồi! Cô cuối cùng đã hiểu rõ ý đồ của hai đứa nhóc rồi! Aizzz,
cô là mẹ bọn chúng, đáy lòng thực sự chua xót a! Thôi bỏ đi, hôm khác
lại gọi lại vậy, mấy ngày nay cô ban ngày đều bận việc, cũng không có
lúc nào để chăm sóc cho chúng, chỉ là cứ để con cô ở nhà người ta như
vậy, nhìn thế nào cũng thấy không được ý tứ cho lắm.
Đối với đại tiểu Tinh Tinh, hắn liệu có thích chúng không? Cô nên làm sao nói cho hắn biết đây? Cũng đến lúc rồi!
Sau khi ngâm mình một lúc, cô đứng dậy, lấy khăn tắm lau khô rồi khoác áo choàng vào.
Đẩy cửa phòng tắm bước ra, nhìn thấy trên giường xuất hiện một người, Trầm Thù Sắc giật mình, sợ đến suýt nữa hét to thành tiếng.
“Anh … Anh đến đây lúc nào?”. Tuy cô đã đưa hắn chìa khóa nhà, nhưng
trước giờ hắn vẫn chưa dùng đến, trách không được cô lại bị sốc như vậy.
“Anh đến từ sớm rồi, gọi điện chẳng có ai nghe máy, bấm chuông cửa
cũng không thấy ai mở, anh nghĩ là em đang tắm, cho nên tự mình mở cửa
đi vào”.
Hắn tự nhiên lại chủ động như vậy! Trực tiếp đi vào phòng cô … Tuy
giữa hai người cũng có hành động thân mật rồi, hơn nữa còn sắp kết hôn,
nhưng cô vẫn xấu hổ a!
Hai người cũng không còn như thời trai trẻ, nhưng mãi đến gần đây mới nghiêm túc thừa nhận tình cảm với nhau, tình cảm vẫn còn cuồng nhiệt
như người mới yêu.
“Em đoán xem, hôm nay anh mang đến cái gì?”
Lại muốn tặng cô quà nữa sao? “Mỗi lần chúng ta gặp mặt anh lại tặng quà cho em, anh muốn làm hư em phải không?”
“Anh lại thích làm hư em, coi như để bù đắp cho mấy năm không ở bên nhau”.
Hách Thừa Hôn nói xong, trong lòng cô lại dâng lên một cỗ xúc động, thật lâu nói không nên lời.
“Đoán thử xem, đồ vật lần này là gì?”
“Em không phải thần tiên, làm sao đoán được”.
Hắn từ trong túi lấy ra một chiếc hộp bọc nhung màu xám, hộp vừa mở
ra, bên trong là một chiếc dây chuyền kim cương tỏa sáng lấp lánh.
“Đây … đây là”. Cô không khỏi ngưng hô hấp, “Chiếc vòng đẹp quá! Rất
đắt phải không?”. Trời ơi, ngoại trừ mấy viên đá to nhất ở giữa, trên
mặt dây chuyền còn bao nhiêu viên kim cương nhỏ hơn nữa?
“Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là, chiếc vòng cổ này là do mẹ anh chọn”.
Lúc trước hắn tuyên bố với mẹ chuyện hắn muốn tái hôn với Trầm Thù
Sắc, vốn tưởng rằng bà sẽ kiên trì phản đối, vậy mà ngoài dự đoán của
hắn, bà lại cực kì bình thản. Hắn rõ ràng cảm thấy bà có vẻ bất thường,
bà thậm chí còn bực mình vì chuyện hôn lễ làm quá vội vàng, không làm
thì thôi, đã làm thì phải làm cho đâu vào đấy. Ngụ ý chính là phải làm
sao cho thật hoành tráng, hơn nữa còn muốn đại tiểu Tinh Tinh làm tiểu
phù dâu phù rể. Phản ứng của bà hiện tại so với trước đây khi cô về làm
dâu nhà họ quả thực khác nhau một trời một vực.
Nhưng không biết đại tiểu Tinh Tinh kia bộ dạng như thế nào? Thật đúng là đánh cắp được tâm của mẹ hắn.
“Phu nhân?”. Bà không phải rất ghét cô sao? Không đúng, lần trước khi họ gặp mặt nhau, bà còn bảo cô ăn nhiều thêm một chút, làm hại cô thiếu chút nữa thì phun hết đồ ăn ra bàn, còn khiến cô nghi ngờ trong thức ăn bỏ thêm thạch tín.
