Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 142: Dạ Lăng Hàn triệt để đau khổ



Tả Hựu Trạch bế Vân Dật đi ra ngoài.

Vài cái cúc áo sơ mi trên người Vân Dật chưa đóng, loáng thoáng có thể nhìn thấy lồng ngực trắng nõn.

Quần áo không ngay ngắn trông rất ái muội, khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Vân Dật bị Tả Hựu Trạch đánh dấu, Dạ Lăng Hàn liền cảm thấy có thanh đao đang cắt vào từng thớ thịt của hắn, đau đớn phẫn nộ cùng không cam lòng.

Đáy mắt của Dạ Lăng Hàn dâng lên lửa giận, hắn tiến lên một bước, quát khẽ nói: "Đừng động vào em ấy."

Tả Hựu Trạch cúi đầu nhìn Vân Dật đang nằm trong lòng, cậu nhắm mắt ngủ say, gương mặt xinh đẹp mang theo chút cứng rắn.

Nghĩ đến việc vừa rồi xảy ra trong phòng, Tả Hựu Trạch siết chặt nắm tay, đáy mắt cực lực nhẫn nại phẫn nộ.

"Anh ấy cần phải nghỉ ngơi, muốn đánh nhau đi ra bên ngoài."

Cả người Dạ Lăng Hàn đều tản ra âm lãnh, nếu không phải cố kỵ Vân Dật, chỉ sợ đã tiến lên cùng Tả Hựu Trạch liều mạng.

Tả Hựu Trạch đưa Vân Dật về phòng, sau đó đi về hướng cửa lớn.

Dạ Lăng Hàn đi theo phía sau hắn.

Hai người mới ra khỏi cửa biệt thự liền xông vào đánh nhau.

Tả Hựu Trạch xuống tay cực kì tàn nhẫn, tàn nhẫn cơ hồ muốn giết Dạ Lăng Hàn.

Hôm nay Vân Dật phát tình Tả Hựu Trạch mới đột nhiên thông suốt, tuy Vân Dật là Alpha nhưng lại giống Omega có thể sinh con.

Liên hệ trước sau, Tả Hựu Trạch đoán được Tuế Tuế là con trai của Vân Dật.

Mà người mà khốn Dạ Lăng Hàn yêu đã mất kia nhất định là Vân Dật, nếu không Dạ Lăng Hàn cũng sẽ không theo đuổi Vân Dật không bỏ như vậy.

Lúc trước hắn điều tra Dạ Lăng Hàn, liền biết tên này tra đến cỡ nào.

Nhưng không ngờ người hắn đối xử tệ bạc ấy lại là Vân Dật.

Người mà hắn cầu còn không được, lại bị bị tên khốn này làm tổn thương.

Tả Hựu Trạch đấm qua khiến Dạ Lăng Hàn lảo đảo.

"Dạ Lăng Hàn, về sau tôi gặp anh một lần đánh anh một lần."

Dạ Lăng Hàn một chân đá qua: "Có phải mày đã đánh dấu em ấy? Mẹ nó mày dám động vào em ấy à! Mày xứng chạm vào em ấy sao."

"Tôi chính là đã đánh dấu anh Vân Dật, giờ anh ấy là người của tôi."

Tả Hựu Trạch đứng lên, hướng tới Dạ Lăng Hàn nhào đến.

"Tao giết mày."

Mắt Dạ Lăng Hàn kéo ra tơ máu, khuôn mặt tuấn dật trở nên hung tợn.

Hắn đấm Tả Hựu Trạch lăn xuống đất, liên tục đấm loạn xạ vào người Tả Hựu Trạch.

Tả Hựu Trạch không cam lòng yếu thế, giơ nắm đấm phản kích.

Hai người đánh đỏ cả mắt, không có quyền cước gì cả, chỉ giống hai con thú điên lao vào đánh lộn.

Lúc Vân Tùng nhận thông báo gấp quay về, nhìn thấy hai người Tả Hựu Trạch với Dạ Lăng Hàn đánh nhau túi bụi.

