Sau khi kết thúc, Tô Tế Nhân lái xe đưa mẹ về nhà.
Vương Lỵ Vân hỏi "Con nói thế, có phải là để lót đường cho La Bách Việt trở lại nhà của chúng ta không?"
"Chỉ đơn thuần là tự bộc phát ra thôi. Bách Việt đã làm cho con hiểu ra, mẹ và cô ấy die
d/anl..qd đều quan trọng đối với con, con có thể thản nhiên biểu đạt tình cảm với cô ấy, nhưng lại chưa từng bày tỏ điều đó với mẹ, nên con muốn thử nói ra."
Có lẽ là do nề nếp nghiêm khắc của nhà họ Tô, mẹ thân là trưởng bối trong nhà, mặc dù anh muốn quấn lấy cha mẹ, nhưng lại phải dùng lý trí để đè nén, anh nhiệt tình với Bách Việt là vì không chịu gò bó, tình cảm không bị cản trở.
"Cái này không thể trách con được... từ nhỏ tính con đã như thế này rồi, ít nói."
"Con cho là để cho mẹ không phải lo đến việc cơm ăn áo mặc, chính là làm trọn rách nhiệm rồi. Mẹ và Bách Việt có bất hòa, đều là do con đã không làm tốt trách nhiệm làm cầu nối giữa hai người, để cho mẹ thường xuyên tức giận, thậm chí bị bệnh, chính, trên phương diện làm con trai và làm một người chồng, con đã quá thất bại."
Con trai tự trách như vậy, khiến Vương Lỵ Vân không biết làm thế nào. "Không phải thế, mẹ mới gặp La Bách Việt được vài lần, con liền vội vã muốn kết hôn, đương nhiên mẹ sẽ có bài xích rồi! Thật ra thì......Mẹ cũng không có chán ghét nó như thế, nhưng một mình mẹ nuôi lớn con trai là con, nuôi đến lớn như vậy rồi để cho con làm chồng của nó, nó để cho mẹ sắm vai mẹ chồng quyền lực cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu cơ chứ."
"Lời này hình như hay dùng để nói với con gái thì phải?" Tô Tế Nhân buồn cười.
"Ai hừm, hiểu ý tứ là được rồi!" Vương Lỵ Vân buồn bực thở dài. "Có một cô bé đã nói với mẹ vài lời, làm cho mẹ hiểu ra được. Mẹ đã từng này tuổi rồi, con không thể không có nó, bây giờ cứ coi như là do e ngại mẹ nên không cưới, chờ mẹ đi rồi con mới đưa nó vào cửa, làm mẹ mất trắng mấy năm đảm nhận cương vị bà nội, quá không có lời rồi."
"Đừng nói như thế, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi." Tô Tế Nhân nghe thế thì cười có chút sầu não. Đứa bé kia là ai? Thật sự cảm tạ nó đã làm cho mẹ nghĩ thông suốt.
"Tóm lại, con muốn cưới thì cưới đi, mẹ không phản đối, đứa bé sinh hay không sinh tùy hai đứa quyết định, mẹ sinh ra con, là đã có công đạo với tổ tiên của nhà họ Tô, bây giờ con hãy tự quyết định đi!" Hô, giao tất cả mọi chuyện cho con trai, trong lòng cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
"Con biết rồi. Đợi lát nữa gặp lại cháu gái, mẹ nhất định sẽ thích con bé."
"Nó có thể đáng yêu bằng một nửa cô bé kia, mẹ đã thỏa mãn rồi."
"Đảm bảo sẽ đáng yêu hơn cô bé mẹ đã gặp." Lần đầu bày tỏ tình cảm với mẹ, không ngờ thái độ của mẹ lại tốt như vậy, Tô Tế Nhân rất cảm khái. Nếu anh sớmlàm chuyện này, bọn họ cũng sẽ không phải vòng một vòng lớn như vậy. "Mẹ, con yêu mẹ."
"Biết rồi, không cần dẻo miệng." Ngoài mặt thì Vương Lỵ Vân giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào.
