Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, gió xuân thổi nhẹ, mang theo hương hoa cỏ, màu xanh trải dài trên sân nhà, bài trí rất nhiều vài lụa mỏng và bong bóng trắng, lay động trong cơn gió nhẹ nhàng mơn man, cùng sắc hoa hồng nở rộ tuyệt đẹp, tô điểm thêm cho bầu không khí lãng mạn và vui vẻ của buổi hôn lễ này.
Những vị khách ngồi ở chính giữa, khuôn mặt đầy vẻ chúc phúc, trong khúc nhạc ấm áp ngọt ngào, quay đầu nhìn về phía người cha đang giơ tay lên, cùng cô dâu đi từng bước một trên thảm đỏ, đi về phía chú rể đang chờ ở trước mặt.
Khóe miệng An Húc Thần nhếch lên một góc ba mươi độ, nhìn cô dâu đang từng bước một lại gần chỗ anh, thứ tràn ngập trong đáy mắt không phải ý cười nhẹ nhàng, mà là lãnh đạm xa cách.
Hạnh phúc dập dìu trong từng điệu nhạc, nhưng lại không lay được lòng anh. Cô dâu xinh đẹp, không hề ảnh hưởng đến tâm tình của anh. Tất cả những chuyện này, dường như chẳng liên quan gì đến anh.
Hôn nhân là tiếp diễn của tình yêu, nhưng buổi hôn lễ này, không biểu đạt cho sự kết hợp của tình yêu, mà là sự liên minh của hai tập đoàn.
Về tài sản, quy mô, tình trạng kinh doanh… So sánh mọi mặt, tiềm lực của hai tập đoàn không hề ngang nhau, trên thực tế, tập đoàn Thế An nhà anh, vì sách lược sai lầm của cha, đầu tư thất bại, lâm vào nguy cơ phá sản, nếu không có vốn để quay vòng, tâm huyết mấy chục năm này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Mà anh sở dĩ có thể lạc quan như thế, còn có thể cưới một cô vợ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tân Huống Kim Khống nổi danh trong nước – Huống Vịnh Ninh, là vì khi đang thỉnh cầu Tân Huống Kim Khống giúp đỡ về tài chính để thoát ra khỏi tỉnh trạng khó khăn này, thì lão tổng tài Huống Vinh Cơ đã ra điều kiện; Nói cách khác, tập đoàn Thế An muốn thuận lợi vượt qua khó khăn, thân là con trai độc nhất của An Cư, anh phải lấy hôn nhân của bản thân trao đổi.
Có lẽ, anh nên cảm tạ Huống Vinh Cơ đã ưu ái, đưa anh lên làm phò mã gia của Tân Huống Kim Thống, cưới vị tiểu công chúa mà hầu như toàn thể nam giới Đài Loan đều mơ ước, bởi vì đa số họ cho rằng dù không phấn đấu ba mươi năm… Không, phải nói cả đời ăn chơi cũng không thành vấn đề, bởi vậy anh đã giải quyết xong được rắc rối của công ty nhà mình.
Đây là vận may cầu còn không được, An Húc Thần cũng không phủ nhận, nhưng lớn hơn cả cảm kích, trên cả may mắn, đó là thử thách lòng tự tôn của đàn ông.
Đối với một người đàn ông có khát vọng lý tưởng, có năng lực tài cán này mà nói, “phò mã gia”, “không phấn đấu ba mươi năm”, chắc chắn là một loại châm biếm giễu cợt hạ thấp giá trị của anh, là một gánh nặng không thể thừa nhận được…
Cho nên anh không thể dung nhập với bầu không khí vui mừng nơi đây, cho dù hiện tại đang đón lấy bàn tay mềm mại của cô dâu từ trong tay cha vợ, anh cũng không lấy có một tia cảm xúc.
Tiếp theo, cha xứ chủ trì hôn lễ cho bọn họ, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng đến nghi lễ quan trọng nhất…
“An Húc Thần, con có nguyện ý lấy Huống Vịnh Ninh làm vợ, cho dù cô ấy có gặp khó khăn, nghèo khổ, con vẫn chia sẻ đắng cay ngọt bùi cùng cô ấy, không bao giờ chia lìa không?”
Đứng không hồi lâu, đến bây giờ ngực An Húc Thần mới có cảm giác bị chấn động, cho dù anh chẳng muốn tham gia cái hôn lễ này, nhưng dưới sự thiêng liêng, anh phải nghiêm túc mà đối đầu.
“Con đồng ý.” Anh thấp giọng đáp lại.
“Huống Vịnh Ninh, con có nguyện ý gả cho An Húc Thần, cho dù anh ấy có gặp khó khăn, nghèo khổ, con vẫn chia sẻ đắng cay ngọt bùi cùng anh ấy, không bao giờ rời xa?”
Huống Vịnh Ninh mở miệng, cánh môi đỏ hồng chu lên, mỉm cười vừa xinh đẹp vừa kiên định, sau đó trả lời không chút do dự. “Con đồng ý.”
Lập tức, bọn họ đọc lời thề, trao nhẫn, vén khăn voan…… Hoàn thành nghi thức thần thánh.
