Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 3-2



Editor: Cẩm Tú

Tại sao việc anh phối hợp với yêu cầu của cô, kết quả đều là lỗi của anh? Tô  Tế Nhân cực kỳ bất đắc dĩ.

Cô li hôn trước mang thai, nếu anh thật sự muốn tranh giành đứa bé, không phải là không có phần thắng, chỉ đien;da"nl/qd là không đành lòng cướp đi nghị lực tinh thần của cô, tình nguyện tất cả đều thuận theo ý của cô, bây giờ mỗi một điều lại trở thành lý do để cô công kích anh.

"Dù sao, tôi sẽ không cho anh gặp con gái, nơi này cũng sẽ không trao cho anh." La Bách Việt cười lạnh."Chúng ta đã ly hôn, chủ tịch Tô, dù anh có tiền thế nào đi chăng nữa, có thể từ Ngọc Sơn đến eo biển Đài Loan, thì cũng không quản được tôi!"

"Mặc kệ em có nguyện ý hay không, anh đã là ông chủ của nơi này, có quyền xử trí cả nơi này." Sự bài xích của cô đã chọc giận anh. "Anh thay đổi chủ ý rồi, chỉ cho mọi người một ngày, sáng ngày mốt anh dẫn người đến, nơi này chỉ cần lưu lại một mảnh giấy vụn, thì mọi người ngay cả vớ cũng không cần đi nữa."

"Anh là thổ phỉ sao! Cường đạo!"

"Xin em hãy chú ý giọng điệu nói chuyện với ông chủ!"

Cô gái nhỏ mới vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy chính là cảnh tượng tràn ngập thuốc súng này.

"Mẹ?"

"Lam?" La Bách Việt cả kinh, chạy như bay đến bên cạnh con gái. "Tại sao lại tới đây? Không phải là nhà trẻ tổ chức chuyến đi thực tế sao?"

"Có bạn học bị bệnh sởi, nên cô giáo nói tạm thời giải tán." La Lam năm tuổi có giọng nói thanh thúy mềm mại, lông mi dài mắt to, màu da tuyết trắng, mái tóc dài tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cô bé nhìn thấy Tô Tế Nhân, con ngươi thông tuệ có chút kì lạ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại.

Tô Tế Nhân có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại kích động không thôi. Lần đầu thấy con gái ở khoảng cách gần như vậy, dung mạo của con bé giống mẹ nó, còn vẻ mặt lạnh nhạt cẩn thận lại giống anh.

"Lam, bây giờ mẹ đang vội, cùng ——" La Bách Việt ngừng tạm."Cùng ông chú này nói chuyện, con đi tìm dì trước đi, tối nay chúng ta cùng nhau về nhà." Cô vội vàng đẩy con gái ra khỏi phòng làm việc.

Ông chú này? Tô Tế Nhân nhíu mày. "Em không cho con bé biết anh là cha của nó?"

La Bách Việt châm chọc: "Có cần thiết không? Con bé là “đứa con gái” mà anh không cần mà!"

Cằm dưới của Tô Tế Nhân co rút, cực kỳ không vui. "Bách Việt, em không cảm thấy em làm như vậy là quá tuyệt tình rồi sao?"

"So với câu nói muốn đoạn tuyệt đường sống của chúng tôi của anh, tôi còn coi là khách khí đấy——"

"Phực" Âm thanh nhỏ đột ngột ngắt lời cô. La Bách Việt cảm thấy cảm giác thít chặt trước ngực đột nhiên được nới đien;da"nl/qd lỏng, ngạc nhiên cúi đầu —— bộ đồ công sở không chịu nổi cảm xúc kích động cùng động tác của cô, nút áo bung ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, còn có đường viền hoa của áo lót.

Xấu hổ muốn chết, cô che tay trước ngực. "Tôi xử lý chuyện này một chút đã——" Thật may là, hôm nay không có mang "Cái dây chuyền kia".

