Chồng Trước Siêu Sao Của Tôi

Chương 2: Trùng sinh



Ngôn Mộc Thanh vẫn chìm xuống, dòng sông này dường như không phải dòng sông bình thường, trước mắt cô càng ngày càng tối, bóng dáng bơi hướng cô cũng càng ngày càng mơ hồ.

Thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp, con người sẽ phản xạ có điều kiện muốn bắt đến gì đó có thể cứu sống mình. Cho nên, khi Ngôn Mộc Thanh đối diện với tử vong, cũng phản xạ có điều kiện hướng tới bóng dáng kia vươn tay. Giờ phút này, mặc kệ đã từng xảy ra cái gì, mặc kệ bọn họ đã trải qua bao nhiêu thống khổ, người cô có thể tin tưởng chỉ có mình anh.

Nhưng tầm mắt lại ngày càng mơ hồ, trước mắt ngày càng hắc ám, cô không biết giây tiếp theo, bản thân còn có thể chịu đựng được hay không.

Ngôn Mộc Thanh rốt cuộc vẫn buông tha, bàn tay vươn ra kia cũng dần dần thả xuống. Thân ảnh kia ngày càng gần, nhưng cô đã không còn khí lực chờ đợi nữa rồi.

Giống như mười năm này, chỉ có chính cô biết mười năm qua cô vẫn luôn chờ một ngày có thể thấy anh lần nữa.

Cô vẫn luôn chờ, ngày mai sẽ là ngày cô trở về thế giới có anh.

“A Sanh, khi tình yêu của chúng ta đi đến đích, em vẫn luôn chờ đến ngày mai để gặp anh.”

Nhưng là, em giống như không đợi được đến ngày mai rồi.

Nếu biết trước chúng ta sẽ có kết cục như vậy, em tình nguyện chưa bao giờ gặp anh!

~oOo~

Thời điểm mở to mắt, xung quanh toàn đầu người, mỗi người đều mở to mắt nhìn cô, Ngôn Mộc Thanh liền phát hoảng.

“Thanh Nhi!”

Ngôn Mộc Thanh sửng sốt, thanh âm này… Cô quá mức quen thuộc. Chớp mắt một cái, nhìn gương mặt cách bản thân rất gần, quả nhiên là anh. Trong lòng ngũ vị tạp trần, cô sợ nhìn thấy anh, càng sợ cảm xúc muốn nhìn thấy anh của chính mình.

Phương Lâm Sanh thấy Ngôn Mộc Thanh tỉnh lại, gương mặt vốn che kín lo lắng sợ hãi mới dần dần có cảm xúc khác. Anh khó nén kích động kéo Ngôn Mộc Thanh vào trong lòng: “Thanh Nhi, may mắn em không sao, làm anh sợ muốn chết…”

Thình lình bị ôm ấp, khiến Ngôn Mộc Thanh vốn mơ màng nay lại càng không hiểu gì, cứng ngắc để anh ôm lấy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, xấu hổ đẩy tay anh ra.

Phương Lâm Sanh ngẩn người, nhìn gương mặt không biểu cảm của Ngôn Mộc Thanh, anh bỗng nhiên có chút sợ hãi, dè dặt cẩn trọng mở miệng hỏi: “Sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

Ngôn Mộc Thanh vẫn không biểu cảm: “Phương Lâm Sanh, cám ơn anh đã cứu tôi.” Nói xong, cô kéo nhẹ quần áo ẩm ướt trên người, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Tiểu Hi. Nhưng mới đứng lên, lại đứng yên không biết làm sao.

Phương Lâm Sanh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. Không biết thế nào bị rơi xuống nước, cư nhiên tính cách đại biến. Anh theo Ngôn Mộc Thanh đứng lên, muốn hỏi rõ ràng một chút, liền nhìn thấy Ngôn Mộc Thanh mở to đôi mắt, thập phần xa lạ lại sợ hãi nhìn xung quanh.

“Đây… Đây là đâu? Tiểu Hi đâu?” Ngôn Mộc Thanh sững sờ ngơ ngác quay đầu, không hiểu nhìn Phương Lâm Sanh.

Sắc mặt Phương Lâm Sanh trầm xuống: “Thanh Nhi, chúng ta đi bệnh viện đi.” Phương Lâm Sanh cho rằng thời điểm cô rơi xuống nước có khả năng đầu đã bị đụng vào đâu đó mới có thể khiến tính cách của cô đại biến, hơn nữa đối với mọi thứ xung quanh đều xa lạ.

