Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 140: Dạ Lăng Hàn, anh tính bù đắp sự việc trước kia như thế nào?



Trong phòng bệnh an tĩnh dị thường, kim rơi cũng nghe thấy.

"Chú Vân, vì sao chú phải cấy chip ký ức cho tôi?."

Lời Vân Dật nói rõ ràng vô cùng, truyền vào tai Vân Tùng khiến trái tim ông run rẩy.

Tâm tình Vân Tùng cực kì phức tạp, ánh mắt khẽ run: "Thiếu gia, rất xin lỗi!"

Cho dù có xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa, Vân Dật mất đi ký ức tất cả đều do ông ta mà thành.

Vân Tùng không lấy cớ trốn tránh trách nhiệm: "Thiếu gia, chip ký ức là tôi tự tiện làm chủ cấy vào trong đầu cậu, khiến cậu quên đi ký ức trước kia là tôi sai. Cho dù cậu đưa ra hình phạt gì tôi đều chấp nhận."

"Chú Vân, chú cũng thấy sự việc năm đó đối với tôi mà nói là một sự sỉ nhục."

Vân Dật tự giễu cười cười: "Tôi lúc ấy thật sự rất vô dụng."

Thân là một Alpha lại hèn mọn biến thành Omega, vì một cái tên tra nam mà sinh con.

Đến cuối cùng, đến con của chính mình cũng không giữ nổi.

Nếu không có Vân gia giúp đỡ, nếu không phải Vân Tùng xoá bỏ ký ức của cậu, chỉ sợ rằng bây giờ cậu vẫn đang ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn, trở thành một cấm luyến hèn mọn đến chó cũng không bằng.

"Thiếu gia, cậu đừng nói như vậy."

Đáy mắt Vân Tùng hiện ra thương tiếc.

"Chú Vân, cảm ơn chú đã chiếu cố tôi nhiều năm như vậy."

Đôi mắt của Vân Dật hiện ra tia lạnh lẽo: "Tôi không còn là tôi trước đây nữa."

"Thiếu gia, mọi việc trước kia đều đã qua." Vân Tùng nói: "Hiện tại cậu có Vân gia, còn có tiểu thiếu gia."

"Vân thúc, không cần đàm phán nữa, trực tiếp khởi kiện đi."

Vân Dật siết chặt nắm tay: "Tuế Tuế bắt buộc phải ở cạnh tôi, tôi sẽ không để cho Dạ Lăng Hàn nuôi nấng thằng bé."

"Thiếu gia cậu yên tâm, luật sư Triệu sẽ làm tốt chuyện này. Những vụ kiện qua tay cậu ta đều chưa từng thất bại."

Vân Tùng quan tâm nói: "Cậu mới vừa phẫu thuật xong, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận. Chuyện ở công ty đã có tôi lo."

Vân Dật nói: "Chú Vân, cảm ơn chú!"

"Thiếu gia, cậu đừng khách sáo."

Vân Tùng ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vân Dật dưỡng thương ở bệnh viện một tuần, sau khi xuất viện, Tả Hựu Trạch và Kiều Tư cố ý dành thời gian tới đón cậu.

Kiều Tư đi theo phía sau Vân Dật, vẻ mặt lấy lòng nói: "Anh Dật, anh yên tâm, Dạ Lăng Hàn kia tuyệt đối sẽ không đến quấn lấy anh đâu. Em đã tìm người bôi đen hắn rồi, nếu hắn còn dám xuất hiện, em sẽ tung hết những thứ đó lên mạng, cho toàn bộ người ở đại lục Long Tê biết đệ nhất Alpha của bọn bọ tra như thế nào."

Vân Dật nói: "Được, đăng lên đi."

Kiều Tư sửng sốt một chút: "Anh Vân Dật, anh...... Anh nói cái gì?"

Vân Dật quay đầu lại nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười: "Có thể đăng lên. Tìm thuỷ quân, tìm marketing, tôi muốn cho Dạ Lăng Hàn lên hotsearch một tháng."

