Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 156: Vì sao anh lại cưới Lâm Viện Viện?



Hai người náo loạn một trận kinh thiên động địa như vậy, Mục Lăng cũng đổ gần cả một chén máu. Thế nhưng bây giờ hai người vẫn có thể hòa bình ở chung, Cố Bình An biết rõ mình không còn cách nào trở về, đành gọi về nhà, nói đêm nay ở lại nhà bạn, không tiện về.

Mục Lăng cười nhạo cô, "Sao em không dám nói đang ở nhà anh? Hả??"

"Tôi sẽ không nói." Sao cô có thể nói ở nhà Mục Lăng chứ, nếu cô mà nói, thì chắc chắn sẽ khích thích ba mẹ mình đến tăng huyết áp luôn mất. Với chuyện này Mục Lăng cũng không có khó chịu gì, anh nghiêng đầu dựa vào một bên. Cố Bình An đảo mắt một vòng, quần áo hai người nhếch nhác trông chẳng khác gì một đôi dâm phu gian phụ cả. Tức khắc cô cảm thấy phiền lòng, cô đi dạo một vòng ở dưới lầu, định tìm phòng nghỉ ngơi dành cho khách.

Mục Lăng tức giận, "Bà xã, em tính mặc kệ anh sao?"

"Tiện nhân thường thích làm ra vẻ, dù sao anh cũng không chết được, tôi quản anh làm gì?" Cố Bình An hờ hững nói, cả căn biệt thự này, cô tìm khắp lầu một cũng không thấy phòng nào dành cho khách. Sảnh ở lầu một chiếm một phần ba diện tích biệt thự.

Có hai phòng ăn, một phòng bi da, và ba căn phòng khác. Mà cả ba căn phòng đó cũng không phải là phòng dành cho khách. Một căn phòng hình như dùng để làm nhà kho, còn hai căn còn lại đã bị khóa, cô không mở được.

Mục Lăng đi ở phía sau ung dung nhìn Cố Bình An đang bận rộn. Trong lòng anh biết rõ, Cố Bình An đang tìm phòng nghỉ ngơi. Dì Lâm và quản gia ở căn biệt thự nhỏ riêng biệt ở bên cạnh. Nơi này, tất cả là không gian của Mục Lăng.

Mục Lăng nói, "Hai phòng đó xây thông với nhau rồi, phòng sách và rạp chiếu mini của lầu trên lầu dưới chung một chỗ."

Có bảy phòng ở lầu trên (lầu 2), còn lầu ba thì có ba phòng. Có một bể bơi rất lớn, còn cả một khu vườn, xa hoa lộng lẫy. Mục Lăng không nói cho Cố Bình An biết phòng dành cho khách ở lầu hai. Cô dạo một vòng ở dưới lầu, sau đó không cam lòng trở về lại phòng khách.

Phòng khách nhà Mục Lăng khoảng hai trăm mét vuông. Nên cô có thể cách xa Mục Lăng dù ở chung một phòng. Cố Bình An lại có chút buồn ngủ, cả một buổi tối bị Mục Lăng làm loạn, bây giờ rãnh rỗi, cô vô cùng buồn ngủ.

Nhưng cùng một phòng với sói, trong lòng cô vẫn bất an, làm gì dám ngủ chứ. Mục Lăng cảm thấy bà xã mình có chút đáng thương, aizz, thị lực bà xã mình có vẻ không tốt lắm.

Nếu anh thật sự cầm thú như vậy, cô còn có thể vẹn toàn đứng ở đây không chứ?

"Hôm nay em muốn hỏi anh cái gì?" Đột nhiên Mục Lăng hỏi.

Cố Bình An liếc mắt nhìn Mục Lăng. Có chút nghi ngờ sao anh lại đột nhiên đổi tính như vậy, Mục Lăng làm bộ làm tịch nói, "Thấy em đêm nay bị dọa sợ như vậy, với cả em cũng chủ động dâng hiến nụ hôn mình nhiều lần như vậy, xém chút nữa còn hiến thân. Anh miễn cưỡng cho em hỏi một câu, chỉ một thôi đó, em nghĩ cho kỹ đi."

Từ lỗ chân lông đến khóe mắt Cố Bình An một chút cũng đều hiện lên hai chữ không tin. Nhưng cũng không kìm được sự tò mò trong lòng, trầm giọng hỏi, "Vì sao anh muốn đính hôn với Lâm Viện Viện?"

Mục Lăng nheo mắt lại, hơn nửa khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối, thần sắt u ám. Vốn anh tưởng rằng Cố Bình An sẽ hỏi, giá trị của cô ấy ở đâu, hay khi nào sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này. Anh đã suy nghĩ kỹ đáp án rồi, có thể lưu loát trả lời.

Nhưng không ngờ cô lại hỏi về Lâm Viện Viện.

Ngay từ đầu đối tượng kết hôn là Lâm Viện Viện, Lâm Viện Viện đào hôn, trở thành Cố Bình An. Bởi vì Lâm Tú Lan chính là con gái gả bên ngoài duy nhất của Lâm Gia, ngoại trừ Lâm Viện Viện, thì chỉ còn Cố Bình An và Cố Doanh Doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.