Trên đường đi bệnh viện, Ngôn Mộc Thanh nỗ lực đem chuyện vừa xảy ra một lần nữa chỉnh sửa lại.

Cô rõ ràng rơi từ trên cầu ở Cổ Thành xuống, vì sao tỉnh lại sẽ thành một cái bể bơi xa lạ. Còn có Phương Lâm Sanh đầy mặt lo lắng đang ngồi cạnh, cũng không giống bộ dáng lúc mới gặp lại. Gương mặt anh thiếu một ít tang thương, cũng không thâm trầm như vậy, giống như chỉ có đối bản thân cô lo lắng.

Đến cùng cô đã bỏ lỡ chuyện gì.

~oOo~

Phương Lâm Sanh đưa cô đi bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho cô. Cô ngồi trên ghế dựa đối diện bàn làm việc của bác sĩ, để kệ bác sĩ kiểm tra trên đầu mình. Ngôn Mộc Thanh còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, lại không biết làm thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im, cho bác sĩ kiểm tra. Cô cẩn thận nhìn bài trí trong văn phòng, lại đột nhiên bị lịch trên bàn làm việc khiến cho hoảng hốt.

Cô đưa tay với lấy lịch để bàn, động tác quá mạnh khiến bác sĩ sửng sốt.

Thời gian trên lịch… Là ngày mười bốn tháng sáu của mười hai năm trước.

Ngôn Mộc Thanh nghĩ, cô rốt cục hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Mười hai năm sau cô chết đuối ở dòng sông Cổ Thành, lại trùng sinh về mười hai năm trước. Một năm này, cô còn chưa có Tiểu Hi. Một năm này, người đàn ông tên Phương Lâm Sanh kia vẫn còn yêu cô.

Mười bốn tháng sáu! Ngôn Mộc Thanh bỗng nhiên sửng sốt, mười bốn tháng sáu của mười hai năm trước, bọn họ còn chưa kết hôn. Vậy có phải đại biểu cho việc, cô còn có cơ hội lựa chọn một lần nữa.

“Thanh Nhi? Sao vậy?” Phương Lâm Sanh thấy cô ôm một quyển lịch ngẩn người, liền cúi gập thắt lưng nhìn cô. Gọi cô hai tiếng cô vẫn không phản ứng, mày Phương Lâm Sanh nhăn càng sâu, quay đầu vội hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Bác sĩ vừa mới bị Ngôn Mộc Thanh dọa phát hoảng, khụ khụ, vòng trở lại sau bàn làm việc ngồi xuống, sau đó đứng đắn nói: “Đầu không bị thương, theo lời anh nói thì tôi nghĩ hẳn là bị kinh hách. Tôi sẽ viết đơn thuốc an thần cho cô ấy, trở về nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày sau hẳn sẽ không có chuyện gì.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Phương Lâm Sanh cầm lấy đơn thuốc bác sĩ đưa, bên cạnh Ngôn Mộc Thanh lại buông lịch xuống đứng dậy ra ngoài khiến anh vội vàng đuổi theo.

“Thanh Nhi…” Phương Lâm Sanh đuổi theo Ngôn Mộc Thanh, rất tự nhiên đưa tay kéo cô lại. Ngôn Mộc Thanh bỗng nhiên lại cứng đờ, chia cách quá lâu, cô đã không còn nhớ rõ độ ấm nơi tay anh. Trên cầu ở Cổ Thành quá vội vàng, cô thậm chí còn chưa cảm nhận được liền lại lần nữa chia ly.

Chia ly rất đau lòng, anh vừa chạm vào cô, cái cảm giác đau đớn khi rời xa anh lại dị thường rõ ràng. Cô mất tự nhiên quay đầu nhìn anh, Phương Lâm Sanh nào biết rằng trong lòng cô vừa rồi đã nghĩ rất nhiều: “Thanh Nhi, có phải còn có chỗ nào khó chịu hay không?”

“Phương…” Ngôn Mộc Thanh theo bản năng muốn gọi anh là Phương Lâm Sanh, lại lo lắng anh lại nghĩ rằng bản thân cô có vấn đề gì, vội vàng sửa miệng: “Tôi không sao, anh đi về trước đi, tôi muốn đi một mình.”

“Sao vậy?” Anh tràn đầy quan tâm, dè dặt cẩn trọng hỏi. Khiến đáy lòng Ngôn Mộc Thanh mềm nhũn, giọng điệu cũng dịu đi chút: “Tôi thực sự không có việc gì, anh đi về trước đi. Tôi… Tôi chỉ là… Chỉ là muốn đi tìm Điền Điềm.”