Đôi mắt của Kiều Tư mở lớn, đuôi mắt hưng phấn cơ hồ muốn tràn ra ngoài: "Anh Dật, cấp lực!"

Tả Hựu Trạch kinh ngạc.

Vì sao hắn cảm thấy Vân Dật khác với trước kia rất nhiều?

Vẫn là gương mặt này so với trước kia lại lạnh hơn. Đặc biệt là thái độ đối với Dạ Lăng Hàn, kiên quyết lại dứt khoát.

Tả Hựu Trạch có thể thấy được được Vân Dật đối Dạ Lăng Hàn có điều bất đồng, cho dù Dạ Lăng Hàn có quấy rầy lần nữa, Vân Dật cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn.

Tại sao sau bảy ngày nằm viện, Vân Dật lại trở nên lãnh khốc như vậy, đối với Dạ Lăng Hàn không lưu tình chút nào.

Tả Hựu Trạch không dám hỏi nhiều, biểu tình trên mặt của Vân Dật lạnh đến mức hắn cũng cảm thấy cực kì xa lạ.

Vân Dật ngồi vào chiếc xe hơi màu đen đỗ bên ven đường, Kiều Tư muốn ngồi cạnh Vân Dật: "Chúng ta ngồi phía sau."

"Tả Hựu Trạch, cậu ngồi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Dật."

Kiều Tư cực kì phản cảm với Dạ Lăng Hàn, đương nhiên muốn nhân cơ hội này khiến Dạ Lăng Hàn vĩnh viễn không thể tới gần Vân Dật.

Tả Hựu Trạch kéo hắn ra đằng sau.

Kiều Tư đen mặt: "Tả Hựu Trạch, cậu đang lãng phí thời gian bên cạnh anh Vân Dật của tôi đấy. Nếu không đưa ra một lí do hợp lý, ông đây chơi chết cậu."

"Cậu không cảm thấy anh Dật rất kỳ lạ sao?." Đáy mắt Tả Hựu Trạch hiện ra lo lắng.

"Có gì kỳ lạ? Anh Dật bây giờ rất đàn ông." Kiều Tư liếm liếm môi: "Đứa trẻ hăng hái"

"Tôi cảm thấy anh Dật bây giờ với trước kia không giống nhau."

Nghe thấy Tả Hựu Trạch nói vậy, Kiều Tư hỏi lại: "Chỗ nào không giống?"

Tả Hựu Trạch nhíu mày nói: "Tôi cũng không rõ."

"Cậu ảo giác rồi đấy." Kiều Tư nói: "Anh Vân Dật vẫn như vậy, chỉ cần anh ấy không ở bên cạnh tên cẩu tra nam Dạ Lăng Hàn kia, anh ấy yêu đương với ai tôi cũng không có ý kiến."

Tả Hựu Trạch bật cười: "Tôi với cậu đồng nhất ý kiến đến kinh người. Nói đến cũng lạ, nhiều người theo đuổi anh Vân Dật như vậy, tại sao lại ghét mỗi Dạ Lăng Hàn? Không biết sao tôi cứ thấy hắn là chướng mắt."

Tả Hựu Trạch chưa nói xong, hắn có dự cảm, nhất định là Dạ Lăng Hàn với Vân Dật đã phát sinh ra một số chuyện mà bọn họ không biết.

Mà chuyện này ảnh hưởng cực kì lớn đến Vân Dật.

Còn có, Tuế Tuế...... Vân Dật cực kì có cảm tình với đứa bé này.

Nếu không phải Vân Dật là Alpha, Tả Hựu Trạch đã cho rằng Tuế Tuế là do Vân Dật sinh ra.

