Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 144: Bà xã, em thật dữ



Cố Bình An quả thực muốn tặng Mục Lăng hai chữ, ngu ngốc.

Đồng thời lại cảm thấy mới mẻ, hóa ra khi Mục Lăng uống say lại có bộ dạng như thế này, vô cớ gây rối, lại rất thích lấy lòng người khác, cô có chút bất ngờ. Cố Bình An da mặt mỏng, nhưng là người thích ứng được với mọi hoàn cảnh, cũng là người lương thiện và chính trực. Mục Lăng uống say, nên cô cũng chẳng muốn đi so đo chuyện đại ân oán với con ma men này. Sau khi mọi người cười một trận, rốt cuộc cũng ngừng một lát.

Ánh mắt Quách Nhược Nhược trông vô cùng cay độc, điều này cũng khiến Cố Bình An chú ý tới.

Mỗi lần chạm mặt đều là gió êm biển lặng, tuy cô ta có uy hiếp vài câu hay khoe khoang vài câu, Cố Bình An đều không thèm để mắt tới. Nhưng việc Quách Nhược Nhược bán đứng thân thể và thanh xuân của một người phụ nữ như vậy, Cố Bình An vẫn có chút phản cảm, trong xương cốt cô là người chính nghĩa, cô sẽ luôn giữ điểm mấu chốt cho bản thân sẽ không vượt qua.

Quách Nhược Nhược nói cô ta bồi Mục Lăng một năm, xem như là người phụ nữ bên cạnh Mục Lăng lâu nhất. Mục Lăng đối xử với cô ta cũng không tệ, cho cô ta tiền, xe không thiếu, phủng đỏ Quách Nhược Nhược. Nên cô ta rất để ý tới Mục Lăng, xem ra Mục Lăng cũng là một kim chủ không tồi.

Hiện giờ, Mục Lăng "yêu" cô.

Ít nhất, cái tin đồn này, cả bản thân Cố Bình An cũng không biết ai đồn lên, vì sao đến. Rốt cuộc con mắt bọn họ nhiều thế nào lại thấy Mục Lăng yêu cô? Hai người bọn cô chẳng khác nào như lửa với nước, nói yêu thì quả thật là luận điệu, hoang đường.

Quách Nhược Nhược hận cô như vậy cũng là có lý do, hôm nay Quách Nhược Nhược có ở đây, nhưng người cô ta bồi không phải Mục Lăng, mà lại là một người đàn ông khác, cô có chút quen mặt, nhất thời Cố Bình An vẫn không nhớ rõ, nhưng chắc cũng là đại công tử nhà nào thôi, bây giờ hắn ta lại chọn một người phụ nữ Mục Lăng không cần, quả thật có chút dơ bẩn. Mặc kệ là Mục Lăng, Quách Nhược Nhược hay kim chủ mới của Quách Nhược Nhược, cô đều cảm thấy ghê tởm bọn họ.

Nếu như Mục Lăng không yêu cô, Quách Nhược Nhược chắc chắn vẫn là người phụ nữ của Mục Lăng, có lẽ cô ta đã nghĩ như vậy.

"Bà xã, lại đây uống một ly." Mục Lăng bưng ly rượu lên, nghĩ đến cảnh "uống rượu" hồi nãy, quả thật là quá mê hồn, hắn rất thích, hương vị của Cố Bình An quả thật tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, giống như một chiếc bánh kem ngọt ngào.

"Về nhà." Cố Bình An tức giận đẩy ly rượu qua, "Anh say rồi."

"Không có say." Mục Lăng ngang bướng nói, "Anh còn có thể uống thêm một chai nữa."

"Uống thêm một chai cái em gái anh." Cố Bình An quở mắng, "Nhanh lên, về nhà."

"Cố đại tiểu thư, lâu lâu mọi người mới tới được một bữa, đừng làm mất vui thế chứ, để cho đại thiếu uống thêm với chúng ta mấy ly, chuyện hợp tác chúng ta còn chưa nói xong." Có người lên tiếng, Cố Bình An thầm chửi, uống thêm cái em gái mấy người.

Cố Bình An nói, "Anh ấy uống nhiều rồi, không bằng mấy người để hôm khác rồi lại nói."

Chuyện mấy người chưa hợp tác xong thì liên quan gì đến cô? Thật là xui xẻo, cô chỉ muốn về nhà sớm một chút, Mục Lăng không đi, cô muốn đi cũng không được, nên tất nhiên cô phải mang theo Mục Lăng đi.

"Không nghĩ tới Mục Đại thiếu một đời chơi bời, bây giờ lại có vợ quản nghiêm đấy." Có người trêu đùa nói.

Cố Bình An, "......"

Vợ quản nghiêm?

Đại ca, anh đùa kiểu gì thế? Mục Lăng quấn lấy Cố Bình An, "Bà xã lại đây uống một ly."

Trong đầu tên ngốc này không có gì ngoài việc uống rượu à? Uống say đến chẳng hay biết gì mà còn muốn uống nữa, Cố Bình An trừng mắt hắn, "Anh vừa phải thôi cho tôi, anh không đi, vậy tôi tự đi."

"Bà xã, em thật dữ." Mục Lăng lên án Cố Bình An bạo hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.