Chồng Trước Dụ Hoặc

Chương 10



Từ thử đồ ăn kết quả lại biến thành đầu rơi máu chảy, thật sự là ngoài dự kiến của mọi người.

An Húc Thần phải khâu bên phải đầu đến sáu mũi, tay phải cũng có một đường rách, lòng bàn tay trái bị trầy da, tuy nhiên thương thế cũng thực ra không nghiêm trọng lắm.

Cũng tại khi đó vết thương chảy ra khá nhiều máu, còn chảy cả xuống mặt, thoạt nhìn có chút kinh khủng, hơn nữa An Húc Thần lại đỡ cho Huống Vịnh Ninh, vốn không phải việc bình thường, cho nên ngay lúc đó, chân tay hoảng sợ đến luống cuống, kinh hoảng lo lắng cũng không có gì đáng trách.

Một đả kích này, làm Huống Vịnh Ninh tỉnh lại từ nơi sâu nhất trong đáy lòng, An Húc Thần hiện giờ từ lúc nào đã coi trọng phụ nữ như vậy?

Vì cô anh không màng nguy hiểm, dù vết thương không nghiêm trọng, nhưng đây là động tác phản xạ theo bản năng, phía sau biểu lộ thay cho tâm ý, không phải một câu anh yêu em có thể nói rõ hết được.

Đơn giản mà nói, An Húc Thần đã đánh bại cảm giác không an toàn của cô, hoàn toàn thu phục lòng cô.

Chỉ cần có thể có được anh yêu như vậy, cô nguyện ý vì anh làm mọi chuyện, mãi mãi ở bên cạnh anh, cam tâm làm một người con gái nhỏ bé.

“Húc Thần, anh xong việc rồi sao?” Huống Vịnh Nịnh đi ra từ phòng tắm, nhìn về người đàn ông yêu dấu phía trước bàn làm việc đang lật xem sổ sách của công ty.

“Ử, xong việc rồi.” An Húc Thần quay đầu nhìn về phía vợ, tuy giờ phút này cô chỉ lộ ra một phần mặt, nhưng cũng khiến cả người cô tản ra ánh sáng động lòng người.

“Đi tắm trước đi.” Cô cười lớn chỉ chỉ vào phòng tắm.

“Em tắm trước là được rồi, anh tắm lâu lắm.” Anh từ chối, trên tay có vết thương, tắm thì đúng là không tiện, hôm qua sau khi xử lý vết thương từ viện về nhà, anh đã tắm rửa cả buổi rồi.

“Đến đây, em giúp anh tắm.” Cô như “chiêu tài miêu” (1) , xấu hổ yêu kiều ngoắc anh.

Tim An Húc Thần đập thật nhanh, ánh mắt cũng sáng ngời.

“Em giúp anh tắm?” Anh không thể tin được, hướng cô xác nhận.

“Ừ, không cần sao? Vậy quên đi!” Cô cố ý chọc anh, nhún nhún vai giả bộ bỏ đi.

“Muốn! Đương nhiên muốn!” Sợ cô đổi ý, anh như gắn phong hỏa luân (2) vào chân, chạy như bay đến phòng tắm.

“Sao anh cao hứng vậy? Em chỉ giúp anh tắm thôi, đừng hiểu sai nha!” Cô cảnh báo trước, đề phòng anh có ý nghĩ không an phận.

“Tắm cũng có bà xã phục vụ, đương nhiên là cao hứng rồi!” Anh hí ha hí hửng bắt đầu cởi quần áo. “Nhưng, sự thanh minh của em ngược lại còn làm anh cao hứng có ý tưởng trong đầu… Bà xã, chúng ta tắm uyên ương đi!” Anh gian ác liếc cô đề nghị.

“Uyên ương cái đầu anh! Nghĩ giỏi lắm!” Cô xấu hổ cắn môi, thiếu chút nữa quên cả vết thương trên đầu anh, muốn cốc một cái thật mạnh. “Anh xem lại mình đi, bàn tay thì bị trầy một mảng lớn như vậy, còn nhiễm trùng nữa, vết thương trên cánh tay tuy không phải khâu, nhưng nhìn cũng khủng bố a!” Cô vừa nói vừa kiểm tra thương thế của anh.