Vân Tùng lập tức gọi người đem kéo hai người ra.

Dạ Lăng Hàn với Tả Hựu Trạch đều bị thương không nhẹ, trên mặt hai người có vết bầm, trên người cũng có thương tích.

Sau khi bị kéo ra vẫn còn trừng mắt nhìn đối phương, đáy mắt sát ý hận không thể xử tên còn lại cho khoái chí.

Trên mặt của Tả Hựu Trạch có vết thương khá nặng, có chỗ còn ứ máu.

Dù sao hắn cũng là nghệ sĩ dựa mặt kiếm cơm, Vân Tùng sắp xếp xe đưa hắn đến bệnh viện.

Tả Hựu Trạch không lên xe, đứng ở tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt với Dạ Lăng Hàn: "Họ Dạ kia, tôi còn sống một ngày, nhất định sẽ không để anh ở bên anh Vân Dật. Về sau còn đến làm phiền anh ấy thì đừng có trách tôi."

Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ bừng, đuôi mắt chứa huyết quang.

Tuy hắn không nói chuyện, nhưng toàn thân toả ra hàn ý khiến người ta sợ hãi.

Vân Tùng biết Dạ Lăng Hàn không dễ chọc, cho dù gia thế của Tả Hựu Trạch lớn mạnh, Dạ Lăng Hàn mà phát điên thật nhất định hắn sẽ bị yếu thế.

Vân Tùng đi đến trước mặt Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, có thời gian không? Chúng ta nói chuyện."

Dạ Lăng Hàn không có một chút hảo cảm nào với Vân Tùng, nếu không phải Vân Tùng là quản gia của Vân gia, không phải là người mà Vân Dật tín nhiệm nhất, chỉ sợ đã sớm xuống tay với Vân Tùng.

Nếu không phải Vân Tùng, năm đó hắn và Kỷ Nhiên cũng sẽ không bị tách ra bốn năm liền.

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn âm trầm, đi theo Vân Tùng vào trong phòng tiếp khách của biệt thự.

Vân Tùng gọi người giúp việc đến, đưa hòm thuốc cho Dạ Lăng Hàn.

So với Tả Hựu Trạch, Dạ Lăng Hàn không thương nặng lắm, chỉ là khóe miệng, thái dương bị trầy da, trên người có mấy chỗ bầm tím.

Dạ Lăng Hàn đẩy hòm thuốc ra: "Nếu ông muốn đến khuyên tôi từ bỏ Vân Dật, tuyệt đối không có khả năng. Mặc kệ em ấy là Kỷ Nhiên không danh không thế trước đây, hay là Vân Dật như bây giờ, đều là người của tôi."

Thái độ của Dạ Lăng Hàn kiên quyết, cho dù Vân Dật hận hắn, ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn, hắn cũng không từ bỏ.

Bốn năm này, hắn nhìn trái tim của hắn đến cực kì rõ ràng.

Hắn yêu Kỷ Nhiên, bất chấp tất cả.

Trước kia hắn sai lầm, hắn sẽ dùng cả đời đi đền bù.

Vân Tùng không vì thái độ của Dạ Lăng Hàn mà bực bội, tâm bình khí hòa mà nói: "Dạ tổng, lựa chọn như nào là quyền của thiếu gia nhà tôi. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, không cần làm quá mức. Vân Dật đã không còn là Kỷ Nhiên."

Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện ý lạnh: "Nếu không phải ông cấy chip trí nhớ cho em ấy, em ấy hẳn cũng sẽ không trở nên như bây giờ."

Vân Tùng không tỏ ý kiến: "Trước kia cậu không đặt thiếu gia nhà tôi ở vị trí ngang hàng, cậu cảm thấy cậu là người nhất đẳng, tôi chẳng qua giúp thiếu gia có tư cách cùng cậu đối đầu thôi. Cậu cũng thấy rồi, bốn năm nay thiếu gia phát triển rất tốt, cậu ấy có năng lực, có thủ đoạn, có bối cảnh, sẽ chẳng bị ai khống chế."