“Anh vốn định chọn một chiếc vòng cổ khác, phong cách đơn giản trang
nhã hơn, bà lại kiên trì muốn chọn cái này, đơn giản chỉ vì tên của nó”.
“Tên?”. Cô biết người thiết kế nữ trang thường chọn những cái tên thật ý nghĩa để đặt cho tác phẩm của mình.
“Đúng vậy, chiếc vòng này tên gọi là ‘Mãn thiên tinh thần’” (tạm dịch là “Sao sáng khắp trời”)
Trầm Thù Sắc tim đập mạnh, bà ấy … nhất định đã biết điều gì, hôn lễ
chỉ đích danh hai đứa nhỏ làm phù dâu phù rể, ngay cả chọn dây chuyền
cũng vậy.
Nếu là trước đây cô nghe được chuyện như vậy, nhất định sẽ sợ đến mức đem hai đứa nhỏ giấu biệt đi, không nghĩ tới hiện tại, bọn chúng lại
trở thành cầu nối giữa mẹ chồng với nàng dâu.
“Anh nghĩ bà gần đây thân thiết quá mức với hai đứa trẻ song sinh kia nên cũng bị ảnh hưởng vài phần”. Hách Thừa Hôn cầm lấy sợi dây chuyền,
“Để anh đeo giúp em”. Nhìn mặt đá kim cương sáng lấp lánh càng làm nổi
bật làn da trắng rạng rỡ của cô, hắn tán thưởng nói: “Đẹp!”.
Cô đi đến trước gương, ngắm nhìn bản thân, cũng cảm thấy mình cực kì
xinh đẹp, “Cám ơn anh”. Sợi dây chuyền này cùng với chiếc váy cưới họ
chọn quả thực rất hợp.
Nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong gương, Trầm Thù Sắc vô cùng
xúc động, nửa tháng trước cảnh tượng như vậy cô chỉ có nằm mơ mới thấy,
nhưng sau hôn lễ sắp tới, cô sẽ một lần nữa trở thành vợ của Hách Thừa
Hôn.
“Đây là … hương hoa hồng”. Đứng gần sát cô, hắn ngửi được mùi hương nồng nàn càng ngày càng đậm.
“Vâng, là lọ tinh dầu hoa hồng em tặng em”.
“Còn có một ít hương hoa dành dành”.
Cô cười, “Làm gì có, nước hoa em thường dùng đều không phải điều chế từ cây dành dành”.
Hắn càng xán lại gần cô, thưởng thức hương vị trên chiếc cổ tuyệt đẹp của cô, nói nhỏ: “Trên người em bình thường vẫn có phảng phất hương hoa này, em không biết sao?”. Hắn đơn giản ôm lấy cô, đặt cô nằm yên trên
giường. “Trước đây anh thường nghĩ hoa dành dành trắng muốt vô cùng tinh tế mà trong sáng, không nghĩ tới chúng lại có bản lĩnh mê hoặc lòng
người đến vậy”.
“Ngài giám đốc ăn nói càng ngày càng ngọt”. Tim cô bắt đầu nhảy loạn không kìm chế được.
“Chỉ nói với em thôi”. Tay hắn từ từ cởi dây buộc áo choàng, tùy tiện đẩy ra, cảnh xuân tươi đẹp hiển hiện trước mắt.
“Không phải đã hẹn đi ăn sao?”. Tiếng nói của cô bắt đầu nghèn nghẹn, nhìn hắn nhanh chóng bỏ đi mọi vật cản trên người, sau đó thân hình
cường tráng bao phủ lấy cô.
“Anh hẹn em ăn, cả hai ta đều không tới thì làm sao tiến hành được”.
“Anh thật là …”. Cô không nhịn được cười khẽ.
“Anh đói bụng, có thể làm ngay được không?”
“Em nói không được, anh sẽ dừng lại sao?”
Hắn bắt đầu âu yếm thân thế cô, đầu lưỡi dần dần trượt xuống dưới,
khiêu khích cô, khiến cô thở gấp liên tục. “Thực sự muốn anh dừng lại
sao?”
Con người này thật là …! Trầm Thù Sắc đỏ mặt, “Đừng có ngừng!”
Hách Thừa Hôn cười nhẹ, lôi kéo cô vào cuộc mây mưa ….