Khí trời nắng ráo, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đường, lồng ngực Tô Tế Nhân tràn đầy cảm giác hạnh phúc, một mặt anh nói về vẻ thông minh lanh lợi của con gái với mẹ mình, một mặt lại nghĩ tới người vợ yêu quý ở nhà—— cả đời này vợ của anh sẽ chỉ là cô, không bao giờ die
d/anl..qd có người thứ hai. Thời gian trôi qua, anh sẽ để cho cô đội lên chiếc mũ với danh hiệu Tô phu nhân thêm một lần nữa.
Về đến nhà, Tô Tế Nhân nhanh chóng đi vào phòng khách, lLa Bách Việt đang cùng quản gia nói chuyện phiếm, nhìn thấy Vương Lỵ Vân và anh đi vào, cô lập tức đứng lên.
"Mẹ Tô, đã lâu không gặp." La Bách Việt mỉm cười. Lúc trước chỉ là nhìn từ phía xa, hiện tại đối mặt với Vương Lỵ Vân ở khoảng cách gần, làm cho cô kinh ngạc, rõ ràng bà đã già đi rất nhiều, gầy đi, người mẹ chồng cố chấp trong trí nhớ, giờ đã trở thành một bà lão yếu đuối.
"Ừ, đã lâu không gặp. Nghe nói bây giờ cô làm giáo viên." Mặc dù nói khoan dung độ lượng, nhưng Vương Lỵ Vân vẫn có chút ngăn cách, thái độ cảnh giác. Bà nhìn vòng quanh phòng khách, không nhìn thấy cháu gái.
"Thời gian làm việc ở đó thay đổi liên tục, có lúc không có thời gian đi đón cháu thì sẽ nhờ những giáo viên khác đi đón giúp."
"Cô bận rộn như thế, có thể nói một tiếng, Tế Nhân rất sẵn lòng giúp cô."
"Tế Nhân cũng rất bận rộn, cháu không muốn làm phiền đến anh ấy."
"Cô không động đến tiền trợ cấp nuôi dưỡng đúng không? Đây là tâm ý của Tế Nhân, đó là trách nhiệm của người làm cha, cho dù không ở cùng nhau, nhưng dù sao cũng là con của hai đứa, không cần phân chia rõ ràng như thế."
Giọng điệu kiểu giáo huấn này, rất dễ gây ra chiến tranh, Tô Tế Nhân vừa định chen vào nói, lại nghe La Bách Việt khéo léo đáp lời. "Cháu biết rồi, trước đó là do cháu quá cứng đầu, sau này sẽ không như vậy nữa."
Tô Tế Nhân kinh ngạc. Hôm nay cô uống thuốc gì sao, sao lại dịu dàng như thế?
Vương Lỵ Vân cũng cảm thấy khẩu khí của mình không tốt, không ngờ đối phương lại phản ứng ôn hòa như vậy, nhất thời sửng sốt, nghe La Bách Việt hỏi: "Thân thể bác có khỏe không ạ?"
"Già rồi, càng ngày càng yếu đi."
"Cháu vừa hỏi đồng nghiệp cách làm một vài vị thuốc, đều là để bồi bổ thân thể, mới vừa rồi con đã nói với quản gia rồi, mẹ ——" Thói quen xưng hô tự động bật ra khỏi miệng, cô im lặng, cũng không kịp sửa nữa rồi. "Phải nhớ giữ gìn sức khỏe."
Một tiếng "Mẹ" khiến Vương Lỵ Vân xúc động, vành mắt phiếm hồng. Tâm tình thay đổi, người phụ nữ ngày trước nhìn không vừa mắt bây giờ lại dịu dàng như vậy, ý tốt đó làm bà cảm động, hai người phụ nữ cứ như vậy mà trò chuyện.
Tô Tế Nhân im lặng đứng một bên. Anh đã suy nghĩ tới viễn cảnh chiến tranh sau khi bọn họ gặp nhau, nghĩ trước các cách để hòa giải, nhưng bây giờ đều vô dụng cả rồi. Cuộc đối thoại của họ mặc dù những câu khách sáo chiếm đa số, nhưng không khí ôn hòa, hoàn toàn khác với không khí giương cung bạt kiếm hồi trước.
"Không phải con nói là đưa con gái tới sao? Con bé đâu rồi?" Vương Lỵ Vân hỏi "Nó tên là gì?"
"Con bé nói muốn đi ra sân sau ngắm hoa. Năm nay nó năm tuổi, tên là La Lam." La Bách Việt đã nói chuyện qua với con gái, "Con bé nói đã từng gặp mẹ."
