Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 200: Em bị phim truyền hình lừa rồi



Mục Lăng là người tự phụ sao?

Hắn ta thế nhưng lại không biết, từ lúc bắt đầu, mặc kệ là thua, hay là thắng, hắn vẫn luôn là bộ dáng thong dong bình ổn như vậy, giống như mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn, thắng cũng im lặng, thua cũng như vậy, vui buồn không hiện, hắn ta đã từng cho rằng lời đồn chỉ là nói quá mức lên mà thôi, giờ gặp mặt chỉ sợ Mục Lăng so với lời đồn càng lợi hại hơn, lúc này đây Mục Lăng tới đảo Tử Vong cùng Hoắc Nhĩ Sâm liên hợp lại, chỉ sợ sự việc sẽ trở nên khó giải quyết hơn nhiều.

Roman vẫn luôn không tra ra được mối quan hệ giữa Mục Lăng và Hoắc Nhĩ Sâm, càng đừng nói đến tra ra được mối quan hệ giữa Mục Lăng với đảo Tử Vong, nếu không phải Mục Lăng chính miệng nói ra chỉ sợ Mục Vân Sinh cũng sẽ không biết.

Bọn họ tạm thời cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, vì vẫn chưa xác định được mối quan hệ giữa Mục Lăng và Hoắc Nhĩ Sâm.

Nếu chỉ là một tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm thì bọn họ một chút cũng không sợ, nhưng giờ lại có thêm một Mục Lăng khiến cho bọn họ có chút đắn đo, con trai nhỏ của tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm đã chết, cừu hận cũng coi như đã kết rồi, không biết tương lai sẽ như thế nào, cho nên, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Ánh mắt Roman, nhìn về phía bên cạnh Cố Bình An.

Đây là người phụ nữ thân thiết với hắn nhất, có lẽ, cô ấy có thể biết được mọi chuyện của Mục Lăng.

Bao gồm cả việc Mục Lăng ở trên đảo nhỏ, đến tột cùng là sắm vai nhân vật nào.

Roman thua tiền, nhưng không thua phong độ, vẫn bình tĩnh như cũ, người bên cạnh lại chịu không được, một lần thua này lại thua nhiều như vậy, so với một lần làm ăn của bọn họ còn nhiều hơn, bọn họ đều không thể hiểu nổi, đến tột cùng là Roman đang nghĩ cái gì?

Vì cái gì lại muốn đánh bạc với Mục Lăng.

Mặc kệ bọn họ có không cam lòng như thế nào thì kết cục cũng đã định, Cố Bình An chơi một buổi tối, vốn dĩ có hơi mệt mỏi, nhưng thắng nhiều tiền như vậy, tự nhiên cũng vui vẻ lên, cô mỉm cười nói, "Chúng ta về nhà đi."

Mục Lăng nói, thời gian bọn họ ở trên hòn đảo có thể sẽ kéo dài một chút, khoảng chừng là một tuần lễ.

So với trong nước, Cố Bình An thích ở trên đảo nhỏ này hơn.

Vui sướng tựa thần tiên.

Người một khi vui sướng, tâm tình cũng sẽ thả lỏng, buông tha rất nhiều việc, thậm chí cả góc nhìn cũng thay đổi, Cố Bình An cảm thấy này có chút nguy hiểm, rồi lại không thể ngăn cản, cái này khiến cho cô cảm thấy thật hoang mang.

"Đi."

Thắng một số tiền lớn như vậy, dĩ nhiên là phải đi xã giao, thời gian xã giao của Roman còn lâu hơn nhiều, Mục Lăng thì lại khác, hắn là cổ đông lớn nhất của sòng bạc này, giám đốc cũng biết nên làm thế nào, không cần hắn phải bận tâm.

Mục Lăng nói, "Lấy một phần mười của số tiền này, xem là tiền thưởng năm nay, phân phát cho công nhân."

"Vâng, Mục tiên sinh."

Giám đốc cũng là người từng trải, nên rất bình tĩnh, tiền thưởng mỗi năm ở đây đều rất nhiều cũng không để ý một chút như vậy, nhưng mà, nhiều thêm một chút cũng là thưởng, cấp dưới hẳn rất là vui vẻ, mọi người đều muốn đến đây làm nhân viên sòng bạc, chính là bởi vì ông chủ hào phóng, tiền thưởng lại rất nhiều, mọi người càng ra sức hơn, khách đến chơi cũng rất nhiều, Mục Lăng đối với việc kinh doanh sòng bạc vẫn luôn rất tâm đắc.

Cố Bình An nói, "Chúng ta thắng nhiều tiền như vậy, bọn họ có cho chúng ta đi hay không đây?"

"Việc này có muốn hắn ta cũng chưa chắc làm được a."

"Em xem trên TV đều diễn như vậy a, thắng tiền, sòng bạc bị tổn thất nặng nên chặn đường không cho đi."

Mục Lăng 囧, nha đầu này xem là cái phim gì vậy? Có đôi khi hắn thật không thể lý giải được trong đầu cô vợ bé nhỏ này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, nói cô ngây thơ đi, nhưng đôi khi lại rất thông minh, người nói cô rất thông minh khôn khéo, nhưng đôi lúc lại rất ngây thơ.

Xem ra, Cố Bình An một chút cũng không tin hắn là ông chủ của sòng bạc này a.

"Em bị phim truyền hình lừa rồi." Mục Lăng thực nghiêm túc mà đánh giá, "Ngu xuẩn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.