Tâm tình của Dạ Lăng Hàn rất phức tạp, hắn không biết là nên vui vẻ hay là nên khổ sở.

Thân phận bây giờ của Vân Dật môn đăng hộ đối với hắn, sẽ không chịu khống chế của hắn.

Giờ hắn có mượn Tuế Tuế để đi bán thảm cũng không được, Vân Dật muốn cùng hắn giành quyền nuôi con, hắn thật sự hết cách.

"Việc giữa tôi và Vân Dật không cần bất kì kẻ nào nhúng tay vào."

Dạ Lăng Hàn không nghĩ sẽ cãi nhau với Vân Tùng, càng nói hắn càng cảm thấy Vân Dật càng xa hắn hơn.

Rõ ràng người đang ở trước mắt, nhưng hắn cũng không biết làm cách nào để có thể khiến Vân Dật hồi tâm chuyển ý.

Dạ Lăng Hàn bực bội đứng lên, mới vừa kéo cửa ra thì thấy Vân Dật đứng ở cửa.

Biểu cảm của Dạ Lăng Hàn cứng lại, đôi mắt đen hơi loé lên: "Vân Dật!"

Hắn mới vừa ngửi thấy mùi của Alpha.

Mùi hương xa lạ kia khiến hắn chết đứng.

Vân Dật đã bị Tả Hựu Trạch đánh dấu.

Người của hắn lại bị một tên Alpha khác đánh dấu, không còn thuộc về riêng hắn nữa.

Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn kéo ra tơ máu, ngực đau đến khó thở.

Trong thân thể hắn có một ngọn lửa lớn trực trào xông ra, kêu gào muốn bùng phát.

Mà khi hắn nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Vân Dật, tức giận ban nãy biến mất không để lại một dấu vết.

Vân Dật không cảm xúc mà nhìn Dạ Lăng Hàn: "Tôi không có chút lưu luyến nào với anh cả, mong anh đừng đến làm phiền tôi nữa."

"Vân Dật!" Ánh mắt Dạ Lăng Hàn run rẩy, thanh âm gần như cầu xin: "Anh xin em cho anh một cơ hội."

"Anh không còn cơ hội." Vân Dật lật cổ tay áo sơ mi, lộ ra trên kết ấn màu đỏ.

Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay cậu đưa lên trước mặt.

Hắn cảm thấy chắc chắn hắn đã nhìn nhầm rồi.

Tại sao kết ấn lại có màu đỏ?

Không phải đánh dấu tạm thời.

Mà là đánh dấu vĩnh viễn.

"Không...... Không có khả năng!"

Đôi môi của Dạ Lăng Hàn run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Dạ Lăng Hàn, tôi không bắt buộc cứ là anh thì mới được."

Vân Dật nhìn sự thống khổ trên mặt Dạ Lăng Hàn, đáy lòng hiện ra sự sảng khoái khi trả đũa.

Bốn năm trước, cậu yêu Dạ Lăng Hàn đến thảm.

Thời điểm hắn chọn Cam Duệ, cậu đã đau đớn muốn chết.

Khi đó, Dạ Lăng Hàn có từng để ý qua cảm giác của cậu?

Rốt cuộc thì hiện tại Dạ Lăng Hàn hắn cũng cảm nhận được đau khổ.

Dạ Lăng Hàn cong lưng, nỗ lực khống chế cơn đau nhói ở tim.

Rất đau!

Đau đến mức hắn lập tức muốn chết!

Thì ra yêu một người lại có thể đau đến mức này.

Dạ Lăng Hàn nhớ tới trước kia hắn đã từng nói rằng: Trên thế giới này có quá nhiều người ưu tú xinh đẹp, không phải cứ là Kỷ Nhiên thì mới được.