“Em có thể tự làm mà, tự giúp mình tìm hiểu.” Anh cởi sạch trơn, mở rộng cánh tay, ra dấu bảo cô chủ động.

Huống Vịnh Ninh đáp lại là một ánh mắt rõ ràng không khách khí, hạ quyết tâm không bị ảnh hưởng; Vì muốn vết thương của anh nhanh khỏi hẳn, quyết không thể buông thả tình dục được, bị anh mê hoặc.

“Ngồi xuống đây đi, nâng tay trái lên một ít.” Cô kéo anh xuống một chiếc ghế ngồi nhỏ, múc nước ấm trong bồn tắm lớn, từ từ xối lên thân thể anh, còn thân mật hỏi: “Có nóng không? Nước như vậy đủ ấm chứ?”

“Được rồi.” Từ đáy lòng ngập tràn tư vị cười, an tâm hưởng thụ. “Có bà xã chăm sóc, thật là hạnh phúc.”

Cô nhếch môi cười, khóe miệng và ánh mắt, ngọt tựa như mật.

“Em cũng rất hạnh phúc, có ông xã là anh hùng, dũng cảm quên mình bảo vệ em.” Cô di chuyển đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nói.

An Húc Thần cười ngọt ngào, may mà phòng tắm chỉ có hai người bọn họ, nếu không ánh mắt của người thứ ba nhất định sẽ bị tia sáng hạnh phúc chói lòa của họ làm đui mù.

“Anh muốn gội đầu sao?” Cô đột nhiên hỏi. Vì bên phải đầu là vết thương, hôm qua anh đã không gội, qua hai ngày, nhất định rất khó chịu.

“Muốn a, nhưng không phải đã nói vết thương không được chạm vào nước, sẽ nhiễm trùng sao?” Anh thẳng tanh nói, xác nhận có điểm khó chịu, nếu thật sự trước khi cắt chỉ mà không thể gội, sợ anh sẽ không chịu nổi mất.

“A...... Để em nghĩ cách.” Cô xem xét đầu anh, nghiêm túc cắn môi suy nghĩ. “Thế này đi, anh trước tiên......”

(1) mèo thần tài, con mèo chiêu tài

(2) http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcT1AfFUAQ0xp3wkbHEhaxQ_PyQkYrZO-taS_ABFyL_pt6dou-p5

Bọn họ đang nghĩ biện pháp, thảo luận nên làm thế nào mà vừa gội được vừa tránh được vết thương, sau đó lập tức thử nghiệm.

“A! Như vậy không được......”

“A, cổ anh trật rồi!”

“Anh đừng lộn xộn!”

Hai người lúng ta lúng túng, nhưng trong phòng tắm náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười.

Hạnh phúc, thì ra đơn giản thế này, chỉ cần có lòng, mọi chuyện đều có thể!

Vết thương của An Húc Thần nhanh chóng lành như cũ, một tuần sau đúng giờ đến viện cắt chỉ.

Nhưng mà, dù An Húc Thần đã khỏi anh, thái độ của Huống Vịnh Ninh với anh vẫn như trước không thay đổi, tình cảm của hai người không ngừng phát triển, đôi bên đều vô cùng nhiệt tình, chỉ số buồn nôn đã bứt phá trình độ hiện có.

Hôm nay là ngày nghỉ, trên bàn cơm là bữa sáng với đông đủ toàn viên, dĩ nhiên, cái gọi là toàn viên, không bao gồm đàn ông đã lập gia đình của Huống gia.

Nhưng khuê nữ chỉ còn có Huống Uy Uy, hơn nữa không thể tính cả vợ chồng An Húc Thần mới đúng, người ta nói con gái gả chồng như bát nước hắt đi, nhưng hết lần này đến lần khác vợ chồng họ đều rất tự nhiên khi đến nhà mẹ đẻ.

“Ba, mẹ chào buổi sáng.” An Húc Thần và Huống Vịnh Nịnh xuống nhà ăn trình diện, đống thanh chào hỏi, ngay cả ở nhà cũng tay trong tay, không e dè bày ra tình cảm giữa họ tốt thế nào!

“Đi tập thể dục a?” Huống Vinh Cơ thấy quần áo của họ hỏi.

