Vân Dật quay đầu lại nhìn về phía bé: "Làm sao vậy?"
"Đậu que có phải rất dài màu xanh lục đúng không ạ?" Tuế Tuế khoa tay múa chân tả.
Vân Dật hỏi: "Con thấy sao?"
"Vâng ạ!" Tuế Tuế gật đầu: "Con nhìn thấy, ở vườn bên kia."
Vân Dật bế Tuế Tuế lên, cầm theo rổ đi đến vườn bên trái.
Sau khi cậu đi vài bước đột nhiên dừng lại.
Dạ Lăng Hàn cầm camera đi theo cũng dừng lại.
Vân Dật quay đầu lại, đôi mắt sắc
lẹm nhìn chằm chằm vào mặt hắn, trong mắt chứa ngọn lửa muốn thiêu chết Dạ Lăng Hàn.
Ngay từ đầu Vân Dật cũng không chú ý tới Dạ Lăng Hàn đâu.
Nhưng vừa rồi dây dưa với Dạ Lăng Hàn, cậu đã biết được mùi tin tức tố của hắn, và mùi ấy đang ở ngay sau cậu.
Vân Dật không thể ngờ được Dạ Lăng Hàn lại có thể không biết xấu hổ mà đóng giả làm người quay phim.
Nếu không phải đang phát sóng trực tiếp với lại Tuế Tuế còn đang ở bên cạnh, cậu đã sớm một đấm cho hắn một trận, đấm vào cái gương mặt đáng ghét kia.
Nhiều năm như thế Vân Dật chưa từng phải chịu qua khuất nhục như này.
Gặp Dạ Lăng Hàn ba lần, cả ba lần đều bị hắn cưỡng hôn.
Loại sự việc này khiến cậu cả đời cũng không quên.
Dạ Lăng Hàn thấy trong mắt của Vân Dật không che giấu hận thù với ghét bỏ.
Hắn đã nghĩ đến đủ loại trường hợp tương ngộ với Kỷ Nhiên, nhưng lại chưa từng nghĩ đến rằng Kỷ Nhiên sẽ coi hắn như kẻ thù như vậy.
Trái tim của Dạ Lăng Hàn đau muốn mệnh, giống như một lưỡi dao cắm phập vào trái tim hắn chỉ cần rút ra là máu tươi đầm đìa.
Cố nhịn không ném camera xuống, chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác mà chạy đến ôm cậu.
Nói cho em ấy biết rằng hắn đã hối hận bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng Dạ Lăng Hàn vẫn nhịn xuống.
Hiện tại vẫn đang trong tiết mục, không phải lúc thích hợp để cởi bỏ hiểu lầm.
Dạ Lăng Hàn nhìn thẳng vào mắt của Vân Dật, bốn mắt chạm nhau, mãnh liệt tiếp xúc trong không trung.
"Chú ơi, chúng ta đi thôi!"
Giọng nói mềm mại của Tuế Tuế gọi về sự chú ý của Vân Dật, cậu nắm chặt rổ tre, áp phẫn nộ trong lòng xuống.
Vân Dật xoay người bế Tuế Tuế rời đi.
Dạ Lăng Hàn nhìn bóng dáng lạnh lùng của cậu mà thở dài ra tiếng.
Nếu không phải tin tức tố không thể làm giả, hắn thật không dám tin đây là Kỷ Nhiên.
Nhiên Nhiên của hắn sao lại trở nên lạnh nhạt thế này?
Dạ Lăng Hàn sờ đôi môi, giữa môi răng vẫn còn lưu lại hương vị của Vân Dật, nhưng loại hương vị ấy giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Môi rất đau, tâm lại càng đau hơn.
Vân Dật bế Tuế Tuế chạy đến vườn rau số 3, thành công tìm thấy đậu que.
Vừa thả đậu que vào rổ thì đã nghe thấy giọng nói của đạo diễn truyền đến: "Đã hết giờ! Nhiệm vụ kết thúc."
