Cao Vân càng nghĩ càng bất bình, "Dựa vào đâu mà bắt chúng ta phải chịu kinh bỉ? Cố Bình An có tư cách gì nổi nóng với chúng ta, coi như là mẹ đề nghị để cho nó đi thế thân, Lâm Tú Lan không đồng ý, chúng ta có thể bắt bà ta đồng ý sao? Lâm gia sụp đổ, đối với bà ta có lợi ích gì? Bà ta cũng là con gái Lâm gia, lão già bất công như vậy, nói không chừng một khi phân gia sản, gia sản chúng ta được phân chưa chắc đã bằng Lâm Tú Lan, huống chi ba lại rất thương cháu ngoại, còn thương hơn cả cháu đích tôn, ai cũng biết chị em Cố gia chắc chắn sẽ được phân gia sản, mẹ cũng vì suy nghĩ cho lợi ích của mình mới bán Cố Bình An, dựa vào đâu mà bắt nhà mẹ phải chịu khinh bỉ?"
"Cố Bình An này đê tiện hèn hạ, từ nhỏ mẹ đã thấy nó không hợp mắt, mắt ông nội con thật sự là bị mù rồi, lần này may mắn gạt được ông nội con, nếu không để ông ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết ba con."
"Mẹ, đừng nói nữa." Lâm Viện Viện thở dài, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng cô xinh xắn, một khi thương tâm lên, làm người khác thương yêu, Cao Vân đau lòng vô cùng, "Con gái bảo bối, con đừng đau lòng, nha đầu Cố Bình An này, vốn lỗ mãn, không tạo nổi sóng gió gì đâu."
"Ừ."
"Mẹ nói con a, đào hôn làm cái gì vậy! Mẹ thấy dáng người Mục Lăng được, lại có tiền, kim cương vương lão ngũ (*), chuyện cười Mục gia, ai cũng không dám chống lại, gả cho hắn thật tốt, vô cớ lại cho Cố Bình An, đều do ** đem Mục Lăng nói đến đáng sợ như vậy, mấy người vợ chưa cưới lúc trước của hắn không biết tại sao lại chết, nghe đồn vừa già lại vừa xấu, ai biết... Aizz, không đề cập tới cũng được, lần này là chúng ta tính sai, nếu không đào hôn, con chính là vợ chưa cưới của Mục Lăng rồi." Ở trong điển lễ đính hôn, bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Lăng, vốn là nghĩ đợi xem chuyện cười của Cố Bình An, dù sao Cố Bình An và bà vẫn luôn không hợp, bà cũng không yêu thích Cố Bình An.
(*) Kim cương vương lão ngũ: Thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Ai biết, Mục Lăng đẹp trai phóng khoáng, là một nhân tài, trong nháy mắt bà cảm thấy Lâm Viện Viện đã giúp cho Cố Bình An được lợi rồi.
Cố Bình An lại dám chỉ vào mũi bọn họ mắng, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
"Mẹ, đừng nói nữa." Sắc mặt Lâm Viện Viện tối sầm lại, nếu không phải là bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn đào hôn.
"Bỏ đi, không nhắc nữa, chuyện này bỏ vào quá khứ đi, tính khí của Mục Lăng kém như vậy, vị hôn thê của hắn cũng chết một cách ly kỳ, đoán chừng Cố Bình An cũng không tốt đến mức đó đâu, chúng ta không cần trừng trị nó, đợi ông trời trừng phạt đi. Mẹ nhất định sẽ kiếm cho con một người tốt hơn cả Mục Lăng, con thấy Đường Dạ Bạch như thế nào, mẹ nhìn sẽ không sai, tuy rằng hơi đào hoa một chút." Cao Vân ảo tưởng, luôn cảm giác không ai có thể xứng với con gái ưu tú của mình.
Chọn tới chọn lui, cũng không có một ứng cử viên phù hợp.
"Mẹ, tạm thời con không muốn chuyện này, mẹ cũng không cần bận tâm."
"Làm sao không muốn đây, con so với nha đầu Cố Bình An kia lớn hơn ba tuổi, hiện tại nó đã đính hôn, con cũng không thể chậm được." Cao Vân nói.
"Mẹ, mẹ không cần quan tâm, trong lòng con đã nắm chắc." Lâm Viện Viện nói, "Hiện giờ con đang lo lắng, cô trong nhà không thích con, làm sao bây giờ? Ông chắc chắn cũng sẽ không thích con."
"Không thích thì không thích, con nghĩ chúng ta muốn trèo cao sao?" Cao Vân nói, "Thời điểm chia gia sản, Lâm Tú Lan không tới, cũng sẽ không thật sự không lui tới, coi như không lui tới, cũng không phải là lỗi của con."
"Mẹ, thật ra, con..." Lâm Viện Viện dừng một chút, vẫn là không nói gì.
Cao Vân hơi không kiên nhẫn, "Ba con và bọn họ còn có cái gì để bàn chứ, còn không ra."
Vừa mới nói xong, ba Lâm chầm chậm đi ra, bất mãn nhìn Cao Vân một chút, "Trên đường tới xin lỗi thì nói tốt lắm, làm bộ làm tịch làm gì."