“Dạ, chạy ở gần đây.” An Húc Thần mỉm cười đáp, bắt đầu chọn món trên bàn ăn kiểu Tây Âu.

“Đúng, phải vận động nhiều, thân thể mới khỏe mạnh.” Huống mẹ cười tươi nhìn con gái và con rể, thân là bề trên, có thể thấy con gái hạnh phúc, cảm thấy thập phần vui mừng.

“Đúng vậy, vận động về, tinh thần sẽ rất tốt!” Huống Vịnh Ninh cười tươi như hoa, tâm tốt làm sắc mặt cô hồng nhuận.

An Húc Thần đưa cà phê đến trước mặt vợ. “Này, cà phê, hai thìa đường, hai thìa sữa.”

“Oa ~ ~ tuyệt quá! Nhớ kỹ rồi đó!” Cô vui vẻ véo hai má anh, bộ dáng như cố nén không hôn thưởng cho anh.

“Đó là đương nhiên, giờ thói quen của em anh nắm rõ như lòng bàn tay.” Anh thực tự nhiên tiếp nhận hành động của vợ, ánh mắt dịu dàng cưng chiều.

Quá khứ anh ích kỷ quá mức, chỉ nhận mà không trả, nhưng, hiện tại anh đã hối cải làm lại, quyết chí làm một ông xã tốt!

Thấy thế, ba người khác ở đây—vợ chồng Huống Vinh Cơ và Huống Uy Uy, không khỏi con nhìn mẹ, mẹ nhìn ba, riêng bản thân đương sự lại không có cảm giác buồn nôn, còn tiếp tục diễn tiết mục vợ chồng ân ái.

“Để em phết mứt hoa quả lên bánh mì giúp anh, à mà muốn kèm với trứng ốp lết không thế?” Huống Vịnh Nịnh ân cần thu xếp, nhanh nhẹn hỏi chồng.

“Được.” An Húc Thần nâng tay đỡ lấy, hưởng thụ sự săn sóc của bà xã.

“A, trứng ốp lết này chín quá!” Cô nhíu mày chán ghét, tự nhận lấy, sau đó đứng dậy.

“Tiểu thư, tôi làm được rồi.” Quản gia vội chạy đến ôm việc.

“Không, làm trứng ốp lết cho ông xã phải để tự tôi làm.” Huống Vịnh Nịnh ngày ngày, đều giống con bướm nhanh nhẹn đi đến phòng bếp.

Nghe vậy, vợ chồng Huống Vinh Cơ vợ và Huống Uy Uy lại im lặng ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía An Húc Thần và Huống Vịnh Ninh, sau đó lại yên lặng cúi đầu tiếp tục dùng cơm, trong lòng đồng thời hiện lên tín hiệu SOS, mặc dù không đến mức giống nhau như đúc, nhưng cũng na ná.

Đủ rồi...... Biết bọn họ cảm tình là được rồi, nhưng có cần phải buồn nôn như vậy không?

Chỉ chốc lát sau, Huống Vịnh Nịnh trở lại, như đang bê một tác phẩm cực kỳ xuất sắc, hiến vật quý đặt lên bàn ăn.

“Húc Thần anh xem, em đã làm trứng ốp lết này rất xinh xắn nha!” Cô hồn nhiên, bất giác như lão Vương bán dưa (2), mèo khen mèo dài đuôi.

“Ừ, nhìn đã thấy ngon rồi.” An Húc Thần tất nhiên là phụ họa. Lúc trước đã làm cô đau buồn thật lâu, giờ làm cô vui vẻ là trách nhiệm của anh.

Một bên ba ánh mắt lại không hẹn mà cùng liếc đi, tiếp theo, mắt trợn trắng mắt trợn trắng, bĩu môi bĩu môi, thật không chịu nổi.

Làm ơn đi, không phải chỉ là một quả trứng ốp lết thôi sao? Bộ xinh xắn nhiều, ăn tốt lên chắc?

Tiếp theo vì dùng cơm, tiết mục buồn nôn tạm dừng trong chốc lát, nhưng, Huống Vịnh Ninh không bỏ qua cho họ, ngay cả dùng hoa quả cũng phát huy sở trường.

“Ông xã, ăn dưa nào, a…” Cô tự ăn, còn không quên bón cho ông xã ăn.

