Chồng Trước Có Độc

Chương 75: Bắt côn trùng



Editor:Nam Cung Nguyệt

Sau khi Đường Hạc Lễ tự thú, cũng không trở lại nữa, ở lại đồn cảnh sát chờ thẩm vấn. Kha Đông Hải đã nhận toàn bộ tội của mình, thú nhận mình chính là hung thủ của vụ án Tô Sĩ Vĩ ba mươi năm trước, cùng Đường Hạc Lễ cướp ba trăm vạn Đô-la của Tô Sĩ Vĩ.

Sau khi phạm tội hai người chôn thi thể của Tô Sĩ Vĩ, liền thề độc với nhau, mỗi người sẽ giữ bí mật này, không hề nhắc tới chuyện này nữa. Hai người mang theo số tiền ăn cướp được đường ai nấy đi, cũng thành lập sự nghiệp của mình sau  hai mươi năm.

Cho nên, mặc dù hai người có qua lại trong công việc, nhưng lại không cho phép con của mình chơi thân với nhau, càng không cho phép bọn họ yêu nhau rồi kết hôn với nhau, để tránh liên quan với nhau. Đây cũng chính là nguyên nhân Đường Hạc Lễ không cho phép con gái chơi thân cùng với Kha Triết Nam.

Những thứ này đều là Đường Hạc Lễ khai báo với cảnh sát.

Bởi vì vẫn chưa tới bảy mươi tuổi, cho nên Kha Đông Hải bị xử tù chung thân, mà Đường Hạc Lễ bởi vì chủ động tự thú, cộng thêm là tòng phạm, cho nên kết án năm năm tù.

Ngoài ra, Bạch Ngôn Sơ còn nói cho Du Du: Đường Hạc Lễ chuyển toàn bộ cổ phần cho cô và Bạch Ngôn Sơ. Trước mắt, cô và Bạch Ngôn Sơ là cổ đông lớn nhất của Hoa An.

Tất cả đã kết thúc, có vẻ như mọi thứ lại yên bình.

Ngày thứ tư Đường Hạc Lễ ở tù, Du Du trở về Biệt Thự trên núi. Vừa vào cửa, thấy Lâm Như Nguyệt lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon rơi lệ.

Mặc dù xưa nay đối với người mẹ kế này không có bao nhiêu tình cảm, nhưng vào lúc này, Du Du cảm thấy bi thương, liền đi tới nhẹ nhàng gọi: "Dì Nguyệt."

Lâm Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nói: "Du Du đã về rồi à?" Lại xoa xoa khóe mắt nói, "Dì đang nghĩ không biết ông ấy có khỏe không? Ở trong đó có gì không quen không?"diènhàgbhkytdon

"Dì Nguyệt, tôi tin tưởng cha tôi ở trong đó sẽ làm ông ấy bình tĩnh lại." Du Du nói, cầm bình trà thủy tinh lên thêm trà cho Lâm Như Nguyệt.

"Gần đây con có khỏe không?" Lâm Như Nguyệt hỏi.

"Cũng không tệ lắm, chỉ là cảm thấy rất mệt."

Lâm Như Nguyệt cười nhạt nói: "Ba tháng đầu cả người sẽ có cảm giác rất mệt mỏi! Cho nên phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý dinh dưỡng."

Du Du mỉm cười gật đầu một cái.

"Đúng rồi, có chuyện muốn nói với con, cuối tuần này dì chuẩn bị đi Pháp giải sầu.

Du Du gật đầu một cái: "Dì Nguyệt cũng nên đi thư giãn."

"Ban đầu dì phản đối con ở chung một chỗ với Bạch Ngôn Sơ, không có ác ý. Nếu nó thật lòng đối tốt với con, vậy dì cũng không có lời nào để nói." Lâm Như Nguyệt thở dài, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

Du Du khẽ cười một tiếng: "Dì Nguyệt, cám ơn dì! Chuyện của tôi cùng Ngôn Sơ, tôi sẽ giải quyết cùng anh ấy."

Lâm Như Nguyệt nắm tay của cô, cười nói: "Mới vừa vào cái nhà này thì dì rất ghen tỵ với mẹ của con, hận cả con. Dì vẫn muốn vượt qua chị Thanh Vân, nhưng cuối cùng phát hiện tất cả đều là uổng phí. Từ đầu đến cuối người mà Hạc Lễ yêu vẫn là mẹ của con, điều này không có ai có thể thay thế. Nhưng, dì cũng dần dần thích ứng được vị trí của mình. Cho nên, dì đã thay đổi cách nhìn về con. Du Du, thật ra thì trừ tính khí cứng rắn của con ra, thì con là một cô gái hiền lành."