Dưới sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người, An Húc Thần và Huống Vịnh Nịnh từ thời khắc này, cho dù là suy nghĩ của từng người thế nào, đã chính thức kết làm vợ chồng.
Về phần cuộc sống sau này như thế nào, chỉ có trời mới biết!
***
Trời đã sáng.
Trong căn phòng mát mẻ
khác hẳn với nhiệt độ ba mươi bên ngoài, ánh mặt trời bướng bỉnh tiến vào qua
khe hở rèm cửa, rơi xuống không gian tăm tối.
Huống Vịnh Ninh yếu ớt
chuyển mình, mở mắt ra đã thấy người đàn ông ngủ say nằm bên cô, khóe miệng
lười biếng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Người đàn ông có ngũ quan
như tạc này vì say ngủ mà không hề phòng bị, nét mặt không còn vẻ sắc bén
nghiêm trọng nữa, mà lại dịu dàng hơn rất nhiều, thân thể luôn được bao bọc bởi
một lớp âu phục phẳng phiu, nay chỉ còn lớp áo lót, quần ngủ và chiếc chăn mỏng
trên người.
Người đàn ông này, là
chồng của cô, An Húc Thần.
Lông mi của anh rất dài,
mày kiếm, mũi thẳng tắp, anh có một đôi mắt xinh đẹp, sâu như biển, còn quyến
rũ chết người, nhưng lại chưa từng dịu dàng nhìn cô. Bờ môi của anh căng mọng
càng làm khuôn mặt thêm tuấn tú, nhưng lại luôn nhếch lên lạnh lùng, ngay cả
mỉm cười với cô cũng tiếc rẻ… Cho nên, lồng ngực rộng lớn kia, cánh tay rắn
chắc kia, cũng chưa từng ôm cô.
Kết hôn được ba tháng
nay, chỉ có thời khắc này cô mới có thể gần chồng như thế, mới có thể xác thực
bọn họ là vợ chồng.
Hôn nhân của bọn họ không
dựa trên cơ sở tình yêu, cứ tiến hành theo thứ tự được sắp đặt trước, cho đến
khi có quyết định ảnh hưởng đến cả cuộc đời, đó chỉ dựa trên lợi ích của hai
bên.
Cô hiểu, vì anh muốn dùng
tài sản của Tân Huống Kim Khống, lấy thừa bù thiếu, bất đắc dĩ mới đồng ý lấy
cô làm vợ, không có tình cảm, cũng không thể trách gì được.
Nhưng mà, cô gả cho anh,
cũng không phải là bị bắt ép, trái lại, là cô chủ động nhắc với cha, cầu xin.
Cô thích anh, từ hai năm
trước ngẫu nhiên gặp nhau, đã thầm mến anh, chú ý đến tin tức về anh, sau đó,
biết tập đoàn An Thế của nhà anh xảy ra chuyện, vừa đúng lúc tìm đến Tân Huống
Kim Khống, vì thế nhân cơ hội này cô cầu xin với cha.
Đương nhiên, ngay
từ đầu cha cô đã xem xét kỹ, ngoài việc đánh giá tập đoàn An Thế, điều tra được
sự ngưỡng mộ của cô với An Húc Thần, hiểu rõ tập đoàn An Thế có nền móng vững
chắc, chỉ là nhất thời không quay vòng được, cũng biết được An Húc Thần là một
người đàn ông ưu tú có tài, mới đồng ý ra tay cứu giúp, đồng thời đưa điều kiện
làm thông gia.
Đây là cuộc hôn nhân cô
chọn, đây là người đàn ông cô chọn, cho nên, cô phải cố gắng.
Hít sâu một hơi, cô nhẹ
nhàng đứng dậy, rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, đến phòng tắm rửa tay súc
miệng, vì sợ chồng sẽ tỉnh lại do bị quấy nhiễu, cô đặc biệt để một bộ quần áo
và đồ vệ sinh cá nhân của mình bên ngoài.
Căn hộ này là quà cưới
cha cô chuẩn bị vì cô, ở tầng trên, có thể nhìn được tòa nhà cao nhất, phong
cảnh khá đẹp, bên trong gần một trăm mét, cách bố trí tầng một là phòng khách,
nhà bếp, nhà ăn, phòng sách, còn có vài phòng tắm, tầng hai là phòng của chủ
nhà, phòng sinh hoạt, cũng có phòng tắm, đối với một đôi vợ chồng mới cưới mà
nói, không gian này quá lớn, nhưng đây là Huống Vinh Cơ tính trường hợp sau này
bọn họ sẽ có con.
Huống Vịnh Ninh ngẫm lại,
sau khi xây dựng gia đình, bọn họ sẽ có con của mình, sáng sớm thì chuẩn bị đi
làm, tránh để sau này phải sầu não nữa.
“Chào buổi sáng, cô chủ.”
Bảy giờ Thôi đại thẩm đến giúp việc, chuẩn bị bữa sáng ở nhà bếp, thấy Huống
Vịnh Ninh bước xuống tầng thì mỉm cười cất giọng.
