Mục Lăng tham dự hoạt động cũng không tính là đặc biệt chính thức, hắn chỉ là mang theo vị hôn thê đi ra ngoài lộ mặt, Cố Bình An cảm thấy nhàm chán vô cùng, hoàn toàn chính là tới làm cảnh rồi đi, không có chút ý tứ nào.
Cố Bình An ngáp dài một cái, Mục Lăng trừng mắt nhìn cô, "Em nghiêm túc một chút cho anh."
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi?" Cố Bình An khịt mũi coi thường.
Mục Lăng nhẫn nhịn, "Hoạt động kết thúc, anh đưa em đi mua quần áo."
"Thành giao." Cố Bình An vui sướng quyết định phối hợp, cho dù Mục Lăng lại chán ghét, cô cũng muốn phối hợp, vì quần áo, nhưng đột nhiên nhảy ra một chuyện, vốn dĩ hoạt động là một giờ lại bị giằng co tới hơn hai giờ, Cố Bình An cảm thấy thật mệt mỏi, may mà cô mặc quần áo thoải mái, không đi giày cao gót nên cô cũng không thấy quá mệt mỏi.
Hôm nay Mục Lăng và cô ngoài ý muốn ở chung rất hài hòa.
Khi hoạt động kết thúc đã là 6 giờ, Cố Bình An bắt đầu suy ngẫm về quần áo, cô thật ra cũng nên mua quần áo mới, dù sao cũng là vị hôn thê của Mục Lăng không sài tiền của hắn, thì không phải con gái.
"Tôi muốn mua quần áo."
"..........." Mục Lăng trừng mắt nhìn Cố Bình An một cái, vừa muốn nói chuyện, điện thoại liền vang lên.
Mục Lăng nhận điện thoại, hơi nhíu mày, ngữ khí ôn nhu đi vài phần, "Ừm, đợi anh một lát."
......
"Được."
Mục Lăng ngắt điện thoại, lấy ra một cái thẻ đưa cho Cố Bình An, "Em tự đi mua quần áo đi."
Cố Bình An giận dữ, "Anh không đi cùng tôi?"
"Tại sao anh phải đi mua quần áo với em, không phải em luôn miệng nói chán ghét anh? Sao hả? Đã thích anh rồi?" Tâm tình Mục Lăng đột nhiên tốt lên, nha đầu này thế nhưng lại muốn cùng hắn đi mua quần áo?
"Mặt dày, anh không đi cùng tôi, ai giúp tôi xách túi?" Cố Bình An đương nhiên nói, "Tôi còn có thể vui vẻ mua quần áo sao?"
Mục Lăng, "Cố Bình An! Có tin anh băm chết em không!"
Nha đầu chết tiệt, muốn hắn đi theo làm những việc này giúp cô?
Phản rồi.
"Ngoại trừ tiền và những việc này ra, anh còn có tác dụng gì nữa?"
"Em đúng là tìm chết." Mục Lăng vung tay, cốc một cái vào đầu cô, đẩy cô qua một bên, nói, "Tự đi mua đi."
"Anh chắc chắn là chuẩn bị đi tìm tình nhân rồi."
Giọng nói ôn nhu như nước kia, con gái nhà ai mà có mặt mũi như vậy, có thể khiến Mục Lăng đối xử ôn nhu, thật là kỳ quái, có người trong lòng không cưới, lại muốn đính hôn với cô, cô gái hắn thích cũng thật là thảm quá đi.
"Tiền anh đưa có đủ hay không?" Mắt thấy Mục Lăng muốn đi, Cố Bình An liền hỏi.
Mục Lăng nói, "Em lấy bao nhiêu thì lấy, không hạn mức cao nhất."
Cố Bình An hừ lạnh một tiếng, "Đây chính là anh nói."
Cô cầm thẻ nhìn qua nhìn lại, thẻ bạch kim, thoạt nhìn rất cao quý nha, Cố Bình An nhớ kỹ mật mã, bước chân vui sướng mà đi đến trung tâm thương mại, vọt ngay vào cửa hàng quần áo mà ngày thường mình thích, không đến năm phút đồng hồ liền lấy thẻ, mua một bộ đồ thể thao, gần đây buổi sáng cô hay chạy bộ, đồ cũng đã có chút cũ, cũng nên đổi bộ khác.
Mới vừa quẹt thẻ chưa đầy một phút đồng hồ, điện thoại của Mục Lăng liền gọi tới, Cố Bình An nghĩ thầm, không phải chứ, nhỏ mọn như vậy, cô quẹt có một ngàn mà hắn cũng gọi tới sao?
Cô lười biếng nhận điện thoại, "Chỉ tiêu của anh có một ngàn mà anh cũng gọi đến sao?"
Mục Lăng giận, "Anh gọi điện thoại là muốn bảo em mua những trang phục đẳng cấp hơn, không phải nói em tiêu tiền nhiều."
Nực cười, Mục Lăng hắn mỗi ngày tiền vào như nước, còn sợ phụ nữ tiêu tiền nhiều? Đùa cái gì vậy.
"A..." Cố Bình An "a" một tiếng, tỏ vẻ mình hiểu lầm, Mục Lăng liền ngắt luôn điện thoại, Cố Bình An tức giận, cái thái độ gì đây, ghét bỏ cô mua quần áo không đủ cao quý? Được, Mục Lăng, anh tốt nhất đừng hối hận a.