An Húc Thần quay đầu ăn ngay, như kiểu anh là em em là anh, trừ khi thân thiết quá phận, nếu không cũng chẳng kiêng dè gì.

“Khụ khụ......” Huống Vinh Cơ không chịu nổi nữa, anhg giọng nổi giận. “Lão già này đã chói mắt lắm rồi, các anh chị nhất định phải kích thích mắt của ta như vậy sao?”

An Húc Thần và Huống Vịnh Nịnh cùng ngẩn ra, nhưng thật ra Huống mẹ và Huống Uy Uy rất rõ lời này có ý gì, liền che miệng cười trộm.

Bọn họ không hiểu nhìn thế nào, vài giây sau mới kịp phản ứng, biết bị chế nhạo giễu cợt.

“Ba ~ ~” Huống Vịnh Nịnh giận dữ gọi, xấu hổ mặt đỏ bừng, lúc trước quên người bên cạnh, giờ mới hiểu ý không tốt.

“Thật có lỗi.” An Húc Thần xấu hổ nhấc môi.

“Ta nói An tiên sinh, An phu nhân, hai người các ngươi nghĩ xem có nên về nhà ở hay chưa? Như vậy, các ngươi muốn thân thiết như thế nào, cũng không có ai kháng nghị.” Ngữ khí của Huống Vinh Cơ mang sắc thái trêu chọc, thuận thế đề nghị.

Lúc trước, vì ông giúp đỡ con rể làm con gái đổi ý, cho nên mới đồng ý để anh vào ở, giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, cũng nên khôi phục lại như cũ, dù sao, nhà mình để không, lại ở nhà mẹ đẻ cũng không phải cách.

(2) một câu tục ngữ: Lão Vương bán dưa, vừa bán vừa khoe.

Huống mẹ và Huống Uy Uy vì cách xưng hô kia, nhịn không được bật cười khì khì.

An Húc Thần và Huống Vịnh Nịnh còn ngượng ngùng cúi đầu nhìn nhau, sau đó rất ăn ý nhận ra ý nói trong mắt đối phương.

“Về nhà?” An Húc Thần hỏi ý nguyện của cô.

Huống Vịnh Nịnh giương khóe môi mỏng, gật gật đầu.

“Về nhà của chúng ta?” Anh lại xác nhận.

“Ừ, chúng ta cùng về nhà đi!” Cô gật đầu thật mạnh, nở nụ cười xán lạn.

Thời gian xây dựng “Năm xưa” đã hơn nửa năm, cuối cùng trong mùa đông đã diễn ra buổi khai trương long trọng.

Mang danh Tân Huống Kim Khống, tin tức chị em Huống gia bắt tay xây dựng sự nghiệp hấp dẫn rất nhiều nhà báo, ưu đãi tháng khai trương đầu tiên thu hút rất nhiều khách quý, nhà hàng mỗi ngày đều đông như trảy hội, thậm chí còn làm tình hình giao thông tắc nghẽn, có thể nói là gây dựng căn cơ, quả pháo thứ nhất khai hỏa thành công.

Huống Vịnh Nịnh có sự nghiệp của mình, hơn nữa là nghề phục vụ ăn uống, mức độ bận rộn không nói chơi, so với An Húc Thần chỉ có hơn không có kém.

Hiện tại a, An Húc Thần cũng thường nếm tư vị ai oán, cũng vì bà xã bận quá, ngay cả hẹn hò cũng không dễ.

Hôm nay, là ngày nghỉ của “Năm xưa”, vừa vặn vào đúng một ngày đặc biệt, cho nên, nhà hàng tuy không bán cho người ngoài, nhưng nhà bếp có mở tiệc lớn, bếp trưởng Hà Kiện Long và bà chủ Huống Uy Uy, cùng hai gã nhân viên đều không nghỉ ngơi, đến nhà ăn chuẩn bị cho vị khách quý duy nhất hôm nay.

“Đèn và bóng xong chưa?” Huống Uy Uy bắt đầu kiểm tra lại.

“Rồi.” Nhân viên thứ nhất đáp lại.

“Hoa cất chưa?”

“Rồi.” Nhân viên thứ hai đáp lại.

“Sư phụ Hà đâu?”