“Chào buổi sáng.” Ngọt
giọng tươi cười, Huống Vịnh Ninh chào hỏi đầy sức sống, trực tiếp đi vào phòng
bếp tiếp nhận công việc, thành thạo trộn bột, cho vào máy quay, sau đó gọt
khoai tây, làm salad dưa chuột, rửa những trái cây tươi mới, động tác rất nhanh
nhẹn, nghiễm nhiên giống như một bà chủ nhà có thâm niên, mà không phải là một
người mới kết hôn ba tháng.
“Cô chủ, thật ra
những việc này tôi làm được, cô không cần phải dậy trước giờ đâu.” Thôi đại
thẩm bị gạt sang một bên, cười tán thưởng nhìn mười ngón tay chưa từng dính
nước của Huống Vịnh Ninh, nhưng lại có thể làm việc này rất nhanh nhẹn.
“Không được, tôi muốn tự
làm.” Huống Vịnh Ninh lập tức gạt bỏ đề nghị của Thôi đại thẩm, đỏ mặt, thẹn
thùng giải thích: “Tôi muốn làm thật nhiều việc cho Húc Thần.”
Đến lúc này Thôi đại thẩm
mới hiểu ra. Đúng rồi, tân hôn mà, luôn ngọt ngào thân mật, tình ý dào dạt.
“Nhưng… tiên sinh có vẻ
khá lạnh nhạt?” Thôi đại thẩm nhìn tính cách lạnh lùng của An Húc Thần, lại
nhìn đến Huống Vịnh Ninh dễ gần lúc này, mới dám hỏi thăm một chút.
Huống Vịnh Nịnh xấu hổ
cười, An Húc Thần rõ ràng là “người băng”, cùng sống chung dưới một mái nhà,
không thể gạt được ánh mắt của Thôi đại thẩm.
“Đúng vậy, nhưng như vậy
cũng khá chững chạc mà!” Cô thay đổi cách miêu tả, người tình trong mắt là Tây
Thi (1), xuyên qua ánh mắt của cô, khuyết điểm của anh cũng thành ưu điểm.
“Nói cũng đúng.” Thôi đại
thẩm đồng ý nói, người trẻ tuổi có thể trầm ổn như vậy cũng hiếm gặp.
Sau một lúc, Huống Vịnh
Ninh mới sắp xếp xong mọi việc, liền nghe thấy trên phòng ngủ có tiếng động,
lập tức giao lại công việc cho Thôi đại thẩm, mỉm cười bước lên lầu hai, thừa
dịp An Húc Thần đang súc miệng, chọn quần áo ngày hôm nay cho anh.
Mỗi sáng sớm, làm thay
anh việc này, là thời gian vui vẻ nhất của cô.
An Húc Thần bước ra phòng
tắm, quay trở lại phòng ngủ, không hề bất ngờ khi chiếc giường bừa bãi đã được
thu dọn lại, ga trải được thay lớp lụa phẳng phiu, bên trên xếp quần áo của
anh.
Căn phòng sáng
ngời, trong không gian phảng phất mùi bánh nướng ngọt ngào, không khí hợp lòng
người, tinh thần phấn chấn, nhưng, anh nhìn chăm chú, phát hiện ra chiếc áo sơ
mi có màu lạ, đầu lông mày nhíu lại.
Màu phấn hồng?! Chậc
chậc!
Người anh như có lửa đốt,
cầm chiếc áo sơ mi đi đến phòng để quần áo, quẳng lên ghế nhung, tiện tay lấy
một chiếc áo sơ mi xanh, sau đó quay về chỗ cũ.
(1) ý nói
trong mắt mình người yêu lúc nào cũng hoàn mỹ.
Lúc đầu, cô còn ngây thơ
cho là quá xấu hổ, dù sao hai người cũng không quen thân, cho nên còn có phần
ngại ngùng, cần phải làm quen dần với nhau, nhưng đến bây giờ, bọn họ đã hết
hôn được hơn năm tháng, vẫn duy trì một khoảng cách, như vậy thật làm người ta
buồn bực!
Là cô không đủ quyến rũ
sao?
Đứng trước gương, Huống
Vịnh Ninh thay chiếc áo ngủ màu đen khiêu gợi, nhìn thân thể như ẩn như hiện,
ngay cả mình cũng tim đập nhanh mặt đỏ bừng, không thể chấp nhận như thế này mà
chẳng quyến rũ tẹo nào.
Hơn nữa, trước khi lấy An
Húc Thần, cô không phải là hàng ế không có ai theo đuổi nha!
Vậy vấn đề ở đâu?
Suy nghĩ loạn lên, cô
bỗng nhiên sợ hãi.
Chẳng lẽ…. An Húc Thần là
gay?!
Má ơi! Cô chọn lựa đến
ngàn lần, kết quả chọn đúng người đồng tính luyến ái làm chồng ư?
Hay là, anh có bệnh không
muốn ai biết, ngại nói ra?
Không thể không thể, nghĩ
tới nghĩ lui đều rất kinh khủng, đây là sở thích “hâm mộ” của cả đời cô…. Á,
không đúng, là hạnh phúc, aizz…. Cũng không đúng, mà dù cho có là sở thích “hâm
mộ” cả đời hay “hạnh phúc” đi nữa, cô phải mau chóng làm rõ mới được!