"Đâu có?"
"Con bé nói cạnh nhà trẻ có gặp được một bà lão, hai người thường nói chuyện phiếm, mới vừa rồi ở buổi lễ khởi công, con bé nhìn thấy mẹ trên khán đài, nên nhận ra mẹ."
Mới vừa nói xong, La Lam liền bước tới.
"Cô bé ở nhà trẻ đó chính là cháu gái tôi?!" Vương Lỵ Vân cực kỳ kinh ngạc, hôm nay cô bé mặc bộ váy màu trắng gạo, tóc dài bện đuôi, giống như thiên thần tao nhã. Bà vui vẻ được vài giây liền nghĩ đến một chuyện——
Hỏng bét, bây giờ con bé đã biết người mà bà mắng chửi trước đó, là mẹ của nó......
"Cha." La Lam đi tới bên cạnh cha, kêu một tiếng, gật đầu với bà ngoại một cái, cũng không mở miệng.
Ánh mắt kia giống như có vô số nghi vấn, lại không để lộ cảm xúc, làm cho da đầu Vương Lỵ Vân tê dại.
La Bách Việt nói: "Mẹ, Lam nói con bé có chuyện muốn nói với mẹ, con với Tế Nhân xuống bếp chuẩn bị trái cây đây, hai người cứ từ từ nói chuyện."
"Anh không thể nghe sao?" Tô Tế Nhân phát hiện bầu không khí kì lạ giữa hai bà cháu.
"Họ có chuyện riêng tư, anh không được nghe." La Bách Việt cốc đầu anh, nói với Vương Lỵ Vân: "Mẹ, con có thể dùng quyền uy của người mẹ, buộc con bé nghe lời, nhưng chúng ta rồi sẽ già yếu, đứa die
d/anl..qd bé sẽ lớn lên, nếu dùng quyền uy quản giáo đứa bé, sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra bất động, cho nên phương thức giữa chúng con là khai thông cho nhau, không cần coi nó như đứa trẻ mà cho qua, hai người cứ từ từ mà nói chuyện."
Cô mỉm cười. "Vậy thôi, hai người nói đi." Cô kéo Tô Tế Nhân vào phòng bếp.
Vương Lỵ Vân luống cuống ngồi trên ghế sa lon, nhìn cháu gái ngồi xuống đối diện, không nói lời nào, làm cho bà rất áp lực. Bà nhắm mắt mở miệng: "Cháu có gì muốn nói với bà?"
Vẻ mặt trầm ổn của nó cực giống con trai của bà, từ trước tới nay con trai của bà muốn thoải mái sai khiến, tất cả đều do bà định đoạt, nhưng cô bé này hoàn toàn không làm thế được, nói muốn khai thông, khai thông như thế nào?
La Lam nhỏ giọng mở miệng. "Cháu biết bà không thích mẹ cháu, cũng không ưa thích cháu."
"Đó là trước kia, mới vừa rồi bà đã nói chuyện phiếm với mẹ cháu." Vương lỵ Vân lúng túng. "Hơn nữa, bà chưa từng nói là bà không thích cháu——"
"Mẹ nói, bà nội chỉ muốn cháu trai thôi, nhưng cháu là con gái, nên bà nhất định sẽ không thích chau." La Lam mím môi một cái. "Dù sao cháu cũng không thích bà. Cháu thích bà lão cháu nói chuyện ở công viên, không phải thích bà nội."
"Sao?" Cõi lòng bà tan nát thành từng mảnh, nhưng vẫn tồn tại một tia hi vọng.
La Lam nhỏ giọng nói: "Mẹ cùng dì Diệu Diệu đều rất yêu cháu, rất thương cháu, nhưng có lúc, cháu còn cho mình là đứa trẻ hư, nên cha cùng bà nội mới có thể không quan tâm cháu. Sau này cha đã phá vỡ định kiến đó, ông ấy không phải nghĩ như vậy. Cháu hiểu rõ, cảm giác không có ai muốn rất đau, đau đến muốn khóc......"
"Bà......" Vành mắt Vương Lỵ Vân ửng hồng. Đứa nhỏ này nhìn có vẻ thoải mái, thật ra thì trong lòng đã chất vấn sự tồn tại của mình, làm bà thật sự đau lòng.