“Đã đến lúc đặt gà tình yêu vào lò nướng, bàn cũng dọn xong rồi, đến lúc đó có thể mang gà nướng lên. Đồ khai vị, salad ướp trong tỷ lạnh, canh cũng hâm lại. Còn em?” Hà Kiện Long báo cáo lại, kế hoạch trước đó đã tốt rồi.

Huống Uy Uy lấy bản ghi nhớ ra đọc một lượt. “Âm nhạc, sâm panh, ly, bánh ngọt,… được rồi, tất cả ok.”

“Thời gian chắc cũng không còn nhiều lắm?” Hà Kiện Long nhìn đồng hồ nói.

“A!” Cũng nhìn đồng hồ, Huống Uy Uy kinh hô, vội vàng thét to. “Lui lại, mau mau mau......”

Nhiệm vụ hoàn thành, một hàng bốn người vội vội vàng vàng rời đi.

Ngồi cạnh ghế tài xế, Huống Vịnh Ninh nhìn cảnh lướt thật nhanh ngoài cửa sổ, mặt không thay đổi, nhưng trong lòng có điểm rầu rĩ không vui.

Đã là năm thứ hai kỷ niệm ngày kết hôn. An Húc Thần vẫn không đặt trong lòng, căn bản không hề nhớ.

Được rồi, không sao, cô biết đàn ông có thể quên ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm và những chuyện linh tinh đặc biệt không nhớ, cô vẫn như năm thứ nhất vậy, lén chuẩn bị, đặt nhà hàng, mua quà tặng, hẹn thời gian với anh.

Đáng ăn mừng là, bọn họ đang xuất phát, cho nên không có khả năng bị anh cho leo cây, cũng không cần lo lắng thấy anh ở một chỗ với ai đó.

Nhưng, cô lo lắng thu xếp, lại bị anh quấy rầy, làm cô không muốn cũng khó.

“Vịnh Nịnh, em đang tức giận sao?” Thoáng nhìn hai má cô phồng lên như con cá nóc, An Húc Thần đang lái xe liền hỏi thăm.

“Không.” Cô buồn rầu đáp.

“Gạt người, rõ ràng có, em soi gương xem, miệng cũng có thể treo đồ được đấy.” Anh thản nhiên cười.

“Được rồi, em thừa nhận là em không có hứng.” Anh quên ngày kỷ niệm kết hôn, hơn nữa còn quấy rầy cô đang thu xếp, cô khó mà vui được.

“Vì sao không cao hứng?” Anh biết rõ còn cố hỏi, cười đến vô tội.

Anh biết cô vì sao mất hứng, cũng biết hôm nay cô đặt trước nhà hàng và bữa tối dưới ánh nến, nhưng, anh cố ý làm ra vẻ cái gì cũng không biết, muốn làm cô bất ngờ.

“Người ta đặt nhà hàng rồi, đã đến giờ, anh lại đột nhiên nói muốn đền nhà ăn lấy đồ, làm họ hủy đơn đặt hàng, chẳng có chỗ ngồi nữa!” cô oán giận nói, lần đầu tiên đã bỏ lỡ, lần thứ hai không ngờ cũng nhỡ nốt. “Cuối cùng cái đồ kia hôm nay không lấy không được sao? Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Anh biết chứ.” Ba chữ ngắn gọn, làm oán hận của cô im bặt luôn.

“Anh có biết?!” Cô ngây người.

Biết mà sao không nói? Biết mà sao một chút dấu hiệu cũng không có?

“Đến rồi, xuống xe trước rồi nói sau.” Anh sang số, rút chìa, mỉm cười với cô.

Huống Vịnh Nịnh kinh ngạc xuống xe, ngẩng đầu nhìn thấy ngoài nhà hàng có ánh đèn, không khỏi nhíu đôi mi thanh tú.

“Hôm nay không bán hàng sao lại còn mở đèn? Không lẽ từ hôm qua đóng cửa chưa tắt, còn để đến bây giờ ư?” Bốn bước, cô đi lên thềm đá, An Húc Thần ung dung từ từ đi theo.

Cô vừa mở cửa lớn, bước vào sân nhà, đã thấy ánh đèn và trang trí khác hoàn toàn bình thường, há hốc mồm đứng sững tại chỗ.