Kiều Tư hừ lạnh: "Người theo đuổi anh Dật rất nhiều nhưng không có tên nào đáng khinh như Dạ Lăng Hàn cả. Đứng núi này trông núi nọ, không chịu trách nhiệm, coi anh Dật là thế thân cho người vợ đã mất của hắn, lợi dụng đứa bé bốn tuổi đi bán thảm, đây rõ ràng là một tên khốn mà. Loại đàn ông như vậy không có tư cách tới gần anh Dật."

Tả Hựu Trạch cảm thấy Kiều Tư nói quá đúng, một tên khốn như vậy không xứng với Vân Dật.

Vân Dật của bọn họ xứng đáng có được những thứ tốt nhất.

Xe ô tô đi về biệt thự, một đường đi thẳng đến cổng.

Một bóng hình cao lớn đứng trước cửa biệt thự, sau khi thấy ô tô đi vào liền lập tức chắn ngang.

Tài xế khẩn cấp phanh lại, xe hơi đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa liền đụng phải người đàn ông.

Vân Dật ngước mắt nhìn qua, khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, biểu tình của cậu không có một tia biến hóa, giống như nhìn một tên râu ria.

Ngữ khí của cậu rất bình tĩnh nói với tài xế: "Dừng xe ở đây đi, tôi xuống xe."

Tài xế tắt xe, chạy xuống mở cửa xe.

Sau khi Vân Dật xuống xe liền đi đến trước mặt Dạ Lăng Hàn.

Bốn năm, sau khi Kỷ Nhiên lấy lại ký ức, nhìn người đàn ông này trong lòng chỉ có hận.

Năm đó hết lòng vì hắn nhận lại chỉ toàn là nhục nhã.

Khi đó, cậu toàn tâm toàn ý yêu hắn, kết quả là phải trả giá bằng tôn nghiêm, thua trận hết thảy.

Cậu mất đi rất nhiều thứ rồi, nhất định không thể mất đi Tuế Tuế.

Dạ Lăng Hàn nhìn Vân Dật từng bước đến gần hắn, ánh mắt dâng lên nỗi niềm không tả xiết.

Hắn nằm ở bệnh viện bảy ngày, thân thể tốt lên mới dám đi gặp Vân Dật.

Mấy tên bên cạnh Vân Dật ưu tú có rất nhiều, mạnh ngang hắn cũng không ít, hắn dựa vào cái gì để có thể khiến Vân Dật hồi tâm chuyển ý để cùng ở bên hắn?

Dạ Lăng Hàn thực sự sợ hãi, lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi với bất an.

Ánh mắt hắn run rẩy gắt gao nhìn người đang đi đến trước mặt mình: "Vân Dật, cho anh xin một chút thời gian được không? Chúng ta nói chuyện."

"Nếu anh muốn nói về quyền nuôi nấng, có thể đi tìm luật sư của tôi."

Thái độ của Vân Dật cực kì lạnh nhạt, hàn ý ở đuôi mắt khiến trái tim của Dạ Lăng Hàn như bị đao cắt.

Quan hệ của bọn họ sao lại biến thành như bây giờ?

Tả Hựu Trạch với Kiều Tư đi theo từ trong xe ra.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn lại tới dây dưa với Vân Dật, Kiều Tư nổi trận lôi đình. Hắn vén tay áo xông về phía Dạ Lăng Hàn: "Con mẹ nó mày còn dám tới, tới tìm chết đúng không."

"Kiều Tư!" Vân Dật khẽ quát một tiếng: "Không muốn ngày mai lên trang nhất thì mau đi vào cho tôi."

Kiều Tư không cam tâm gầm nhẹ: "Anh Dật, loại người này nên gặp một lần đánh một lần."

Vân Dật nói với Tả Hựu Trạch: "Đưa cậu ta vào đi, đừng gây chuyện nữa. Tôi không muốn paparazzi đưa tin lung tung."

Tả Hựu Trạch giữ chặt cánh tay Kiều Tư: "Chúng ta đi vào trước! Việc của anh Dật để anh ấy xử lí. Cậu phải tin anh ấy."

Kiều Tư nghiến răng nghiến lợi một lúc, sau đó đi theo Tả Hựu Trạch.