Sau khi rơi xuống nước, Ngôn Mộc Thanh quả thật có chút bất đồng. Phương Lâm Sanh thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi, cô cố ý nói vậy, anh đương nhiên không dám nói thêm cái gì, đành phải đáp ứng: “Vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì lập tức gọi điện cho anh. Còn có, trở về sớm một chút, hôm nay em rơi xuống nước, đừng ở ngoài quá lâu…”

“Ừ, tôi biết rồi.” Không đợi Phương Lâm Sanh nói xong, Ngôn Mộc Thanh liền xoay người đi trước.

Lưu lại Phương Lâm Sanh một mình đứng, vẻ mặt cô đơn.

~oOo~

Rời khỏi bệnh viện, đứng nhìn thành phố mà cô đã rời đi mười năm, lại có cảm giác giật mình như đang trong mơ.

Đời trước, cô mang theo đầy người vết thương, cô đơn rời đi. Sao có thể nghĩ đến, hiện giờ còn có thể lấy cách thức như vậy quay về, trở lại thế giới anh vẫn là của cô.

Nhưng về đến nơi này, cô mang theo trí nhớ kiếp trước, nhớ được những ngày hạnh phúc cùng bi thống sau này, cô làm sao có thể mặc kệ vướng bận đi đối mặt với Phương Lâm Sanh.

Ngôn Mộc Thanh lắc đầu, tính đi tìm Điền Điềm trước.

Điền Điềm là hàng xóm lúc Phương Lâm Sanh còn nhỏ, sau này cha mẹ Ngôn Mộc Thanh qua đời, bị bác của cô đón đi, trong nhiều năm hai người không gặp nhau, mãi đến lúc học đại học mới gặp lại.

Ngôn Mộc Thanh luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, sau khi ly hôi với Phương Lâm Sanh, cô một mình một người còn có Tiểu Hi, ngày trôi quá rất tệ. Nếu không phải có Điền Điềm cùng Trần Vũ giúp mình, cô sao có thể một mình sinh Tiểu Hi ra, còn có thể ở Cổ Thành mở tiệm trà.

Nhưng sau này đi đến Cổ Thành, Ngôn Mộc Thanh không dám liên hệ bọn họ nữa. Ngẫu nhiên gửi thư cho bọn họ, cũng chỉ nói một câu tớ tốt lắm.

Sau khi tốt nghiệp, Điền Điềm luôn làm việc cho một công ty kinh doanh quốc tế. Quê của các cô không phải ở thành phố này, nên Điền Điềm mới thuê một căn hộ nhỏ ở gần công ty, bên cạnh là nhà của Trần Vũ.

Hôm nay là cuối tuần, Điền Điềm chắc chắn có nhà. Ngôn Mộc Thanh đứng ngoài gõ cửa, không bao lâu sau Điền Điềm liền mở cửa ra. Còn không thấy rõ ngoài cửa là ai, đã bị Ngôn Mộc Thanh ôm chặt.

“Ai… Ai vậy… Đòi tiền đòi mạng hay là cướp sắc…” Điền Điềm nhát gan bị dọa, nói chuyện còn nói lắp.

“Điền Điềm, tớ rất nhớ cậu.”

Điền Điềm sửng sốt: “Mộc Thanh?” Cô nghiêng đầu nhìn, thật đúng là Ngôn Mộc Thanh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tớ nói tiểu thư Ngôn Mộc Thanh, cậu biết tớ nhát gian, có thể đừng dọa tớ được không?”

Ngôn Mộc Thanh ôm cô ấy không buông tay, Điền Điềm liền trêu đùa: “A, cô bé, tự mình ngã vào lòng tớ, cậu có ý đồ gì nha?”

Ngôn Mộc Thanh dở khóc dở cười, gắt gao ôm cô ấy một chút mới buông ra. Điền Điềm lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của Ngôn Mộc Thanh, sắc mặt không tốt lắm, trên người còn có chút lạnh, liền nói: “Sao vậy, hôm nay cậu không cùng Phương Lâm Sanh đi gặp người chế tác kia sao? Thế nào một mình chạy tới chỗ tớ, cãi nhau à?” Điền Điềm tặc lưỡi, cười: “Hay là chia tay a?”