"Cho nên cháu cũng biết rõ, lúc bà cho rằng cha mẹ không cần mình, bà sẽ rất khổ sở. Cháu không quá thích bà nội, nhưng mà cháu lại thích bà. Giống như lời mẹ đã từng nói, người bà mà cháu đã gặp trong công viên đó; cháu yêu người đó giống như bà ruột của mình vậy, cháu sẽ cố gắng biến nó thành tình yêu đối với bà."
Con bé mỉm cười. "Mặc dù cháu không phải là đứa cháu trai mà bà muốn, nhưng có lẽ có một ngày nào đó, bà sẽ thích cháu."
Vương Lỵ Vân gần như bật khóc, đưa tay lướt qua mặt bàn, cầm lấy tay của cháu gái.
"Bây giờ bà rất yêu cháu......" Đứa nhỏ này lòng dạ rộng lớn, tương lai nhất định sẽ trở thành một người tốt.
"Vậy cháu có thể hỏi một câu được không?" Lấy được sự đồng ý của bà, La Lam đặt câu hỏi: "Mẹ nói bà kiên trì muốn mẹ sinh con, tại sao bà lại thích cháu trai vậy?"
Vương Lỵ Vân lau nước mắt, nói: "Đây không phải là vấn đề thích hay không thích, trên truyền thống thì đàn ông chính là trụ cột gia đình, nên bà mới hi vọng mẹ cháu có thể sinh ra con trai."
"Tại sao đàn ông lại là trụ cột gia đình? Phụ nữ không được sao ạ?" Nhà họ La có ba người đều là phụ nữ, cuộc sống vẫn rất vui vẻ mà!
"Không liên quan tới việc có được hay không, truyền thống chính là như vậy, truyền thống lấy đàn ông làm chủ, truyền cho con hắn, rồi cháu trai, thay mặt cả một thế hệ——"
"Nhưng đứa trẻ mẹ sinh ra, không nhất định là của cha!"
Hành lang bên kia đột nhiên phì một tiếng, La Lam ngạc nhiên nhìn lại, ngay sau đó lại im lặng không tiếng động.
Vương Lỵ Vân không nghe thấy, bởi vì bà đang há hốc mồm, quá khiếp sợ.
Bà nhìn chằm chằm cháu gái, một hồi lâu mới hiểu rồi, đây là giọng điệu lên án xã hội vô tâm, không phải đang ám chỉ cha nó đội nón xanh.
"Đó là ngoại lệ, bà đang nói theo lẽ thường. Nhưng mà bây giờ có rất nhiều gia đình dựa vào phụ nữ, địa vị của nam nhân không còn quan trọng như trước."
La Lam dạ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như suy nghĩ điều gì đó. "Cho nên không phải là do die
d/anl..qd bà thích cháu trai. Cháu nghĩ, chính bà cũng là phụ nữ, nên cũng sẽ không ghét con gái."
"Dĩ nhiên, thật ra thì bé trai ồn ào thô lỗ, bà thích cháu gái hơn......"
Hai bà cháu một hỏi một đáp, không khí không còn nghiêm trọng như lúc đầu nữa, bây giờ La Bách Việt và Tô Tế Nhân núp ở phía cầu thang nghe lén mới an tâm. Câu nói lúc nãy của con gái làm cho hai người họ phì cười, Tô Tế Nhân càng nghĩ càng không biết nên khóc hay cười.
"Em dạy con hả? Lời như thế cũng nói ra được."
"Chắc là do con bé hay xem tin tức."
Anh nói đùa: "Không phải là con bé đang ám chỉ cái gì đó cho anh chứ?"
"Không tin, đi xét nghiệm ADN đi!" La Bách Việt lườm anh một cái.
"Không cần, vẻ mặt lúc con bé đặt câu hỏi rất giống anh." Lúc trước vấn đề này làm cho anh cảm thấy hổ thẹn áy náy, cho đến bây giờ lòng anh vẫn còn sợ hãi. "Anh nghĩ con bé rất để ý đến chuyện mẹ anh muốn có cháu trai."
"Mới đầu em cũng lo con bé sẽ buồn vì chuyện này, nhưng con bé không phải là đứa nhỏ mọn, nó sẽ cố gắng hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, nếu thật sự muốn phản kháng, nó sẽ dùng phương thức tích cực, ví như biểu hiện ở trên lớp học, chứng minh nó giỏi không thua gì con trai." Con gái vừa ngoan lại thông minh, khiến cho người làm mẹ là cô đây rất tự hào.