Bốn vị khách mời cùng bạn nhỏ đồng hành đi vào mảnh đất trống trước vườn rau.
Đặt rổ tre đã đánh số lên bàn, rau củ được lấy ra để kiểm tra.
Tả Hựu Trạch lúc này mới phát hiện, sáu loại rau củ của hắn không giống với ba người còn lại một chút nào.
"Ha ha, mấy người thua chắc rồi!"
Vẻ mặt Tả Hựu Trạch đắc ý: "Tôi đây chẳng cần phải so, trực tiếp đè bẹp mấy người luôn."
Hạ Ngưng với Tiết Y Phỉ che miệng cười, Vân Dật dùng ánh mắt thương hại nhìn Tả Hựu Trạch.
Sao nghệ sĩ dưới trướng của cậu lại có cái tên ngốc như này chứ? Chỉ số thông minh đều dùng để đổi lấy nhan sắc hết rồi sao?
Đạo diễn công bố kết quả thi đấu: "Đội 1 đủ hết: 100 điểm. Đội thứ 2 sai hết: -60 điểm. Đội 3 sáu loại sai hai: 40 điểm. Đội 4 sáu loại: 60 điểm."
Tả Hựu Trạch cúi đầu nhìn thẻ bài của hắn, hắn là đội số hai sai hết kia.
Tả Hựu Trạch kêu lên: "Này là sao chứ? Đội chúng tôi có bé con này nhớ rõ mành mạch sáu loại rau củ này mà."
Vân Dật nhìn không nổi nữa: "Cậu nhớ nhầm rồi, cà chua, cà tím, bầu, cải trắng, nấm kim châm, khoai tây, củ cải trắng, đậu que, dưa chuột, bắp cải tím. Là mười loại này mới đúng."
"Hoá ra tiểu nha đầu này nói chẳng trúng cái nào." Tả Hựu Trạch mặt như đưa đám nhìn bé con bên cạnh.
Bé gái nói: "Không phải anh hỏi em những loại rau củ em thích ăn sao?"
Tả Hựu Trạch: "......"
Đạo diễn chỉ nói một lần mà Vân Dật đã có thể nhớ kĩ như vậy, trí nhớ siêu tốt khiến người ta thán phục.
Tả Hựu Trạch kinh ngạc: "Anh Dật, trí nhớ của anh đỉnh vậy sao?"
Vân Dật nói: "Có thể cậu thuộc họ nhà cá, bơi một vòng là quên luôn."
Tiết Y Phỉ không thích nói chuyện nhưng cũng tán dương: "Trí nhớ của thầy Vân thật sự rất tốt."
Dạ Lăng Hàn đứng ở trong đội ngũ nhân viên nhìn chằm chằm bọn họ.
Cái thứ mèo cún này cũng xứng tán dương người của hắn?
Sau khi nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, mọi người quay lại nhà trẻ.
Nhiệm vụ thứ hai là dùng chỗ rau củ đó làm ra ba món cơm một món canh cho các bạn nhỏ ăn, cuối cùng tiến hành bỏ phiếu.
Tuế Tuế kéo tay Vân Dật hỏi: "Chú ơi, chú có biết nấu cơm không ạ?"
Vân Dật lắc đầu: "Không biết."
Tả Hựu Trạch vui vẻ cực kỳ: "Ha ha, em cũng không biết! Lần này cả bốn chúng ta đều tạch ha ha."
Hạ Ngưng với Tiết Y Phỉ biểu tình cứng ngắc.
Các cô gái tầm tuổi như hai cô đều sống trong nhung lụa, nào có đặt chân xuống bếp bao giờ.
Vân Dật hơi mỉm cười: "Có một thứ gọi là thiên phú đấy."
Tả Hựu Trạch rung đùi đắc ý: "Anh Dật, trời cho cũng vô dụng thôi. Chẳng lẽ ông trời có thể biến ra ba cơm một canh sao?"