Trước kia tình cảm của hai người rất tốt, trừ bỏ lúc Phương gia xảy ra chuyện, Ngôn Mộc Thanh cùng Phương Lâm Sanh cho tới giờ chưa từng nói lời chia tay đối phương. Cho dù là cãi nhau, cũng chỉ là chiến tranh lạnh, sau đó không lâu, mặc kệ có phải là lỗi của Phương Lâm Sanh hay không, anh đều là người nhận sai trước.

Điền Điềm luôn cười bọn họ là hai người mà giống như một người, cũng rất thích lấy chuyện bọn họ chia tay ra đùa.

Trước kia mỗi là nhắc tới đề tài này, Ngôn Mộc Thanh đều cười cười không để ý nàng, nhưng hôm nay sắc mặt lại xấu hổ.

Điền Điềm thấy vậy liền hoảng hốt, bật thốt lên: “Không phải thực sự chia tay chứ?”

Ngôn Mộc Thanh không trả lời, đi thẳng tới phòng khách ngồi xuống sofa. Điền Điềm ở phía sau ảo não tự vả miệng mình, mới đi qua ngồi xuống cạnh cô.

“Mộc Thanh… Như thế nào, cậu đừng im lặng vậy a. Hai cậu không phải đều quyết định nửa tháng sau đi lĩnh giấy kết hôn sao! Giờ phút này hai cậu lại nháo cái gì.”

“Không phải, cậu đừng suy nghĩ lung tung.” Ngôn Mộc Thanh buồn buồn nói. Quả thật, bọn họ hiện tại không chia tay, cũng tính toán nửa tháng sau kết hôn. Nhưng đây tất cả đều là dự định của Ngôn Mộc Thanh ở kiếp trước, giờ nàng sống hết một đời, là Ngôn Mộc Thanh đã trùng sinh, cần một lần nữa suy nghĩ chuyện này.

“Mộc Thanh a, cậu đừng vậy! Tuy rằng tớ thường đem chuyện chia tay của hai cậu ra đùa, nhưng hai cậu thực sự là một đôi tớ xem trọng nhất, nếu hai cậu mà chia tay, tớ thật sự liền không tin vào tình yêu.” Điền Điềm nghiêm túc nói.

Ngôn Mộc Thanh bật cười: “Chúng tớ chia tay hay không thì liên quan gì đến việc cậu có tin tình yêu hay không. Cậu đừng đặt áp lực lớn như thế lên tớ, tớ không chịu nổi đâu.”

“Này, Ngôn Mộc Thanh, tớ đang nói chuyện với cậu rất nghiêm túc đâu, cậu đừng cho rằng tớ nói linh tinh.” Điền Điềm không thể hiện bộ dáng cợt nhả lúc trước, đứng đắn nghiêm túc nhìn Ngôn Mộc Thanh nói.

Ngôn Mộc Thanh thấy cô ấy như vậy chỉ cảm thấy buồn cười, lại sợ cô ấy tức giận, nhưng bộ dáng nghẹn cười của cô càng khiến Điền Điềm giận không chỗ phát, đưa tay ra liền muốn véo cô một cái. Ngôn Mộc Thanh cười ngăn tay cô ấy: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Hai người bọn tớ không có việc gì, hôm nay tớ đến chỉ vì nhớ cậu thôi.”

“Vậy sao?” Điền Điềm không tin lắm: “Cậu xác định cậu nhớ tớ như vậy sao, hôm qua chúng ta mới gặp nhau xong.”

“Đúng vậy!” Ngôn Mộc Thanh đưa tay nâng gương mặt tròn tròn của Điền Điềm, tuy cô đang cười nhưng trong lòng sớm đã cảm động muốn khóc: “Tớ thật muốn cảm ơn thượng đế đã cho tớ quen biết cậu, thật cảm kích đời này có người bạn là cậu. Tớ hứa với cậu, về sau mặc kệ tớ có đi đâu, trải qua thế nào, tớ nhất định sẽ cho cậu biết, không khiến cậu lo lắng cho tớ. Điền Điềm, thật sự, thật sự cám ơn cậu.” Cô nói rất thâm tình, tuy rằng khóe miệng luôn giơ lên, nhưng nước mắt không chịu khống chế rơi xuống.

Đời trước, cô nợ Điền Điềm quá nhiều, còn chưa có gặp lại cô ấy thì cô đã chết. Đời này, mặc kệ cuộc sống gian nan cỡ nào, cô nhất định không thể lại cô phụ phần tình bạn này.