Sau một trận giao hoan kịch liệt, cô gối đầu lên cánh tay hắn, hô hấp từ từ chậm lại. Bên ngoài sắc trời dần dần tối sẫm, cô nằm nghiêng,
nhìn bầu trời đêm đã điểm một vài đốm sáng nho nhỏ.
“Vừa rồi quên làm biện pháp phòng hộ rồi!”. Hách Thừa Hôn thì thào nói nhỏ, hắn quá hưng phấn, cho nên đã quên mất.
“Không sao! Anh quên rồi sao? Muốn em mang thai xác suất so với trúng số độc đắc còn thấp hơn”.
“Nhưng vẫn có người trúng thưởng, không phải sao?”
Trầm Thù Sắc cười, biết hắn an ủi cô. Vì vậy nhân cơ hội nói, “Em đã
từng ước nguyện, mong muốn sau này nếu sinh con trai thì giống anh, sinh con gái thì giống em. Nguyện vọng như vậy rất khó, đúng không?”. Nhưng
cô lại được thỏa lòng mong ước, như một ngôi sao nào đó từng nói, cô bị
mất đi rất nhiều thứ, nhưng ông trời chưa từng quên bù đắp cho cô.
“Xem ra anh phải càng thêm nỗ lực rồi!”.
“Vì sao?”
“Vạn nhất sinh con trai giống em, sinh con gái lại giống em, không phải muốn sinh thêm lần nữa sao?”
“Không có đâu!”. Đôi song sinh đó quả thực quá thành công rồi!
Hách Thừa Hôn từng hỏi qua bạn hắn làm bác sĩ, biết Trầm Thù Sắc tình trạng cơ thể rất khó mang thai, cũng không thích hợp mang thai, nếu có
con sẽ rất nguy hiểm.
Hắn vỗ về mái tóc cô, “Thù Sắc, anh có em là được rồi”. Không có con
đúng là rất tiếc nuối, nhưng nếu không có cô, đó không chỉ là thương
tâm, mà còn đau đớn như mất đi sinh mạng.
“Nhưng mà …”
Hách Thừa Hôn nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối, ngồi dậy, “Anh đi tắm
xong là có thể đi được rồi”. Sau đó phải cẩn thận thêm một chút, tuy
rằng nói cô rất khó có con, nhưng cũng không phải là không thể. Cô gái
này bản tính rất thích làm việc mạo hiểm, cô liều mạng đánh cược, hắn
cũng không có hơi sức đi gánh vác hộ.
Hắn mỗi lần nói đến vấn đề này đều trốn tránh, cô mang thai là có
nguy hiểm, nhưng mà con họ đều sinh ra hết rồi còn đâu. Chẳng lẽ lại đem chúng nhét lại vào bụng? Thật là!
Buồn thay cho đại tiểu Tinh Tinh, đến giờ phút này cha các con vẫn không biết các con tồn tại!
Không lâu sau trong phòng tắm truyền ra tiếng vòi sen phun nước, Trầm Thù Sắc nhịn không được thở dài một hơi. Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên tiếng chuông.
Thân mến:
Bỗng nhiên rất nhớ cô? Dạo này cô có ổn không?
Hiện giờ tôi không thể gọi điện thoại, có việc gì tôi sẽ gửi tin nhắn.
Sở Hành
Là hắn! Thật tốt quá! Cuối cùng cũng liên lạc được với hắn! Trầm Thù
Sắc tâm trạng gần đây rất bất an, vội vàng nhắn tin trả lời.
Thân mến:
Tôi gần đây rất hài lòng, sức khỏe ông có tốt không?
Còn nữa, có một việc rất quan trọng muốn nói với ông, chính là …
Tin nhắn của cô còn chưa gửi xong, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, cô nhanh chóng đem điện thoại giấu vào trong chăn.
“Em làm sao vậy?”. Hách Thừa Hôn trong nháy mắt thoáng nhìn thấy cô
cầm điện thoại. Cô vừa gọi cho ai mà có vẻ hoảng hốt như vậy?
“Không … không có gì”. Cô cười có vẻ gượng gạo.
Hách Thừa Hôn có chút nghi hoặc, cô đang giấu hắn cái gì sao? Còn có chuyện gì hắn chưa được biết?
Biệt thự cao cấp được canh gác cẩn mật, người thường nhìn vào đều sẽ
cho rằng chủ nhân của tòa nhà lớn như một pháo đài này không phú thì
quý, không ai biết người đang ở bên trong không phải ai khác mà chính là ngôi sao đẳng cấp quốc tế – Sở Hành.