******
Tân Huống Kim Khống đã
giúp tập đoàn Thế An thoái khỏi tình trạng hiểm nguy, giờ đã bước lên quỹ đạo
mới, nhưng, thực ra chủ tịch An Cung Bình sau trận phong ba này dã ngã bệnh,
thân thể ngày càng suy yếu, ông tuyên bố nghỉ hưu, giao toàn quyền kinh doanh
vào tay con.
An Húc Thần tiếp nhận
chức vụ, mạnh mẽ quyết đoán chỉnh đốn tập đoàn Thế An, điều động nhân sự chuyển
giao kỳ hạn làm cả công ty luôn bận rộn, tất cả mọi người đã thích ứng, dĩ
nhiên bao gồm cả An Húc Thần.
Lúc này, anh bận tối mày
tối mặt, vốn không thân thiết với Huống Vịnh Ninh, giờ lại bất hòa, nhưng anh
không rảnh băn khoăn nhiều như thế, dù sao, cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu đã
không nằm trong kế hoạch sắp tới của anh, hơn nữa, Vịnh Ninh thân là con gái
của một phú thương (1), chắc là có thể hiểu người đàn ông vì sự nghiệp mà phải
vứt bỏ những gì.
Nhưng, anh không thể
không thầm khen tính nhẫn nại của cô, mặc dù bị anh lạnh nhạt, cô vẫn chăm lo
việc nhà như trước, dù có mời giúp việc, nhưng anh biết rõ cô đã làm những gì.
Anh thấy dụng tâm của cô
với cuộc hôn nhân này, có lẽ, cách nói chính xác hơn là dụng tâm của cô với
anh?
Tóm lại, anh phát hiện
mình không còn ý định gạt bỏ cô như ban đầu nữa!
Đêm nay, như bình thường,
An Húc Thần đến mười giờ mới tan làm, một bước vào nhà lại nhận thấy không khí
có điềm khác lạ.
Trong gian phòng, tràn
ngập mùi hoa hồng, ngọn đèn mờ ảo, một bầu không khí mập mờ, lãng mạn….
“Đang làm trò gì vậy?”
Anh nghi hoặc nói nhỏ, đoán tám mươi phần trăm là Huống Vịnh Ninh muốn chúc
mừng ngày gì đó nên mới màu mè như vậy, ở phương diện này cô luôn tốn rất nhiều
tâm tư.
“Hi, anh đã về rồi!”
Huống Vịnh Ninh bê một nồi hầm ra, từ phòng bếp đi đến nhà ăn, thấy anh thì mỉm
cười ngọt ngào, nhẹ nhàng cất giọng chào hỏi.
“Trễ thế này mà vẫn còn
nấu sao?” Anh buồn bực hỏi, chăm chú ngước lên, có như vậy mắt mới không trợn
trừng.
Phía sau tạp dề viền hoa
xinh xắn, cô mặc một chiếc váy ngủ to tằm màu đen mỏng như cánh ve, hơn nữa
chiều dài còn không đến nửa đùi!
Con mắt anh âm u, cổ họng
khô lại.
“Đây là canh hầm.” Cô
cười đặt nồi canh xuống. “Gần đây anh quá bận, em muốn nhân lúc lập đông (2),
nấu chút canh dinh dưỡng cho anh bổ sung thể lực.”
Nhìn cô cười đến đẹp làm
sao, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, nhưng theo bản năng An Húc
Thần vẫn cự tuyệt. “Anh khỏe, không cần phải tẩm bổ đâu.”
“Nhưng làm đã làm rồi,
anh uống một chút thôi, được không?” Cô tiến lên phía trước, nhận lấy áo khoác
của anh, theo đuôi anh đi vào phòng ngủ, giúp anh cởi quần áo.
Anh vốn định từ chối,
nhưng vừa quay đầu, đã thấy cô khom người chỉnh tay áo, vốn đã ngắn không thể
ngắn hơn nữa, giờ lại bị kéo lên thêm, dưới chiếc váy cảnh xuân chợt lộ—cái
mông tròn trịa, quần lót Lace, chân dài cân xứng, làm bụng dưới của anh khó
chịu, thiếu chút nữa thì ngừng cả hô hấp.
Vì bất mãn với cuộc hôn
nhân này, theo bản năng, anh luôn giữ khoảng cách với cô, hơn nữa mấy ngày nay,
anh sứt đầu mẻ trán vì tiếp nhận công việc của tập đoàn Thế An, cho nên anh
không nghĩ đến chuyện kia, nhưng đấy không có nghĩa là anh không có cảm giác
với người khác phái, hôm nay cô lại mặc như vậy, còn không chú ý để lộ cảnh
xuân, anh cực kỳ hoài nghi, chẳng phải đây gọi là cố tình mê hoặc!
“Em nói hôm nay là đông
chí (3), còn mặc ít như vậy, không lạnh à?” Cô bỗng xoay người lại, ánh mắt
không kịp thu hồi nữa, anh ngẩn ra, đành thuận miệng nói.
“Trong phòng bật máy sưởi
mà.” Nhận ra đã thành công hấp dẫn sự chú ý của anh, Huống Vịnh Ninh mừng thầm,
ý cười càng thêm kiều mị.
“Chẳng trách anh cảm thấy
rất nóng.” An Húc Thần nới nới cổ áo, đem cảm giác khô nóng lúc này đổ tội cho
lò sưởi, anh đi đến phòng tắm.