Trên mặt Du Du nóng lên, gật đầu một cái: "Dì Nguyệt, chúng ta là người một nhà."

Lâm Như Nguyệt buông tay ra nói: "Con ngồi một chút, dì đi lên thu dọn đồ đạc."

Lâm Như Nguyệt vừa đi không lâu, điện thoại di động của Du Du vang lên.

Là Từ Thi Thi gọi, âm thanh có vẻ cấp bách và hoảng hốt: "Du Du! Nghe nói Đặng Tử Mộ bị đâm trọng thương ở Macao!"

=== ====== ======

Trải qua kiểm chứng của cảnh sát, Đặng Tử Mộ quả thật bị thành viên của bang xã hội đen ở Macao đâm thương, máu ra rất nhiều, sau đó đo không kịp cầm máu mà chết đi.

Mà nguyên nhân là bởi vì hắn đã xảy ra cãi vã với người kia ở sòng bạc, đắc tội với một tên cầm đầu. Thuộc hạ của tên kia chặn đường hắn khi hắn đang trên đường về khách sạn, chém hắn trọng thương.

Tang lễ của Đặng Tử Mộ, Du Du cùng Bạch Ngôn Sơ cũng tham gia. Nhìn cậu và mợ đau lòng muốn chết, Du Du chỉ có thể khuyên lơn.

Ngay cả trong lòng dù oán hận anh họ của mình, nhưng khi anh họ rời đi, cô vẫn không thể tiếp nhận.

Trong đám người, Du Du thấy Từ Thi Thi mặc quần áo màu đen. Cậu cùng mợ nhìn thấy con dâu trước xuất hiện, càng khóc đến đau lòng.

Từ Thi Thi bước nhanh đến phía trước, nắm tay của mẹ chồng trước, dịu dàng nói: "Bác gái, xin hãy nén bi thương."

Mợ của Du Du mắt đẫm lệ nói: "Thi Thi, là Tử Mộ không có phúc phận!"

Từ Thi Thi cũng rơi lệ: "Nếu như bác không ngại, có thể coi con như con gái của bác."

Mợ của Du Du gật đầu một cái.

Sau tang lễ thì Du Du cùng Từ Thi Thi đi tới một góc an tĩnh nói chuyện.

Du Du cảm thán: "Mặc dù tớ hận anh ấy, nhưng khi anh ấy đi, tớ vẫn cảm thấy đau lòng."

"Tử Mộ không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một đứa con tốt. Nhưng, dù sao anh ấy đã cho tớ cười vui, cứ như vậy lập tức ra đi, làm người khác thật đau lòng." Từ Thi Thi xoa xoa khóe mắt.

"Nhưng tớ phải nói một câu, cậu ly hôn với anh ấy là quyết định đúng." Du Du cười khổ.

"Đều đã qua rồi! Thật ra thì, tớ chưa từng hận anh ấy." Từ Thi Thi lại lạnh nhạt nói.

Du Du thở dài: "Thi Thi, có lúc tớ rất bội phục cậu. Cảnh giới của cậu, không phải người phụ nữ nào cũng có thể đạt tới."

Cô thật sự hâm mộ bạn thân của mình. Một người phụ nữ nhẹ nhàng giống như Hoa Bách Hợp, trên người vĩnh viễn có một khí chất yên tĩnh. Không giống cô, cảm xúc vô cùng nồng đậm, ngược lại làm tổn thương chính mình, cũng làm tổn thương người khác.

"Khi cậu đã bước qua chuyện này, sẽ phát giác cuộc sống còn rất nhiều chuyện không hay hơn chuyện này. Cho nên, cần gì gây khó dễ cho bản thân và người khác?" Vẻ mặt Từ Thi Thi vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Có lẽ, tớ cũng sẽ thay đổi." Du Du vỗ bụng của mình nói. Ở trong đó, có một sinh mệnh đang lẳng lặng lớn lên.

Mặc dù cô vẫn không thể lập tức tiếp nhận sự thật là mình có thai, nhưng dần dần, cô cảm thấy tình cảm máu thịt thật sự rất thần kỳ.