Lúc đi ngang qua Dạ Lăng Hàn còn hung hăng mà liếc hắn một cái, ánh mắt kia như thể muốn ăn thịt người vậy.

Tài xế đánh xe rời đi, bảo tiêu thì đứng rất xa.

Chỉ còn lại hai người Vân Dật với Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn nhìn khoảng cách hai người chỉ còn một mét, trong lòng lại cảm thấy như cách muôn ngàn dặm núi đấy.

Hắn run rẩy, trong lòng có hàng triệu ngàn lời muốn nói.

Nhưng cổ họng giống như bị nhét cái gì vào khiến nó nghẹn ứ lại. Hắn biết, nếu hắn không nói cái gì Vân Dật sẽ mau chóng rời đi mất.

Mất đi cơ hội nói chuyện hôm nay, không biết đến khi nào có thể gặp lại em ấy nữa.

"Anh không nói đến việc của Tuế Tuế." Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Vân Dật: "Anh muốn cùng em nói về chuyện của chúng ta."

Vân Dật rụt tay về, lạnh lùng nói: "Chuyện của chúng ta đã sớm kết thúc."

Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đột nhiên trừng lớn, không thể tưởng tượng mà nhìn cậu: "Em......"

"Tôi nhớ lại hết rồi." Vân Dật nhìn thẳng vào mắt của Dạ Lăng Hàn: "Những việc trước kia anh làm, tôi nhớ từng chút từng chút một."

Dạ Lăng Hàn lui về phía sau một bước, cả người như bị sét đánh.

Trước đây hắn rất hy vọng Vân Dật có thể nhớ lại, có thể nhớ hắn và Tuế Tuế.

Cuối cùng thì ngày này cũng đến, Dạ Lăng Hàn mới biết được rằng thống khổ bây giờ mới bắt đầu.

Những việc ngày trước hắn đã làm, một chuyện nhỏ cũng đủ chứng minh hắn khốn nạn đến mức nào.

Hiện tại Vân Dật đã nhớ lại chuyện ngày trước, chỉ sợ chỉ càng hận hắn hơn mà thôi.

"Những chuyện trước kia anh thật sự rất xin lỗi em, anh đã biết sai rồi, xin em hãy cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em."

Vành mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ bừng, đuôi mắt ngập tràn sự cầu xin, nhưng không đả động được Vân Dật.

"Dạ Lăng Hàn, những việc trước đây anh muốn bù đắp kiểu gì?"

Vân Dật cười lạnh: "Anh tiêm thuốc hợp thành khiến tôi biến thành Omega, đánh tôi sỉ nhục tôi, còn khiến tôi phải ngồi xe lăn giống như một tên tàn phế. Trong mắt của anh tôi chẳng khác nào thú cưng của anh cả, anh thích thì đến ôm hôn một lát, anh không thích thì lại đánh. Nhưng tôi là con người, không phải đồ chơi của anh. Trước kia anh luôn nói tôi ti tiện không xứng với anh, bây giờ anh cầu xin tôi hồi tâm chuyển ý, đây là đang coi trọng thân phận của tôi ở Vân gia? Hay là anh cảm thấy anh có thể lợi dụng Vân gia?"

"Không phải! Tất cả đều không phải!" Dạ Lăng Hàn hoảng loạn giải thích: "Anh thật sự yêu em, không phải do em là Vân Dật."

Vân Dật khẽ cười, tiếng cười đầy trào phúng: "Nhưng năm đó anh lại không nói như vậy. Năm đó anh nói loại xuất thân như tôi không xứng với anh. Không thể làm vợ anh, chỉ có thể làm tình nhân. Cho dù anh có kết hôn, tôi cũng không thể thoát khỏi anh, tôi tựa như cỏ rác mãi không thấy ánh sáng, chỉ xứng đứng ở một góc âm u chờ đến ngày anh cao hứng đến nhìn tôi một cái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.