Cô quay lưng đi lục tung khắp nơi, trong phòng làm việc không có áo khoác để che, chỉ có hộp kim chỉ. Chẳng lẽ phải khâu cúc ngay trước mặt anh ư?

Không ngờ đề nghị của anh càng kinh khủng hơn.

"Anh khâu giúp em." Anh nhặt nút áo lên, đi tới.

La Bách Việt vội vàng quay ngược lại."Không cần, tôi tự làm được......" Lại bị anh đẩy xuống ngồi trên bàn làm việc.

"Em quên là mỗi lần em cầm kim, đều đâm làm cho tay chảy đầy máu sao?" Anh bắt đầu xâu kim.

"Chảy chút máu có sao đâu." Quần bó hơi ngắn, cô cuống quít đè thấp làn váy, đến lúc này, vạt áo trước ngực càng mở rộng ra, cô còn chưa kịp che lại, anh đã cầm nút áo trở về chỗ cũ, bàn tay cách làn da trước ngực cô chỉ một xentimet.

Người cô cứng lại, không dám cử động, biết bây giờ tầm mắt anh đang rơi vào ngực cô, cô lui về phía sau không được, ưỡn ngực càng không xong, gương mặt ửng đỏ, từng tế bào cũng đều trở nên nhạy cảm.

Sau đó, anh nói ra ba chữ đã tiêu diệt hết cảm giác rung động của cô. "Em mập ra."

"...... Anh không biết là phụ nữ rất nhạy cảm với chữ “Mập” này sao?" A, đúng là muốn cầm ống đựng bút ném anh mà.

"Anh biết chứ, nhưng anh lại thích em mập một chút." So với lúc li hôn thì cô đẫy đà hơn nhiều, áo lót màu tím đậm viền tơ tôn lên đường cong nữ tính của cô, làm ánh mắt anh trở nên lờ mờ. "Cái này rất đẹp."

"Đúng vậy a. Chỉ có đồ cũ thôi, nút áo có thể thay được." Cô cho là anh đang nói đến đồ công sở.

Nhưng anh lại đang nói đến cảnh đẹp bên trong. Anh khẽ mỉm cười. "Khâu xong đien;da"nl/qd rồi." Anh giúp cô cài nút áo lại, thuận tay sửa sang lại cổ áo, đụng phải gáy của cô, cô không tự chủ được, thân thể mềm mại suýt nữa đụng vào lồng ngực anh.

"A......" Cô muốn lui về phía sau, thế nhưng anh lại không tha, bàn tay trượt đến sau lưng cô, vây cô ở trong ngực anh. Trong nháy mắt nhịp tim cô đập mạnh, lồng ngực của anh vẫn rộng như trong trí nhớ, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái lẫn vào mùi nước hoa thanh nhã, làm cô say mê. Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, khẽ mím môi vuốt nhẹ chóp mũi của cô, làm cô hồi tưởng lại tư vị ngọt ngào lúc anh hôn cô, ý loạn tình mê.

"Bách Việt, chúng ta thật sự không có khả năng sao?" Anh hỏi, giọng nói trầm thấp tràn đầy mị hoặc sưởi ấm đôi môi của cô, hai má cô mỹ lệ bóng loáng, hương thơm mềm mại của phái nữ hấp dẫn anh. Vào giờ khắc này, bóng ma ly hôn như thể đã biến mất, chỉ còn lại sự rung động mãnh liệt quen thuộc giữa hai bọn họ, anh muốn hôn cô, thân thể bởi vì khát vọng mà nóng lên.

La Bách Việt nhắm mắt lại, vào giờ khắc này cô động lòng, gần như muốn gật đầu, cô vẫn có cảm giác với anh, nhưng nhớ tới tình hình sáu năm trước, tâm lại lạnh xuống. Cô không hề do dự. "Không thể nào." Cô khe khẽ đẩy anh ra.