Vân Dật nói: "Thử xem đi! Nói không chừng có thể biến ra thật ấy chứ."
Vân Dật thật sự biến ra bốn món.
Tả Hựu Trạch nhìn cậu làm xong tròng mắt sắp rơi ra ngoài luôn.
Cà chua xào trứng gà, salad rau dưa, cà tím nhồi thịt chiên, khoai tây chiên, canh nấm......
"Dật ca, anh lợi hại!" Tả Hựu Trạch giơ ngón cái tặng cậu xong lại nhìn đống đồ ăn hắn làm, rốt cuộc cũng tin thiên phú là thứ quan trọng như nào.
Hạ Ngưng với Tiết Y Phỉ so Tả Hựu Trạch thì khá hơn một chút, là con gái nên tỉ mỉ chau chuốt hơn một chút, thành phẩm không tồi nhưng không biết nêm gia vị thành ra không ngon lắm.
Quán quân vòng này không thể nghi ngờ chính là Vân Dật với Tuế Tuế.
Sau khi tập hai kết thúc,【 gả cho anh trai khẩu trang】, 【 mặt của anh trai nhỏ 】 bị đẩy thẳng lên hot search.
Vân Dật ở Long Tê một lần đã nổi tiếng.
Sau khi kết thúc, Vân Dật đi đến phòng trang điểm tháo phụ kiện.
Cửa phòng mở ra, Dạ Lăng Hàn đi về phía cậu.
Chuyên viên trang điểm theo ý của Dạ Lăng Hàn đóng cửa lại.
Trong nháy mắt căn phòng lâm vào an tĩnh quỷ dị, Vân Dật siết chặt nắm đấm đứng lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy trong mắt cậu hừng hực lửa giận.
Vân Dật nhịn cả ngày nay rồi, Dạ Lăng Hàn đang hướng họng súng mà đi đến.
Nghe thấy tiếng nắm đấm của cậu, Dạ Lăng Hàn rất thức thời giơ tay đầu hàng: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, sẽ không làm chuyện đụng chạm đến em đâu."
Không động rồi cũng sẽ động. Vân Dật cảm thấy Dạ Lăng Hàn là kiểu nói một đằng làm một nẻo không chút thành thật nào cả.
"Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả."
Cậu vòng qua Dạ Lăng Hàn muốn rời đi, giọng nói của Dạ Lăng Hàn lại cất lên: "Kỷ Nhiên!"
Trái tim của Vân Dật run rẩy, cảm thấy cái này tên này vô cùng quen thuộc.
Nhưng quen thuộc thì sao, không liên quan gì đến cậu cả.
Cậu tiếp tục đi ra ngoài, Dạ Lăng Hàn chạy nhanh đến chặn cửa.
"Kỷ Nhiên, vì sao em phải giả vờ không nhận ra anh chứ? Anh biết em rất hận anh, nhưng em không thể giả vờ không quen anh được. Còn có Tuế Tuế nữa, thằng bé......"
Vân Dật lạnh giọng đánh gãy lời hắn: "Anh nhận nhầm người rồi."
"Anh sẽ không nhận nhầm người! Em chính là Kỷ Nhiên!"
Dạ Lăng Hàn đứng trước mặt Vân Dật, gắt gao nhìn vào đôi mắt cậu: "Kỷ Nhiên là người anh yêu nhất, sao anh có thể nhận nhầm được?"
"Tôi không phải Kỷ Nhiên!"
Trong giọng của Vân Dật bắt đầu bộc lộ tức giận với mất kiên nhẫn.
Liên tiếp cưỡng hôn đã khiêu chiến nhẫn nại của cậu lắm rồi, hiện tại lại bị nhận thành một người khác khiến Vân Dật muốn giết người luôn: "Dạ tổng, thỉnh tự trọng!"