Mỗi buổi sáng cô đều nôn mửa, không thể ăn cái gì quá nhiều, ngửi thấy được mùi cá sẽ buồn nôn. Những thứ này đều là khi cô mang thai rồi mới có.

Bạch Ngôn Sơ luôn ở một bên mỉm cười: bảo bảo nhất định rất thông minh, đã biết hành hạ mẹ nó sớm như vậy.

Du Du hung hăng trừng anh, đưa tay đấm anh mấy cái.

=== ====== ====

Hôm nay, Kha Triết Nam chính thức tuyên bố từ chức Tổng giám đốc tập đoàn Đông Hải. Các tờ báo lớn ở Hương thành cũng đưa tin chuyện này, suy đoán tương lai của tập đoàn Đông Hải. Nhưng cái này đều không thể xoay chuyển sự thật cậu hai nhà họ Kha Kha Triết Nam không hề lưu luyến chuyện của thương giới nữa.

Vào buổi trưa, bên trong Rose¬mary, Du Du ngồi ở một góc cùng Kha Triết Nam.

Vẫn là nước cà chua như cũ, nhưng Kha Triết Nam không có ý định uống, mà yên lặng nhìn cô gái đối diện ngẩn người.

Du Du bị hắn nhìn có chút hoảng hốt, liền cười nhạt nói: "Cậu không muốn nói gì sao?"

"Du Du, chúng ta phải xa nhau." Cuối cùng hắn cũng mở miệng, khóe miệng khẽ co rúm.

Mỹ nam nở nụ cười khổ cũng rất mê người.

Du Du cảm thấy trong lòng chợt lạnh, hỏi: "Cậu muốn đi Tokyo à? Khi nào thì đi?"

Kha Triết Nam khẽ cúi đầu: "Ngày mai. Lần này có lẽ sẽ đi tương đối lâu." Câu cuối cùng kia, giống như có chút cẩn thận.

Du Du ngây người, thật lâu không nói tiếng nào. Cô thừa nhận, cô thật sự không bỏ được hắn. Người đàn ông trước mắt không chỉ là thanh mai trúc mã của cô, mà còn là đồng minh mạnh mẽ lúc cô đau lòng.

Nhưng, cuộc sống không có lúc không ly biệt? Hắn vẫn muốn đi.

"Ở Tokyo có một cô gái đang chờ tớ, cô ấy chờ tớ trở về cùng mở một văn phòng công tác với cô ấy. Cô ấy là một người rất có thiên phú và năng lực, chúng tớ có rất nhiều suy nghĩ giống nhau. Cho nên, tớ nghĩ cô ấy sẽ giúp tớ thực hiện ước mơ." Kha Triết Nam rốt cuộc cũng yếu ớt nói.

Du Du nghe xong, cười cười: "Vậy thì quả thật cậu phải đi rồi, đừng làm cho cô ấy đợi cậu lâu quá."

Kha Triết Nam mỉm cười gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua vẻ mong đợi.

"Cô ấy tên gì?"

"Giang Xuyên Hội Lý Tử. Hai mươi mốt tuổi, cũng rất có tài hoa! Là cô gái thiên tài trong giới thời trang Tokyo!" Kha Triết Nam nói tới chỗ này có vẻ rất hào hứng.

Trong thâm tâm Du Du phát giác, vào giờ phút này trong lòng người đàn ông này tràn đầy ánh mặt trời, liền mỉm cười chúc phúc: "Cô bé này tớ cũng đã nhìn thấy trên tạp chí. Chúc mừng cậu, có thể hợp tác cùng cô ấy."

Nữ thần mơ ước cách hắn rất xa. Rốt cuộc hắn cũng tìm được một người tri kỷ có thể cùng hắn hoàn thành ước mơ. Cô chúc phúc cho hắn.

Kha Triết Nam đột nhiên nắm chặt tay cô, thật sâu nói: "Du Du, hi vọng cậu và anh t sẽ hạnh phúc, hi vọng Bạch Ngôn Sơ sẽ không phụ cậu!"

Du Du ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái.

Thật ra thì, chỉ cần trong lòng cô đủ kiên định, bất luận kẻ nào cũng không thể làm hại được cô. Hạnh phúc, có lẽ vẫn phải dựa vào chính mình.