Tầng tầng lớp lớp đại thụ trăm năm tuổi vây quanh càng làm tăng sự
thần bí cho tòa thành này, ngay cả đám thợ săn ảnh cũng không mong kiếm
chác được gì ở đây.
Lư Hòa Thiến từ trong phòng đi ra, tay đẩy một chiếc xe lăn, một
người đàn ông vô cùng nhợt nhạt, gầy yếu ngồi trên đó, hắn tựa hồ đang
mang trọng bệnh, hai gò má hóp sâu, không còn thấy đâu khí thế anh tuấn
phong độ của nửa tháng trước, đôi tay thò ra bên dưới lớp vải áo cũng
nổi rõ gân xanh, thật là kinh khủng.
“Anh vẫn còn đang phát sốt, ở trong phòng thì tốt hơn”. Cô nhẹ nhàng mở miệng.
Sở Hành vì sốt cao mà suy yếu đến nỗi thở cũng khó khăn, đôi mắt khép hờ nhìn về phương xa. “Nếu không tranh thủ thời gian đi hóng gió, tôi
có thể cả đời cũng không biết cảm giác gió thổi qua mặt là như thế nào”.
Lư Hòa Thiến hít sâu, nỗ lực đè nén cõi lòng tan nát, “Không được nói như vậy, anh sẽ khỏe lên thôi. Anh quên rồi sao? Tommy sang năm sẽ thay anh tiếp nhận bộ phim mới của tay đạo diễn anh ưa thích nhất, kịch bản
phim cũng sắp hoàn thành rồi”.
Sở Hành hiện tại người gầy trơ xương, so với sự hăng hái, tinh thần
hưng phấn khi đi quảng bá cho bộ phim mới cách đây một tháng quả thực
giống như hai người khác hoàn toàn. Lúc đó cả giới truyền thông đều ca
ngợi hắn, nói Sở Hành là tinh túy của người Hoa, ở tuổi 40 nhưng sức
quyến rũ lại càng tăng lên, không ai chú ý tới thân thể hắn đang lúc
bệnh còn nhẹ, vẫn có thể hóa trang để tạo không khí tốt.
Nửa năm qua sức khỏe hắn ngày càng sa sút, chỉ nhờ người đại diện xuất sắc ở bên cạnh thay hắn che giấu tình trạng.
“Hòa Thiến ngốc, chuyện này tôi đã không quan tâm rồi, cô cũng nên
chấp nhận đi”. Sở Hành từ lâu đã nhìn ra, bởi vì hắn … Từ hơn 10 năm
trước đã biết bản thân bị bệnh gì đó, nhưng vẫn may mắn còn sống được
đến bây giờ, ngay cả hắn đều nghĩ ông trời cực kì bất công với hắn.
Lư Hòa Thiến lặng lẽ rơi lệ. Cô từ 10 ngày trước nhận được điện thoại của Tommy, nói Sở Hành gặp chuyện, không cho phép nói cho bất cứ ai,
nhưng cậu lại có việc phải quay về Mỹ một chuyến, bởi vì lo lắng cho Sở
Hành ở lại một mình, cho nên mới gọi điện thoại cho cô.
“Đừng khóc nữa, không tôi lại nghĩ mình … nghiệp chướng quá nặng”.
Trong cuộc đời hắn, rốt cuộc đã có bao nhiêu cô gái vì hắn mà thương
tâm?
Từ người đầu tiên Trầm Ninh Phi cho đến Lư Hòa Thiến, hắn cho tới bây giờ chưa từng cố ý phụ lòng bất luận người nào, nhưng lại khiến cho bọn họ phải đau lòng, hắn cũng không tránh khỏi số mệnh.
Trầm Ninh Phi thậm chí còn sinh cho hắn một đứa con.
Con gái hắn chính là Trầm Thù Sắc.
Hắn cùng Ninh Phi lúc đó đều trẻ người non dạ, nhưng đứa trẻ là vô
tội, vì vậy hắn kiên trì muốn cô sinh hạ đứa bé, mà năm ấy mới học trung học hắn vì công việc mà tạm thời nghỉ học.
Lúc đầu công việc của hắn là ở studio chụp ảnh, nhưng ngẫu nhiên lại
bước chân vào giới nghệ thuật, về sau lại càng ngày càng nổi tiếng, thậm chí trở thành ngôi sao đẳng cấp quốc tế.