Hắc hắc, chắc là
dục hỏa đốt nóng người rồi? Cô thở nhẹ, bước đầu kết luận anh không phải gay,
cho nên mới có phản ứng khi cô ăn mặc gợi cảm.
“Húc Thần, không uống
canh nóng trước à?” Cô vội vàng gọi anh lại, lo uổng phí tâm huyết.
“Uống sau đi, anh tắm
trước.” Giọng nói của anh căng thẳng, phải xả chút nước lạnh mới có thể dập tắt
dục hỏa không tên trong cơ thể.
“Được rồi, chờ anh
a~~” Cô cố ý nói giọng mềm mại, nghe qua đã thấy mờ ám.
An Húc Thần bước vài
bước, dòng điện phóng qua làm toàn thân tê dại, không dám quay đầu, nhiệt hỏa
trong nháy mắt cháy lên hừng hực, càng nhanh bước đi thẳng lên tầng hai, tọt
vào phòng tắm khóa cửa lại.
Mùa đông mà tắm nước
lạnh, hình như không nhân đạo lắm, nhưng không còn cách khác, không như vậy,
anh cũng sắp không kiềm chế nổi rồi!
Sau mười lăm phút, anh
rửa đi một thân mỏi mệt, cũng rửa đi cảm giác khô cổ nóng người kia đi, đường
hoàng bước xuống tầng một, lại bị Huống Vịnh Ninh kéo ngồi xuống trước bàn ăn,
may vừa tắm qua nước lạnh, anh đã bình tĩnh nhiều rồi, ảnh hưởng to lớn của áo
ngủ gợi cảm cũng giảm xuống.
“Đến đây, mau uống khi
còn nóng đi.” Cô múc một chén súp đầy, đưa đến trước mặt anh.
“Ừ.” Anh không từ chối,
còn cầm lấy thìa uống súp.
Thực ra không phải cô
không tốt, nhưng lý do bọn họ kết hôn không tốt, có lẽ nên thừa nhận, anh lạnh
lùng, cô vô tội, mà cô còn có thể cố gắng thu xếp gia đình bọn họ như vậy, cũng
làm khó cô rồi, cho nên anh sẽ cố gắng tiếp nhận tâm ý của cô, không hoàn toàn
từ chối cô ngoài ngàn dặm.
Chẳng mấy chốc đã thấy
đáy chiếc bát, bỗng nhiên anh phát hiện cô đang chống tay nhìn anh, còn mình
lại không uống.
“Sao em không uống?” Anh
nghi ngờ hỏi.
Kỳ lạ, ánh mắt kia, coi
anh như chíp bông!
“À, cái này chỉ thích hợp
cho anh uống thôi.” Cô mỉm cười chân thành, ngọt ngào đáp.
“Vì sao?” Anh buồn
bực hỏi lại, sau đó bưng bát lên, uống ngụm canh cuối cùng.
“Bởi vì cái này là tráng
dương a!” Cô dùng vẻ mặt ngây thơ trả lời.
Anh chợt trố mắt, kinh
ngạc nén giận. “Phù phù──”
Cái từ này, ngọn lửa dấy
lên sẽ không nhỏ, mà chính là ngọn lửa hừng hực, cho dù tắm nước lạnh cũng
không thể địch lại uy lực của canh này?!?!
(1) Nhà buôn lớn
giàu có
(2) Tiết bắt đầu mùa đông
vào khoảng tháng mười âm lịch
(3) Tiết Đông chí,
theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu
bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch.
Theo Dương lịch, ngày Đông chí, là vào khoảng 21, 22 tháng 12.
Nói xong, anh hôn cô, che
đi thắc mắc của cô, bàn tay to lập tức xoa lên thân thể uyển chuyển làm anh
mong nhớ cả đêm kia.
Huống Vịnh Ninh chấn động
không thôi, lời nói nồng nhiệt và hơi thở bá đạo của anh thổi bay cô….
“...... Húc
Thần...... Em yêu anh......” Đắm chìm trong ngọn lửa hoan ái, cô không e dè gì
nữa, nhỏ giọng gọi tên anh, tình ý nồng đậm.
Lòng An Húc Thần khẽ rung
động, nhìn ánh mắt của cô, đáy mắt anh hoang mang phức tạp, ngay sau đó càng
mạnh mẽ tiến công, làm cô quên cả hiện tại, không thể tiếp tục nói……
Sau sáu tháng kết hôn,
cuối cùng bọn họ đã chính thức thành vợ chồng.
Cô nói cô yêu anh......
Ngồi trước quán bar, bạn
thân vừa rời chỗ, cảm giác trống rỗng, bất giác như rơi vào cõi mộng tiên, bỗng
dưng An Húc Thần nhớ đến vài ngày trước, khi anh hoan ái cùng Huống Vịnh Ninh
đã nói ra lời yêu thương thắm thiết.
