Sau khi Kỷ Nhiên bước vào sân trường, bước chân càng thêm tăng tốc.
Cậu muốn cách xa Dạ Lăng Hàn và Cam Duệ, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa.
Nhiều lần nhắc nhở bản thân không cần phải để ý bọn họ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ đến cảnh Dạ Lăng Hàn với Cam Duệ tay trong tay.
Trong lồng ngực có một luồng cảm xúc tức giận đang kêu gào.
Kỷ Nhiên siết chặt nắm tay, thở mạnh, một lúc lâu sau cơn giận mới nguôi đi.
Thời điểm đang yêu Dạ Lăng Hàn, cậu cũng đã nghĩ tới ngày này.
Vẫn là bởi thân phận và địa vị của Dạ Lăng Hàn, không cho phép hắn có mối quan hệ khiến mình đoạn tử tuyệt tôn.
Không phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chia tay sao? Vì cái gì mà phải thương tâm khổ sở?
Làm gì có tình yêu không màng đến thứ gì, chẳng qua do xúc động nhất thời của tuổi trẻ mới yêu.
Hiện tại hai người đều tỉnh táo, cũng nên đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này rồi.
Kỷ Nhiên cười tự giễu, đưa tay vuốt gương mặt đầy suy sụp.
Mở to mắt cậu thấy một thân ảnh màu đen đang lao đến chỗ cậu. Còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đã bị nắm lấy.
Thanh âm Dạ Lăng Hàn âm trầm như mây đen kéo đến đây: "Ai cho phép em đi? Không có tôi cho phép, em nơi nào cũng không được đi!"
"Anh dựa vào cái gì mà đòi can thiệp vào tự do của tôi?"
Kỷ Nhiên muốn giật tay ra, nhưng dùng sức một hồi cũng không thoát khỏi móng vuốt Dạ Lăng Hàn. Đôi mắt đen láy hiện lên sự xấu hổ và buồn bực, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh đã đính hôn rồi, về sau không cần dây dưa với tôi làm gì cả."
Dạ Lăng Hàn với Kỷ Nhiên yêu nhau bốn năm, hắn chưa từng thấy cậu đối xử lạnh lùng như vậy với hắn bao giờ. Kỷ Nhiên vẫn luôn cụp mi rũ mắt, cẩn thận mà yêu thương hắn, hiện giờ nói chuyện cương quyết với hắn, Dạ Lăng Hàn thật sự không chấp nhận nổi.
Thấy cậu vùng vằng muốn thoát, hắn một phen kéo cậu ôm chặt: "Chỉ có tôi bỏ em, em không có tư cách rời bỏ tôi."
Trái tim Kỷ Nhiên co quặn, đau đến mắt phiếm lệ.
Phải khốn nạn đến cỡ nào mới có thể nói được câu như vậy?
"Tôi sẽ không ở bên anh nữa. Chúng ta đã chia tay!"
"Chia tay? Em tưởng bở! Em sinh ra là người của tôi, chết cũng làm ma của tôi. Hóa thành tro cũng phải rải trong vườn nhà tôi."
Dạ Lăng Hàn gắt gao ôm cậu, ôm Kỷ Nhiên trong lồng ngực: "Cùng tôi về biệt thự, về sau không có sự cho phép của tôi không được ra ngoài một bước!"
"Tôi sẽ không về đó cùng anh!"
Kỷ Nhiên không bao giờ muốn trở lại cái nhà giam lạnh lẽo kia một lần nào nữa.
Cậu không phải chim hoàng yến, càng không phải đồ chơi của bất cứ kẻ nào.
Xung quanh đoạn đường đi bộ của trường học trồng nhiều cây ngô đồng cao lớn, cành lá tươi tốt che khuất ánh mặt trời, bóng râm mát đổ xuống nơi người đàn ông đứng.
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo: "Em là cái thá gì chứ? Tôi đã nuông chiều em quá rồi phải không? Nhìn thấy gương mặt của em tôi đã muốn phát bệnh!"
Kỷ Nhiên vẫn luôn cảm thấy, Dạ Lăng Hàn có đôi mắt thật đẹp.
Mỗi lần bị hắn nhìn, đều có cảm giác linh hồn bị hấp dẫn. Nhưng mà hôm nay, nhìn vào đôi mắt này, cậu chỉ thấy sởn tóc gáy.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, trong mắt Dạ Lăng Hàn chẳng còn sự kiên nhẫn cùng yêu thương, ngoài không kiên nhẫn còn có chán ghét. Hiện tại lại thêm sự lạnh lẽo.
Dường như cậu là cái gì đó hung ác, xứng đáng để đối xử tàn bạo như vậy.
Kỷ Nhiên gục đầu xuống, cười tự giễu: "Tôi đúng là không phải thứ tốt đẹp gì. Dạ thiếu nếu ghê tởm tôi như thế, không bằng từ nay mỗi người một ngả, không gặp lại nữa."
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn đột nhiên chấn động, ngón tay cầm cánh tay Kỷ Nhiên phát run.