"Em đã dạy dỗ con bé rất tốt."
Cô hừ nhẹ."Câu này đã nói rồi, đổi câu nào có sáng tạo hơn đi."
"Không nghĩ ra được, trí nhớ đều đã dùng hết lúc đọc diễn văn rồi." Anh cười nhẹ. Hôm nay cô mặc áo phông quần jean, làm tôn lên cặp chân dài và vòng eo nhỏ, đường cong uyển chuyển, bóng lưng uyển chuyển.
"Đúng rồi, diễn văn anh đọc thật là đặc sắc, người phụ nữ tôi yêu nhất chính là mẹ tôi."
"Phụ nữ lớn tuổi, anh yêu mẹ mình nhất. Bé gái nhỏ tuổi, anh thích nhất Tiểu Lam. Còn người cả đời bầu bạn, anh nhận định là em."
"Quá khéo nói rồi." Cô chậc chậc lắc đầu.
Anh ôm chặt lấy vòng eo cô từ phía sau, hôn sau tai cô. "Mới vừa rồi lúc nói chuyện với mẹ, em thật dịu dàng."
"Hiện tại em tương đối hiểu được tâm láy của người già rồi, có lúc bọn họ giống như đứa trẻ, không muốn nghe anh giảng đạo lý, mà muốn lời ngon ngọt, dỗ dành bọn họ vui vẻ, để cho bọn họ cảm thấy được coi trọng, có phân lượng ở trong mắt người ta, thì sau đó nói chuyện, bọn họ sẽ lắng nghe hơn."
"Anh rất đồng tình." Anh cười nhẹ. "Trên đường về anh đã nói chuyện với mẹ, mẹ không phản đối anh tái hôn với em."
"Một câu anh yêu mẹ, bà ấy đã bị thu phục rồi?" Bên tai, hơi thở nóng rực của anh làm cho người cô như muốn nhũn ra. "Nhưng em không nhớ là anh đã cầu hôn em."
"Gả cho anh, Bách Việt." Anh lập tức bổ túc.
"Ừm, em chưa muốn gả."
"......"
Lúc này vẻ mặt của người đàn ông sau lưng nhất định rất đặc sắc, cô cười trộm, đột nhiên cổ tay lạnh đi, một vòng tay nạm vàng tinh xảo được đeo lên tay cô.
"Em nhất định phải gả cho anh." Anh trầm giọng tuyên bố. "Lần trước dùng chiếc nhẫn không khóa em lại được, lần này dùng thứ lớn một chút."
"Này, đâu có ai mà lại gấp gáp như thế chứ......" Môi bị che lên, ngôn ngữ bị nuốt trọn, người cô như nhũn đi ở trong lòng anh, hơi die
d/anl..qd thở của anh làm cô say mê, cô ngoài miệng thì không đồng tình, nhưng cơ thể nhiệt tình đáp lại đã đồng ý rồi.
"Bọn họ chắc còn đang nói chuyện lâu, vào phòng anh đi." Quà tặng bị xem thường, Tô Tế Nhân cười khẽ. "Chỉ là muốn để cho em xem căn phòng vẫn không có gì thay đổi, vẫn giống hệt như lúc em rời đi. Ngày hôm qua anh đã thay bộ chăn ga hình lá thông rồi."
"Bộ đó anh vẫn đang dùng sao? Đã cũ rồi mà?"
"Có hỏng anh cũng không vứt, bởi vì, anh có tính lại ngày tháng......" Anh chạm vào môi cô một cái. "Tiểu Lam hình như là được tạo ra từ trên đó."
"Anh tính cái đó làm gì chứ......" Mặt cô đỏ lên, bị anh kéo lên cầu thang, giọng nói nhỏ dần, lặng lẽ đi lên cầu thang, đi vào phía trong căn phòng, lời nói thì thầm của đôi tình nhân bị gió thổi đi, bay xuống, mèo con nằm ở trên cửa sổ phơi nắng, gió die
d/anl..qd thổi qua chóp mũi của nó, nó hít hà ——cơn gió hôm nay, mang theo hương thơm của hạnh phúc, ngọt như mật.