Hơn một tháng trước, sau
khi bọn họ đã thay đổi mối quan hệ hôn nhân hữu danh vô thực, trong phương diện
tình ái anh không cố lảng tránh cô nữa, có lẽ, quay đầu quá lâu nên giờ phải bù
đắp lại, mà lực hấp dẫn mãnh liệt của cô làm chính anh kinh ngạc, thường xuyên
muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng mỗi lần, khi
cô đắm chìm trong biển tình, nói cô yêu anh, mà mỗi lần anh nghe, đều thấy
trong lòng có một loại biến hóa kỳ diệu, làm anh rất hoang mang.
Từ miệng cô nói ra ba chữ
này, giống như câu thần chú chứa ma lực, tựa như dây leo cuốn lấy tâm trí anh,
ngập tràn trái tim anh.
Vì lấy anh, nên mới yêu
anh sao?
Như vậy, có phải dù gả
cho ai, cô đều giao trái tim của mình ra không? Ý thức được điểm ấy, mày kiếm
nhíu lại, anh không thích suy đoán này.
Cả con người và tấm lòng
của cô đều hoàn mỹ, hoàn cảnh và điều kiện xuất sắc lại vô cùng hiếm có, theo
lý thuyết, đời sống tình cảm cá nhân sẽ có rất nhiều lựa chọn, vì sao cô lại
nguyện ý theo sự sắp đặt của cha, vui vẻ đón nhận một đoạn tình cảm không có
nền tảng, chỉ dựa trên lợi ích của cuộc hôn nhân này thôi sao?
Không phải anh tự ti, cho
điều kiện của mình thua người khác, nhưng trên thực tế, có thể có lực lượng
ngang với Tân Huống Kim Khống, trên giới kinh doanh có khối người, hơn nữa lúc
ấy tập đoàn Thế An đang có nguy cơ phá sản, Huống Cơ Vinh vì sao còn cố ý gả
con gái cho anh?
“A, tại chỗ nào nhiệt thế
này, cậu ngây ngốc cái gì?” Trịnh Duẫn Võ từ toilet về lại chỗ ngồi, bàn tay
lớn dùng sức vỗ mạnh vào lưng An Húc Thần, thiết chút nữa làm anh bay ra khỏi quầy
bar ba dặm.
“Cậu muốn gãy tay à? Đánh
người đau như vậy?” An Húc Thần xoa nhẹ nơi bị đánh trúng, tức giận phản kháng.
Anh và Trịnh Duẫn Võ từ
trung học đã là bạn tốt, giờ mỗi người trong lĩnh vực của mình đều có một mảnh
trời riêng, thỉnh thoảng lại hẹn gặp ở một chỗ, giao tình không phải ít, mà hôm
nay mới có thể gặp mặt, cho nên chỉ có anh và Trịnh Duẫn Võ đến trước, tối nay
Chu Nghị mới đến được.
“Cậu giấu vợ đẹp trong
nhà, không đưa cô ấy đến cho bạn tốt xem mặt, để cô ấy một mình vượt qua đêm
dài, đáng đánh.” Trịnh Duẫn Võ nhanh mồm nhanh miệng trêu trọc nói.
“Đàn ông tụ tập, đưa phụ
nữ đến làm gì? Hơn nữa cô ấy lại không quen các cậu.” Giọng An Húc Thần kiên
quyết, rung cả chiếc chén, phát ra tiếng vang của đá va vào thủy tinh, sau đó
một ngụm uống cạn cả cốc uýt-ky đặc.
Có lẽ trái tim chưa hoàn
toàn rộng mở đúng không, những việc vướng mắc, anh đều giữ lại trong lòng.
Không giống cô, toàn tâm toàn ý, lấy anh làm trung tâm…
Suy nghĩ thiếu chút nữa
lại bay đến chỗ cô, anh lập tức đóng tâm tư, không thích cảm giác không thể nắm
trong tay.
“Chậc chậc, biết nhau lâu
như vậy, giờ tôi mới biết chủ nghĩa đàn ông của cậu nghiêm trọng như thế.”
Trịnh Duẫn Võ kinh ngạc, cũng cảm nhận được hình như anh bị thứ gì đó trói
buộc, ý chỉ muốn hỏi thăm. “Tôi vốn không biết cậu theo chủ nghĩa đàn ông cổ hủ
như thế, không ngờ ‘cưới vợ’ rồi thì thay đổi, nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân
‘cưới vợ’ thật, hay vì nguyên nhân ‘bà xã là Huống Vịnh Ninh’ đây?”
“Cũng không phải gì quá
khắt khe, có gì mà thay đổi chứ?” Nói về đề tài này, An Húc Thần có chút phản
khàng.
“Đương nhiên khác,
nếu được chọn lại lần thứ hai, ắt hẳn cậu vẫn chọn cô ấy!” Trịnh Duẫn Võ làm bộ
như một nhà Gia Cát hiện đại.
Trước hôn nhân là tiệc
độc thân, An Húc Thần đã từng bất mãn về cuộc hôn nhân mang tính thương mại
này, cho nên Trịnh Duẫn Võ đoán rằng cho đến bây giờ anh vẫn chưa gỡ hết khúc
mắc.
“Vì sao tớ phải chọn cô
ấy?” An Húc Thần bĩu môi, lại rót rượu cho mình.
Trịnh Duẫn Võ cười châm
chọc, làm bộ khách khí hỏi: “Muốn tớ nói thật sao?”