"Tiểu Nam, tớ mang thai rồi." Cô vỗ bụng của mình, mỉm cười nói.

Mấy ngày nay, càng ngày cô càng có thể tiếp nhận sự thực cô có bầu rồi, thậm chí bắt đầu thích ứng các loại phản ứng của thân thể.

Bạch Ngôn Sơ ít khi để cho cô ra ngoài một mình. Khi nào cô ra ngài đều có Mai Tuyết đi theo, nhìn chằm chằm. Anh làm như vậy không khác nào theo dõi, làm cho cô không thể dễ dàng tiếp nhận nhưng cô lại không thể làm gì.

Khóe miệng của Kha Triết Nam hiện ra vẻ tươi cười: "A, chúc mừng. Chúc mừng các cậu rốt cuộc đã có con của mình."

Hai người nhất thời không nói gì, sau đó hắn lại nhỏ giọng nói, "Về con gái Ny Ny của Giang Tâm Di, tớ cũng đã nói với người trong nhà. Trước kia cha tớ không muốn cho cô ta vào nhà, hiện tại ông ấy đã xảy ra chuyện, cũng không tạo được bất kỳ ảnh hưởng gì, một đại gia đình chỉ còn lại tớ. Nhưng mặc kệ như thế nào, đứa bé kia vẫn là cốt nhục Kha gia, tớ cũng là cậu của nó, tớ không thể đối xử độc ác với nó."

"Đứa bé bây giờ ở đâu?"

"Hình như đang ở Singapore, ở chung một chỗ với dì của Giang Tâm Di. Hình như là Bạch Ngôn Sơ đưa họ qua đó."

Du Du ngẩn ra: "Hả?"

Lại nói quan hệ của Bạch Ngôn Sơ cùng Giang Tâm Di quả thật rất phức tạp, từ người yêu trở thành uy hiếp lẫn nhau, cuối cùng không đội trời chung. Nhưng, Bạch Ngôn Sơ lại lựa chọn bỏ qua cho con của cô ta.

Kha Triết Nam nhìn đồng hồ nói: "Thời gian đã không còn sớm, tớ muốn đi thăm cha tớ một chút."

=== ====== ====== =====

Tạm biệt Kha Triết Nam, Du Du trở về Hồng Viên.

Vừa vào nhà, liền thấy chị Tiên bưng đồ ăn đi ra, vẻ mặt mất tự nhiên.

Du Du hỏi: "Sao vậy?

"Ông chủ đã trở lại, đang ở phía trên."

Trong lòng Du Du rét lạnh, vội vàng thay giày lên lầu. Đến trước phòng ngủ, thấy Bạch Ngôn Sơ đang đứng ở bên giường yên lặng nhìn cô.

Du Du vội vàng cười hỏi: "Sao anh về sớm vậy?"diènhàgbhkytdon

"Em đã đi đâu? Đi shop¬ping?" Anh cười nhẹ nhàng, kéo cô lại gần.

Khi anh cười với cô, cô cười nói: "Em đi gặp Tiểu Nam."

Cô không muốn giấu giếm anh nữa. Chẳng lẽ, cô không thể gặp mặt uống chút trà cùng bạn bè một lần?

Bạch Ngôn Sơ cười châm chọc: "Tập đoàn Đông Hải thật đúng là lắm tai nạn a! Đầu tiên là Tổng giám đốc bỏ mình ngoài ý muốn, Tổng giám đốc mới vừa quản lý liền sơ suất làm thị trường chứng khoán biến động mạnh, sau đó tổng giám đốc lại gặp chuyện không may bị bỏ tù! Người thừa kế duy nhất cậu hai nhà họ Kha, cũng chuẩn bị rời đi."

Du Du biết trong lòng anh có chút hả hê. Dù sao, Hoa An cùng Đông Hải cũng cạnh tranh với nhau, hôm nay khi thực lực Đông Hải suy yếu, tuyệt đối là nguyện vọng ban đầu của Bạch Ngôn Sơ.

"Đó là ý nguyện của anh?" Du Du mỉm cười.

Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng ôm cô, hôn trán: "Bảo bối, chuyện của đàn ông em  không cần hiểu."

"Em không cần phải hiểu! Thế giới đàn ông quá mệt mỏi." Du Du cúi đầu bất đắc dĩ nói.

Nhưng cô lại phát hiện mình bị người ôm ngang, lại bị đặt lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.