Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 154: Mục Đại phúc hắc



Cố Bình An từ hài kịch hóa bi kịch, lo lắng cho Mục Lăng. Đương nhiên, cô lo lắng cho Mục Lăng đơn thuần là bởi vì nếu hắn có chuyện gì không hay xảy ra, thì cô cũng phải chịu trách nhiệm, tuy cô đây là đang tự vệ, nhưng bọn cô đã đính hôn, chuyện này còn tính là tự vệ không nhỉ? Cố Bình An rất rối rắm, vô nghĩa, chỉ cần cô không muốn thì đó chính là tự vệ. Mục Lăng cũng đáng đời, nhưng đáng đời không bị đánh chết.

Nửa mặt hắn đều là máu, Cố Bình An thấp thỏm hỏi, "Anh có đau không?"

Mục Lăng bình tĩnh sờ máu mình, vừa mới còn bình tĩnh như núi Thái Sơn, thì đột nhiên như bị lên cơn, ngoẻo đầu, ngã vào trong lòng ngực Cố Bình An, "Bà xã, đau quá......"

Cố Bình An, "......"

Cô nghiêm túc suy nghĩ một chuyện, nếu bây giờ cô cầm cúp đánh vào đầu hắn lần nữa, thì có thể đem Mục Lăng trở về bình thường hay không? Chứ tên này là ai, cô không quen à nha, đừng dọa cô vậy chứ, chuyện này có chút đáng sợ.

Mục Lăng là đang làm nũng sao?

Làm nũng?

Làm nũng sao?

Trời ạ, quả nhiên Mục Lăng điên rồi.

Tình huống này tuy rất nghiêm trọng, nhưng cô cũng không còn mặt mũi nào đi kêu Tiểu Ngô hay người khác tới xử lý. Bây giờ cô với Mục Lăng quần áo nhếch nhác, Mục Lăng không biết xấu hổ thì thôi, nếu để người khác thấy cô như vậy, Cố Bình An chỉ còn cách chui đầu xuống đất. Cố Bình An quyết đoán mặc lại những gì có thể mặc rồi quấn thêm tấm thảm mỏng vào người, "Hòm thuốc ở đâu?"

Mục Lăng yếu ớt ỉ ơi trên sô pha, ốm yếu chỉ về một phương hướng.

Cố Bình An quyết định chạy tới lấy hòm thuốc. Nhưng khi cô vừa quay người đi, ánh mắt Mục Lăng hung ác nham hiểm như một con ác ma. Trong nháy mắt lúc Cố Bình An đánh hắn, thì có rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong lòng Mục Lăng.

Phản ứng đầu tiên, đó chính là nha đầu này ăn gan hùm rồi mới dám dùng chiêu đối phó Mục Phàm để đối phó với hắn, quả thực buồn cười, hắm cần phải cho cô biết xác chết chìm là thế nào. Mục Lăng hắm hái hoa nhiều vô số kể, mặc kệ là tiểu gia bích hay tiểu thư khuê các hắn muốn chơi thì cũng sẽ có một tá, 3p chơi đùa, dạng gì mà chưa thấy qua, chưa từng chơi. Thời thiếu niên nhiệt huyết, chuyện phong lưu, cầm thú gì mà chưa từng chơi qua.

Lần đầu tiên, hắm bị một miếng sắt đập vào đầu thế này.

Lần đầu tiên hắn chơi phụ nữ, mà đó chính là vợ hắn nhưng lại bị đánh đến mặt đầy máu.

Trong nháy mắt kia, Mục Lăng đã suy xét làm thế nào để dạy dỗ Cố Bình An. Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều cách lăng trì cô.

Đâu phải người phụ nữ nào muốn hắn cũng có thể có được, có người phụ nữ rụt rè tự đưa mình đến cửa cũng bị hắn một chân đá văng ra. Thậm chí người phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào, bị hắn chơi chán xong cũng một chân hắn đá văng ra. Trên cơ bản, sẽ không có người phụ nữ nào từ chối Mục Lăng hắn.

Ngoại trừ Cố Bình An.

Trong chớp mắt kia, lần đầu tiên Mục Lăng cảm thấy lòng tự trọng mình bị tổn thương như vậy.

Chơi lẽ chơi phụ nữ nhiều quá, nên bị quả báo?

Lúc hắn suy nghĩ làm thế nào dạy dỗ Cố Bình An, thì hắn nhìn thấy Cố Bình An cầm chiếc cúp với sắc mặt trắng bệt, trên ngực vẫn còn vết máu do bị hắn cắn, trên cổ cũng có đầy vết hôn do hắn làm ra, nhìn trông vô cùng đáng thương.

Hắn hồi tưởng lại hương vị, thiếu chút nữa thì đã thành công rồi.

Hơn nữa, hương vị rất tốt.

Hắn bây giờ thật sự rất muốn ăn cô, nếu không thù sẽ rất có lỗi với thằng nhỏ của mình.

Tính tự chủ hắn dám nhận đứng thứ hai, thì không ai dám nhận đứng thứ nhất. Cũng tự coi mình là kiêu ngạo, thông minh, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát. Lực kiềm chế tình dục của hắn rất tốt, không biết hôm nay bị gì mà lại không khống chế được.

Mỗi lần thằng nhỏ nhà hắn nhìn thấy Cố Bình An thì cứ như ngựa thoát cương mà lao đến Cố Bình An. Bất chấp tất cả cũng chỉ muốn ăn cô, có lẽ cả đời này hắn cũng không khống chế được khi đứng trước Cố Bình An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.