Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 12: Ông xã, đây đâu phải là lần đầu tiên vợ chưa cưới của anh chạy



“Thả tôi ra.” Cố Bình An hơi giận, thật sự xấu hổ vô cùng, cô vậy mà lại chìm đắm trong nụ hôn của hắn, bái phục kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, quả thực mất mặt, Mục Lăng cười ha ha ha, tâm tình đặc biệt vui vẻ.

“Ngay cả tỏ tình với hắn em cũng dám, sao lại không dám hiến hôn cho hắn, nếu như em hiến hôn cho hắn, nói không chừng hắn sẽ yêu em, em cũng sẽ không biến thành trò cười cho cả toàn trường.” Mục Lăng nói, “Cởi hết quần áo ngủ ở trên giường hiệu suất càng tốt hơn.”

“Vô liêm sỉ!” Quả thực Cố Bình An không dám nhìn vào mắt của Dương Sâm, đối với cô mà nói, đây là chuyện rất mắc cỡ, bị Mục Lăng nói ra như thế, lần đầu tiên cô cảm thấy mình dại dột hết thuốc chữa, bị người ta lấy làm trò cười.

Đột nhiên Mục Lăng cúi đầu, lại tàn nhẫn hôn lên môi cô, lần này Cố Bình An giãy dụa kịch liệt, một mực cắn môi Mục Lăng, Mục Lăng bị đau buông cô ra, lau đi máu tươi ở khóe môi, bộ dạng khát máu lại mang theo ma tính, phóng đãng lãnh khốc, “Tính khí còn rất mạnh mẽ, anh thích nhất là thuần phục loại phụ nữ có tính khí hoang dã, càng mạnh mẽ chơi càng vui.”

“Biến thái!”

“Cố Bình An, em nhớ kỹ, nếu lần sau nói cái gì làm anh mất hứng, anh cứ ngăn chặn miệng em bằng cách như vậy.” Một tay Mục Lăng kéo cô, ôm vào lồng ngực, ánh mắt tức giận nhìn về phía Dương Sâm, “Nhớ kỹ cho tôi, đây là người phụ nữ của tôi, tôi rất ghét có người mơ tưởng đến đồ vật của tôi, hiểu chưa?”

Cố Bình An cắn chặt răng, Dương Sâm cũng là dám giận nhưng không dám nói, dù sao cũng quý trọng sinh mạng, sợ Mục Lăng thực sự kích động, lại tới thêm một lần nữa, hắn thực sự sẽ không chịu nổi, cũng sợ chọc phải loại đàn ông giống như ác ma này.

“Mục Lăng, anh đủ rồi.” Cố Bình An nói.

Mục Lăng cười, “Nếu giải quyết được rồi, bà xã, chúng ta về nhà thôi.”

Không thèm để ý đến sự phản kháng của Cố Bình An, hắn lôi cô nhét vào trong xe, “Đi.”

Dương Sâm nằm ở trên mặt đất, bóng người càng ngày càng nhỏ, trong lòng Cố Bình An cảm thấy lo lắng, đã trễ thế này, Dương Sâm lại nằm ở đó, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ? Hiển nhiên Mục Lăng mặc kệ sự sống chết của Dương Sâm, cứ ném hắn ở giữa đường như thế.

“Đại thiếu gia, cục giao thông bên kia điện thoại tới, có thể khôi phục giao thông chưa?”

“Ừ.” Mục Lăng nhắm hờ mắt, giống như đang giải lao, vừa giống như đang suy nghĩ việc gì đó, Cố Bình An nghe được trong lòng loạn lung tung tùng phèo, cô đã nói đường này là con đường đi đến sân bay, sao có thể bị phong tỏa như thế, thì ra là chuyện tốt của Mục Lăng.

Chỉ vì một Cố Bình An mà phong tỏa cả một con đường lớn, hừ, Mục Lăng, anh cũng thật là giỏi.

Trong xe, yên lặng một hồi, Cố Bình An ôm ba lô núp ở một bên, cố gắng thu mình đến nhỏ nhất, không nhìn Mục Lăng ở bên cạnh, hơi thở trên người đàn ông này rất là bá đạo, hơi hơi tiếp xúc gần một chút là giống như đều sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm Viện Viện chạy trốn, hắn lại không có động tĩnh gì. Có bản lĩnh thông thiên như vậy chắc chắn sẽ tìm ra Lâm Viện Viện, nhưng lại dựa vào cái gì mà nhìn chằm chằm Cố Bình An cô?

Lẽ nào có lý đó!!

“Cố đại tiểu thư, rất tức giận?” Mục Lăng hỏi.

Cố Bình An nói, “Tôi căn bản không phải là người phụ nữ mà anh chỉ định, anh không phải rất có bản lĩnh sao? Lâm Viện Viện mới là vị hôn thê của anh, cô ta chạy, sao anh không đi tìm cô ta?”

“Muốn nghe lời thật?” Mục Lăng nhíu mày, trong lòng Cố Bình An nghĩ, chắc chắn là không phải nói lời gì tốt lành, Mục Lăng nói, “Anh cảm thấy Cố thị trưởng có giá trị lợi dụng hơn tổng giám đốc Lâm, giá trị của em cao hơn so với Lâm Viện Viện, hiểu chưa?”

Cố Bình An nhíu mày, “Coi như tôi gả cho anh, ba của tôi cũng sẽ không hợp tác với anh đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.