Từ khi hắn chỉ là một diễn viên có chút danh tiếng, người quản lý đã
đem chuyện bọn họ có con giấu nhẹm đi, Ninh Phi cũng hiểu nên làm như
vậy.
Khi hắn trở thành ngôi sao lớn, chuyện kia lại càng bị giấu kĩ hơn,
mà khi đó hắn bắt đầu phát hiện bản thân – có cảm tình với nam giới còn
hơn nữ giới!
Thời gian càng kéo dài, đến khi hắn là Đại Minh Tinh, việc Ninh Phi
sinh con cùng với việc hắn phát hiện ra mình mắc bệnh AIDS, trở thành bí mật không thể để lộ.
Trong giới nghệ thuật, càng leo lên đến đỉnh cao, bí mật lại càng
nhiều, rất nhiều khát vọng vì vậy mà phải chôn giấu, đến lúc này hồi
tưởng lại mới cảm thấy khi đó bản thân thật là ngu xuẩn.
Hắn mặc dù không yêu thương Ninh Phi, nhưng lại cảm động và nhớ đến
bà vì hắn mà làm tất cả, tình cảm đối với bà so với người thân còn bền
chặt hơn. Về phần Lư Hòa Thiến, lúc hắn phát hiện tình cảm của cô cũng
là lúc hắn nói cho cô bí mật của hắn, cũng bởi vì điều này, cô đã bị đả
kích sâu sắc đến mức bỏ hắn mà đi.
“Thù Sắc … anh có muốn gặp cô ấy không?”. Mấy ngày nay cô mặc dù tắt
máy, nhưng thỉnh thoảng bật lên đọc tin nhắn, cô đều cảm thấy Trầm Thù
Sắc đang lo lắng.
Cô cùng Sở Hành đều dùng tin nhắn thay cho gọi điện, bởi vì cô sợ, sợ khi nghe được giọng nói của Trầm Thù Sắc sẽ không nhịn được mà òa khóc, mà Sở Hành tiếng nói quá yếu ớt, vừa nghe là biết đang mắc bệnh.
“Khỏe mạnh thì không gặp, bây giờ mới gặp thì quá hèn hạ”, hắn cười
khổ. Còn nhớ rõ khi con gái mới học chụp ảnh, hắn từng để cô làm trợ lý ở bên người để học tập, lấy thân phận bạn tốt để chăm lo cho cô, nhưng
vẫn cách nhau một khoảng nhất định, không để lộ ra tình cảm cha con. Khi đó là thời gian bọn họ tiếp xúc gần gũi nhất, sau đó cô hợp tác với hắn chụp album ảnh, nhưng bởi vậy nên mới truyền ra rất nhiều tin đồn khó
nghe.
Cho đến mấy tháng sau khi cô lấy Hách Thừa Hôn, khi đó hắn ngã bệnh,
cô tới chăm sóc cho hắn, vậy mà lại khiến cho cô phải ly hôn. Suy đi
nghĩ lại, cha con họ thời gian ở gần nhau thực sự rất ít, nhưng lại
thường xuyên gây phiền phức cho cô.
Gặp nhau mà như vậy chi bằng không gặp.
“Thù Sắc sẽ không nghĩ như vậy”.
Đúng vậy, con bé đó giống y như bà mẹ của nó, đến cuối cùng vẫn muốn bảo vệ cho hắn.
Sở Hành nói sang chuyện khác, “Con gái sắp kết hôn, người làm cha này chuẩn bị cho nó rất nhiều của hồi môn, đều là những đồ nữ trang rất
tốt, nhưng lại sợ hại đến nó mà không dám đem đi tặng”. Những đồ trang
sức này rất quý giá, nhưng đám săn tin tức kia thế nào cũng có cách truy ra được là ai mua, đến lúc đó chỉ sợ càng làm mọi chuyện phức tạp. Trừ
phi tất cả không còn là bí mật, còn không thì khoảng cách giữa họ không
cách nào có thể biến mất.
“Anh …”
“Hôn lễ chỉ còn hai ngày nữa thôi. Trước khi đó, làm ơn giúp tôi đem những thứ đó đi tặng cho con bé”.
“Không, em không muốn rời khỏi anh”. Đã đến giai đoạn này, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể … có thể … cô không thể đi, cũng không muốn đi.
“Tôi sẽ chờ cô trở về”. Hắn cười nhìn cô, “Đi một mình … rất cô đơn”.
Lư Hòa Thiến cắn chặt ngón tay, cô khóc không thành tiếng, hai hàng nước mắt không ngừng rơi.