Cô vừa khóc, Điền Điềm liền hoảng, vội vàng đưa tay ôm cô: “Được rồi được rồi, cậu như thế nào vừa nói gió đã mưa rồi, đang yên đang lành khóc cái gì a. Tớ còn chưa chết, sao cậu bắt đầu khóc tang rồi.”

“Phi phi phi…” Ngôn Mộc Thanh từ trong lòng nàng rời đi, lau nước mắt trên mặt: “Cậu sao có thể nói như vậy.”

Thấy cảm xúc của cô tốt hơn một chút, Điền Điềm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ai! Cậu không có việc gì là tốt rồi. Đột nhiên chạy tới, hướng tới tớ vừa khóc vừa này tỏ tình cảm, tớ có thể không nghi ngờ mình bị bệnh nan y sao?”

Ngôn Mộc Thanh triệt để không nói gì, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, cũng nhìn không được nở nụ cười.

~oOo~

Lúc cô xuống lầu, sắc trời đã tối muộn, khi ở trong phòng không biết, ra ngoài mới phát hiện bên ngoài còn đổ mưa. Ngôn Mộc Thanh tay không đi đến, thậm chí ngay cả ví tiền cũng không mang, giờ phút này đứng ở hành lang, thấy nước mưa nhỏ xuống từ mái che, vẻ mặt hoảng sợ, liền quên lên lầu tìm Điền Điềm mượn ô.

Tất cả chuyện này xảy ra quá bất ngờ, cô rõ ràng êm đẹp ở Cổ Thành cùng Tiểu Hi chung sống, ngày qua ngày trôi qua bình yên, lại bởi vì gặp lại anh, khiến cho cô ngoài ý muốn rơi xuống nước, trùng sinh về mười hai năm trước. Cô vì không muốn mất đi Tiểu Hi mới trốn tránh Phương Lâm Sanh, nhưng cũng vì trốn tránh anh mà khiến cô mất đi Tiểu Hi.

Vận mệnh cho cô quay về mười hai năm trước, khi bọn họ còn chưa kết hôn, có lẽ thật đúng là cho cô một cơ hội lựa chọn lần nữa. Nhưng như vậy, cô liền thật sự không có cơ hội gặp Tiểu Hi.

Đời trước, trong tình yêu với Phương Lâm Sanh, an ủi lớn nhất của cô chính là có Tiểu Hi.

Sau khi rời xa anh, nếu không phải có Tiểu Hi ở bên cạnh, Ngôn Mộc Thanh thậm chí không dám nghĩ bản thân sẽ thành bộ dáng gì.

Cha mẹ chết sớm, cô sống cùng bác từ năm chính tuổi. Bác cầm tiền bảo hiểm của cha mẹ cô, trừ bỏ cho cô tiền ăn học đến hết trung học, còn lại cái gì cũng không cho cô.

Ngày Ngôn Mộc Thanh cầm được giấy báo trúng tuyển đại học, hưng phấn chạy tới trước mặt bác cho bác xem, nhưng bác lại lạnh mặt, đem giấy báo của cô ném xuống: “Một đứa con gái, đọc sách nhiều như vậy làm gì. Học phí quý giá như vậy, không còn đi học.”

Ngôn Mộc Thanh bạo gan nói: “Không phải còn có tiền bảo hiểm của cha mẹ cháu sao?”

Bác độc ác xoay người véo mạnh tay cô: “Chút tiền bảo hiểm của cha mẹ mày, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày cho rằng còn dư lại bao nhiêu. Mày muốn đi học, tự bản thân đi kiếm tiền đi, tao không có tiền nộp học phí cho mày. Tao nuôi mày lớn như vậy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Ngôn Mộc Thanh lúc ấy, tay ôm chỗ bị véo phát đau, cái gì cũng không nói xoay người tiêu sái rời đi. Sau này có một ngày, cô từ bên ngoài trở về, chỉ thấy cổng nhà bác khóa chặt, hành lý của cô ném ở trước cổng, mà gia đình bác cũng không thấy đâu.

Ngôn Mộc Thanh không khóc không nháo, kéo rương hành lý duy nhất của mình, đi đến quán ăn cô đang làm công, nhờ bà chủ cho cô một ký túc xá.

Cô cứ như vậy trải qua kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp. Sau đó kiếm toàn bộ học phí năm nhất đại học.

Ngôn Mộc Thanh còn đang nhớ lại, bỗng nhiên thấy dưới đèn đường ngoài chung cư đứng một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.