Nhưng hiện tại hắn biết, thế giới này rất nhiều người, nhưng bọn họ không phải Kỷ Nhiên.

Mà hắn chỉ cần mỗi Kỷ Nhiên!

Dạ Lăng Hàn rốt cuộc không kìm nén được nữa, hắn đi đến ôm chầm lấy Vân Dật vào lòng.

Trên người của Vân Dật không còn mùi hương quen thuộc, mà là mùi hương thuộc về người khác.

Trong lòng của Dạ Lăng Hàn sông cuộn biển gầm đau, dù đang ôm Vân Dật cũng không bớt đau đớn, ngược lại càng lúc càng đau.

Nhưng hắn không nghĩ sẽ từ bỏ Vân Dật.

Đây là mạng của hắn, mất đi Vân Dật, hắn không còn muốn sống nữa.

"Cho dù em có bị người khác đánh dấu, anh cũng sẽ không bỏ em. Anh đợi em, mặc kệ lâu như nào anh cũng sẽ đợi."

Dạ Lăng Hàn hơi buông Vân Dật ra, nhìn chăm chú đôi mắt cậu, đáy mắt đầy cầu xin: "Về sau anh sẽ không quấy rầy em nữa, nhưng em không thể ngăn cản việc anh yêu em. Anh sẽ dùng cách của anh để chứng minh anh yêu em là thật."

"Anh có thể chấp nhận việc tôi bị người khác đánh dấu hay sao? Về sau mỗi lần tôi phát tình, đều chỉ có thể đi tìm Tả Hựu Trạch."

Vân Dật nhìn Dạ Lăng Hàn, ánh mắt mang theo vài phần trào phúng khiêu khích: "Năm đó anh khiến tôi biến thành Omega có nghĩ tới ngày này hay không? Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh, anh ích kỷ khiến tôi biến thành Omega, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

Dạ Lăng Hàn không nghĩ tới có một ngày Vân Dật sẽ thuộc về người khác.

Lúc đó hắn đã quá tự phụ, đây có lẽ là sự trừng phạt mà ông trời dành cho hắn.

"Anh không quan tâm em đã bị ai đánh dấu, cho dù cả đời này em chỉ có thể phát tình với người khác, anh cũng sẽ không từ bỏ em."

Dạ Lăng Hàn lui về phía sau một bước, hắn nhìn chăm chú Vân Dật: "Anh sẽ chờ em, chờ đến ngày em hồi tâm chuyển ý."

Dạ Lăng Hàn đi rồi, ánh mắt trước khi hắn rời đi vẫn luẩn quẩn trong đầu Vân Dật.

Vân Tùng thấy biểu tình hoảng hốt của cậu liền nói: "Thiếu gia, cháu không có bị Tả Hựu Trạch đánh dấu, vì sao lại lừa Dạ Lăng Hàn? Cháu vẫn không thể quên được hắn ta sao?"

Vân Dật cúi đầu nhìn kết ấn do dùng thuốc trên cổ tay, không biết nên trả lời Vân Tùng như thế nào.

Vì sao cậu lại nói dối Dạ Lăng Hàn?

Chỉ vì muốn khiến hắn thống khổ sao?

Vì sao không trực tiếp đánh dấu?

Bốn năm này cậu đã phát tình rất nhiều lần, đều là sử dụng thuốc ức chế.

Cậu là một người bình thường, có nhu cầu của chính cậu, dù có bị đánh dấu cũng là điều bình thường.

Nhưng vì cái gì mà cậu tình nguyện chịu khổ sở do kì phát tình cũng không muốn bị người khác đánh dấu.

Thật sự chỉ là không muốn ở dưới người khác hay sao?

Hay là nói...... Cậu căn bản vẫn không thể quên được Dạ Lăng Hàn.

Suy nghĩ ấy vừa loé lên trong đầu một cái khiến Vân Dật chân tay luống cuống.

Cậu hẳn phải hận Dạ Lăng Hàn mới đúng, vì cái gì vẫn còn lưỡng lự không thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.