"Mẹ anh không thích tôi, huống chi bà ấy đã giúp anh xem xét được đối tượng tốt rồi, hôm nay anh còn đặc biệt tới giúp người ta xem quán, anh còn nhớ chứ?" Cô đã xem qua tờ báo viết về bà chủ của NiNi, trong hình là một người phụ nữ thanh tú, đầy đủ các phẩm chất ấm áp lương thiện, cung kính, biết nhường nhịn, 100% là loại hình mẹ Tô mong muốn.

"Chỉ có mẹ anh nhiệt tình thôi, anh cùng đối phương chỉ là bạn bè." Anh không muốn giải thích trước mặt mọi người, lại càng không mong cô hiểu lầm.

Cô chua xót mà nói: "Mẹ anh thật sự muốn anh cưới, người con có hiếu như anh cũng không từ chối được đâu."

Tô Tế Nhân có chút tức giận. "Em đã quên, ban đầu vì kết hôn với em, anh đã nói gì với bà chứ?"

"Tất nhiên là chưa." La Bách Việt nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi cũng nhớ, lúc tôi nói muốn ly hôn thì anh không hề muốn níu giữ, một chút cũng không có."

"Bách Việt, anh không muốn cãi nhau." Anh bất đắc dĩ nói. Cô chỉ nhớ được những lỗi sai của anh thôi sao?

"Tôi chỉ muốn nói một câu thôi." Ánh mắt cô bỗng nổi lên nét dịu dàng khó có được. "Anh là một người đàn ông tốt, anh thương mẹ anh, hiếu thuận với mẹ anh, mẹ anh rất vất vả mới nuôi lớn anh, cho nên mọi chuyện anh đều nghe theo bà ấy, những thứ này tôi đều hiểu, nhưng tôi không phải là con dâu lý tưởng của bà ấy, vì vậy kết quả của chúng ta chính là li dị."

Cô giễu cợt cười một tiếng. "Lúc người ta muốn mai mối cho một đôi nam nữ, đều sẽ giới thiệu người đàn ông này có gia thế tốt, có cơ sở kinh tế, là một người con có hiếu, bây giờ tôi mới hiểu được, đứa con bất hiếu tất nhiên là không tốt, còn đứa con có hiếu lại bởi vì quá hiếu thuận, nên đành hy sinh vợ mình ở trong phần hiếu thuận này."

Sắc mặt của Tô Tế Nhân trở nên  xanh mét."Đây chính là cảm tưởng của em đối với bốn năm hôn nhân của đien;da"nl/qd chúng ta? Vì sao lúc ly hôn lại không nói?"

"Bởi vì lúc ấy tôi còn không hiểu, trải qua mấy năm này, tôi đã thông suốt. Ngài Tô, anh rất hoàn mỹ, nhưng anh không phải là người mà tôi muốn."

La Bách Việt trượt xuống khỏi bàn làm việc, ngẩng đầu đối mặt với anh. "Được rồi, ôn chuyện kết thúc, nói chuyện chính sự đi! Hiệp nghị  của anh và giám đốc Hoàng, nhân viên chúng tôi đều không biết chuyện, anh ép buộc chúng  tôi chuyển đi, thật không có đạo lý."

Tô Tế Nhân đè lửa giận xuống. Anh có quá nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ không phải lúc.

"Được, cho mọi người ở lại chỗ này cũng được, muốn cho kẻ kinh doanh nguyện ý tiếp tục, sẽ phải để cho anh ta thấy được lợi nhuận. Em hãy tập hợp hết tất cả các sổ đien;da"nl/qd sách thu chi, lúc đó chúng ta sẽ lại bàn về chuyện nên làm gì, cho em thời gian mười ngày, coi như là quà sinh nhật anh tặng cho em đi!"

Anh đưa mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Bách Việt."

Thì ra là, anh còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô......

Cô  đứng thẳng bất động trong chốc lát, mới mở miệng, giọng nói trầm thấp không mang theo cảm xúc."Vậy thì cám ơn anh đã nương tay, ngài Tô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.