An Húc Thần lườm anh,
lạnh lùng giễu cợt: “Có khi nào mà cậu không nói thẳng vậy?”
Trịnh Duẫn Võ thẳng tanh,
có chuyện thì nói, có rắm thì đánh, căn bản không hiểu thế nào quanh co lòng
vòng, vài năm làm bạn, anh còn không hiểu anh ta sao?
Ngược lại, Trịnh Duẫn Võ
cũng hiểu anh, thậm chí đứng ở góc độ người bàng quan, phân tích ra, ngay cả
anh cũng không hiểu mình.
“Ha ha, nói cũng
đúng, nói thẳng mới thật vui sướng!” Trịnh Duẫn Võ sảng khoái cười to, uống
xong cốc uýt-ky ướp đá, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Căn cứ vào quan sát và
phán đoán của tớ, An tiên sinh vì uy danh của gia tộc Huống tiểu thư, danh
vọng, địa vị cực kỳ không tầm thường, sợ bị người ta nói bấu váy người ta mà
vươn lên, dựa vào nhà mẹ đẻ của bà xã mới thăng chức được, cho nên chạm đến tự
tôn của đàn ông, theo bản năng thể hiện chủ nghĩa đàn ông, muốn chứng minh mình
không thấp hơn vợ, hơn nữa còn nắm giữ quyền trong tay, tớ nói vậy, đúng
không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng vẻ
mặt Trịnh Duẫn Võ nhìn về phía anh khẳng định, ngoài ra còn có nụ cười tự tin
hiểu rõ khúc mắc trong lòng anh.
Anh mặc từng chiếc một,
nhận ra âu phục là đồ mới, cà vạt mới, ngay cả thắt lưng cũng mới… Phải thừa
nhận Huống Vịnh Ninh là một người phụ nữ rất chu đáo.
Cho dù anh không gần gũi
cô, nhưng cô vẫn lặng lẽ lo lắng cho anh, phàm là khẩu vị của anh, thói quen
của anh, sở thích của anh… Cô đều dựa vào quan sát mà biết tường tận.
Những món đồ này thật
tốt, anh mặc vào, cỡ áo bao nhiêu, vòng eo bao nhiêu, anh chưa từng nói với cô,
nhưng lại rất vừa vặn, không phải cô có con mắt thần, mà là vô cùng cẩn thận.
Nên nói như thế nào về
Huống Vịnh Ninh đây?
Vốn tưởng ỷ vào bối cảnh
hùng hậu của Tân Huống Kim Khống, cô sẽ là một thiên kim đại tiểu thư kiêu căng
bốc đồng, thậm chí có thể vì quan hệ giữa Tân Huống Kim Khống và tập đoàn Thế
An mà ra vẻ cao quý, nhưng cô không như thế. Ba tháng nay, khi đối mặt anh cố ý
lãnh đạm xa cách, không đi hưởng tuần trăng mật, không sinh hoạt vợ chồng, đối
với cô như “tảng băng”, cô đều yên lặng đón nhận, chưa từng oán giận hay nhờ
anh một việc gì, còn chăm chỉ quản lý việc nhà.
Ngay từ đầu thấy cô tràn
trề thích thú chuẩn bị bữa sáng, anh cho tám phần là chỉ được vài bữa, không
ngờ cô có thể làm đến bây giờ, chỉ cần là ngày anh đi làm sẽ không làm gián
đoạn.
Thẳng tanh mà nói, cô
khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ.
“Em giúp anh thắt cà vạt
nhé!” Chắc chắn bữa sáng đã thu xếp ổn thỏa, Huống Vịnh Ninh mới lên lầu gọi
anh dùng cơm, thấy anh đang chuẩn bị thắt cà vạt, mắt sáng bừng lên, vội chạy
đến đoạt lấy công việc của anh.
Hắc hắc, lúc trước vì anh
cô mới học cách thắt cà vạt, âm thầm luyện tập vài lần, bây giờ cuối cùng đã có
thể phát huy tác dụng.
An Húc Thần vốn định từ
chối, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt lóe ra tia sáng của cô, như thể thắt cà
vạt là chuyện làm cô vui vẻ khôn xiết, lời khước từ tự nhiên không nói ra được.
Hiếm khi ở gần anh như
vậy, tim Huống Vịnh Ninh nhảy loạn lên, vốn khi luyện tập động tác khá linh
hoạt, nhưng lúc này lại quá khẩn trương mà tay run run như cụ già tám mươi
tuổi, sắp thắt thành nơ hình con bướm.
“Ơ? Anh đổi áo sơ mi à?”
Vì hồi hộp, bây giờ cô mới nhận ra chiếc áo anh mặc trên người không phải là
cái ban đầu cô chọn.
“Ừ, anh không thích màu
phấn hồng.” Anh lạnh lùng nói, nhận ra kỹ năng thắt cà vạt của cô không tốt.
“Sao lại thế? Nam giới
mặc áo sơ mi phấn hồng rất nhã nhặn mà.” Nhầm rồi, vội vàng đổi đề tài để kéo
dài thời gian, lần nữa lại lần nữa.
“Cô à, đó là màu của nữ
giới.” Anh bĩu môi, lời ít ý nhiều, hạ khuôn mặt tuấn tú xuống, tỏ rõ ý kháng
cự.