Hàng nến xếp thành chữ “Anh yêu em” bằng tiếng Anh, lụa trắng và bóng bay buộc lên cột cạnh hiên cửa, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm…

Đầu bỗng hiện lên buổi lễ kết hôn, hình ảnh dải lụa trắng và bóng bay…… Cô che miệng, cảm động, hốc mắt đỏ hoe.

“Đẹp không?” An Húc Thần vòng ra sau lưng cô, ôm cô, thấp giọng hỏi bên tai, đồng thời thưởng thức tác phẩm của Huống Uy Uy cùng những người khác đã làm.

Gật đầu, nước mắt trong suốt rơi xuống, nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

Anh dắt tay cô, mười ngón giao nhau, bước vào căn phòng đắm chìm giai điệu lãng mạn.

“Mời ngồi.” Anh đưa cô đến một chỗ ngồi tốt nhất.

“Hôm nay anh có đến làm không?” Cô tò mò vô cùng.

Anh giữ bí mật, cho nên cô hoàn toàn không đoán được anh có sắp xếp!

“Bọn họ chuẩn bị xong đã đi rồi, giờ chỉ có hai chúng ta thôi.” Anh khoái trá nháy mắt mấy cái với cô, xoay người đến quầy bar lấy sâm panh lạnh và ly rượu.

“Em đến giúp......” Cô vừa đứng dậy, đã bị anh ngăn lại.

“Không, hôm nay để anh phục vụ em.” Bình thường, cuộc sống đều do cô thu xếp thay anh. Anh cũng nên tận lực đáp lại.

Huống Vịnh Nịnh mỉm cười, vui vẻ nhận sự an bài của anh.

Thấy anh bận rộn, lòng cô, trỗi lên ngọt ngào vui sướng, cả người bay bổng. Giống như say rượu.

Vài phút trước, cô còn rầu rĩ không vui, lúc này tâm tình thật ấm áp, cảm giác hạnh phúc cực kỳ hài lòng!

Một lát sau, An Húc Thần thu xếp xong, lúc này mới ngồi xuống, bắt đầu cùng cô.

“Em nghĩ anh lại quên, rất thất vọng đúng không?” Anh cười hỏi.

“Đúng vậy, không ngờ thì ra anh vẫn nhớ......” Nhưng, thu hoạch ngoài ý muốn này ngược lại càng khiến cô kinh hỉ.

“Năm đầu tiên không nhớ rõ, anh sẽ dùng ba mươi năm, bốn mươi năm, thậm chí năm mươi năm để bù lại, không thể quên được nữa.” Anh cười dịu dàng, nâng ly sâm panh khẽ chạm ly với cô.

“Dùng một ngày kỷ niệm bị quên, đổi lấy năm mươi ngày kỷ niệm phải nhớ rõ, tính vậy, là em được lợi rồi.” Cô cụng ly với anh, uống cạn hương vị ngọt ngào của sâm panh.

“Anh mới là lời.”

Cô khó hiểu chớp mắt. “Sao lại nói vậy?”

“Vì ….chiếc cọc hôn nhân này, anh phải cứu vớt sự nghiệp của anh, bỗng dưng có được một bà xã đáng yêu dễ thương, thông minh, hiền dịu, ân cần lại yêu anh, đương nhiên là anh lời rồi.” Anh cầm lấy bàn tay mềm mại, đặt lên một nụ hôn, nói ra lời tự đáy lòng.

“Sao em lại thấy lời nói của anh đầy mê hoặc nhỉ?” Cô nũng nịu liếc anh một cái.

“Nếu em nói bị con người của anh mê hoặc, anh sẽ cảm thấy càng tự hào hơn.” Anh hi vọng là người duy nhất, không thể thay thế được trong lòng vợ.

“Chắc chắn anh chưa biết rồi?” Cô bỗng nhiên cười thần bí.

“Cái gì?”

“Cái cọc hôn nhân này là do em yêu cầu, khi anh còn chưa gặp em, em đã giao cả trái tim cho anh.”

Cô nghiêng người, ôm lấy cổ anh, hôn anh thật sâu, lời nói ngập ngừng đầy tình ý, tiến vào đáy lòng anh…..

- Hết -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.