Cách nói và biểu tình của
anh, làm Huống Vịnh Ninh không khỏi liên tường màu phấn hồng chính là màu đáng
sợ của một bé trai, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng yêu.
“Được rồi, buổi
chiều em sẽ mang đi đổi sang màu khác.” Đột nhiên nghĩ lại, mỉm cười hỏi thăm.
“Vậy anh nói cho em biết, anh thích màu nào nhất?” Tuy rằng cô biết rồi, nhưng vẫn
hi vọng có thể nghe chính miệng anh nói.
“......” Anh khẽ mím môi.
Làm gì vậy? Bộ dáng hiện tại của anh dễ bắt chuyện lắm sao? Anh không muốn tán
gẫu với cô nhiều chuyện thế.
Anh có khúc mắc với cô,
dựa vào danh dự của đàn ông, cuộc hôn nhân bị ép buộc này chính là gông xiềng
vô hình, anh không muốn nghe người ta nói lấy vợ vì của, cho nên với việc vợ
ngoan ngoãn nghe lời… lời ra tiếng vào, cho nên từ trong tiềm thức đã tự tạo
khoảng cách.
“Nói đi nói đi mà, về sau
em đỡ phải mua nhầm rồi đổi lại, phiền toái lắm á.” Huống Vịnh Ninh không thể
nén tính cách làm nũng như cô bé ở nhà, nhất thời không cẩn thận, nhưng lại lắc
lắc chiếc cà vạt trên cổ anh, không ngờ lại ghìm quá chặt….
“Khụ khụ khụ......”
Khuôn mặt tuấn tú tức thì hồng lên, mở mắt ho khan, che trước cổ.
“A! Xin lỗi, xin lỗi!” Cô
sợ đến tới mức khuôn mặt nhỏ nanh tái đi, vội vàng buông tay, nhỏ giọng giải
thích. Là cô rất yêu rất yêu chồng mình, tuyệt đối không có ý niệm mưu sát chồng
trong đầu đâu nha.
Được trả tự do, ho khan
ngừng lại, An Húc Thần tháo cà vạt ra, tự mình thắt lại.
“Húc Thần, em không
cẩn thận, chỉ là nhỡ tay thôi.” Cô dùng ánh mắt có thể so sánh được với nai
Bambi, vô tội nói.
Nhỡ tay mà thiếu chút nữa
thì xiết chết anh, nếu thật sự chọc đến cô, kết quả chắc chắn là thê thảm mà?
“Anh biết.” Anh gật
đầu cứng ngắc, tỏ vẻ nhận lời giải thích của cô, nhưng với động tác tiến lên
lần nữa muốn chỉnh cà vạt cho anh, xin miễn cho kẻ bất tài đi.
“Hả...... Còn......
Bữa sáng chuẩn bị tốt rồi, nhanh đi ăn đi!” Huống Vịnh Nịnh lúng túng, đành
phải nói sang chuyện khác.
“Ừ.” An Húc Thần đáp lại,
vừa đi vừa theo bản năng thắt cà vạt, trong lòng có bóng ma nên thắt cà vạt rất
lỏng, bỗng nhiên cảm thấy cà vạt là một loại hung khí làm hại đến sự an toàn
của bản thân, đồng thời, trong lòng anh nghĩ đến….
Nếu anh lại tiếp tục lạnh
nhạt với cô bé Huống Vịnh Ninh này, có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Khủng bố a ~~
Một đôi vợ chồng kết hôn
gần nửa năm, chồng đẹp trai, vợ xinh xắn, tuổi theo thứ tự là ba mươi và hai
sáu tuổi, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày đều nằm chung giường, nhưng, lại
không hề làm lễ động phòng, mọi người nói có phải kỳ quái hay không?
Đương nhiên là kỳ quái
rồi, còn kỳ quái hơn cả hai con hổ nữa kia?
Vì thế, Huống Vịnh Nịnh
kiểm tra mình trước gương lớn trong phòng tắm, xét xem thứ kỳ quái có phải là
cô hay không?
Một đầu tóc đen, cô chăm
sóc nó mềm mại như mây, đen nhánh mà sáng bóng, lấp lánh động lòng người. Nói
đến gương mặt, cô không tự mãn đến mức cho rằng không ai là đối thủ, nhưng, cô
có đôi lông mày hoàn mỹ, không miêu tả cũng cong như trăng rằm; ánh mắt trong
veo như nước, sáng như sao, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng không cần trang
điểm lúc nào cũng trơn bóng.
Lại nhìn đến dáng người,
mặc dù không phải báu vật gợi cảm, nhưng cũng là kết hợp hài hòa, đường cong lả
lướt; da lại càng được dưỡng cẩn thận, vừa mềm mịn vừa có độ đàn hồi......
Giống như đóa cam túc chỉ
nở vì một người, cũng chỉ vì muốn hấp dẫn An Húc Thần, mong được anh chú ý đến,
mà càng chọn trang phục kỹ lưỡng hơn.
Chỉ tiếc, không biết sao
anh lại thế này, mỗi ngày cô đều ngủ bên cạnh anh, anh lại ngay cả chạm vào cô
cũng không......