Đến nơi bên ngoài biệt thự của Chiến Gia,4 bánh xe dừng lại, trên nền đất còn phát ra âm thanh chói tai, mặt anh tức giận,lạnh lùng mở cửa xe, khuôn mặt lạnh băng nghiêm trọng bước vào cửa lớn.
Chiến phu nhân đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã thưởng thức rượu vang,cổ tay lắc lư nhẹ nhàng, mùi thơm của rượu vang như là mùi máu tươi,trong li rượu vang thuỷ tinh trong sáng vẽ qua một đường cong tuyệt đẹp.
Bà ấy nói Tôn Ngọc Kiều bị bệnh, nhưng đang ngồi cười vui vẻ bên cạnh bà ấy, ngoan ngoãn đang nói với bà ấy cái gì đó.
Hai người đang nói chuyện rất vui với nhau, không khí cũng rất tốt.
Dáng người cao to của Chiến Mặc Thần xuất hiện đứng trước cửa, lập tức khiến cho hai người phụ nữ chú ý.
“Mặc Thần!” Chiến phu nhân đứng dậy, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc, “hôm nay con làm sao lại muốn về đây thăm ta rồi, công ty không bận gì sao? Con nha,bận đến nỗi không phân được ngày đêm gì cả, vẫn tốt có Ngọc Kiều ở đây cùng với ta. Ngọc Kiều, mau đến đây, Mặc Thần của con về rồi này.”
“Chiến thiếu gia, xin chào.”
Tôn Ngọc Kiều từ đằng sau Chiến Phu nhân đi đến, ánh mắt đầy sự hứng khởi thích thú,nhưng bởi vì cẩn trong, mà không nói, “Mặc Thần ca ca” chào hỏi như vậy có hơi thân mật quá.
“Cô sao lại ở đây?” Chiến Mặc Thần cau mày, nhìn về phía cô ấy,vẻ mặt bất ngờ,còn đem theo vài phần không vui.
Tôn Ngọc Kiều trong lòng run sợ,có chút không xoay sở được nhìn về phía Chiến phu nhân.
Chiến phu nhân xử trí tốt vỗ vỗ vào tay cô ấy,quở trách nói, “ là ta gọi Ngọc Kiểu đến đây với ta,hai đứa cũng sống chung với nhau rồi, việc này đừng có kéo dài nữa. Để ta xem, qua một thời gian đính hôn rồi, bắt đầu chuẩn bị lễ vật thôi.”
Nhà Tôn Gia và Chiến Gia đều ngang nhau, tính cách của Tôn Ngọc Kiều vừa dịu dàng nhã nhặn, Chiến Phu nhân cũng rất thích.
Bà ở trước mặt Cố Phi Yên nói Tôn Ngọc Kiều đã là con dâu của bà rồi, không phải nói nói mà thôi.
“Bác gái, không cần phải gấp gáp gì cả,con và Chiến Thiếu gia còn chưa có yêu nhau.” Tôn Ngọc Kiều e thẹn rủ đôi mắt xuống,một mặt ngọc trắng hồng đỏ rực. Tay nắm lấy mép váy, có một chút khó chịu nhẹ.
Cô ấy bình thường tự nhiên thoải mái, chỉ có ở trước mặt Mặc Thần ca ca mới để lộ ra thần thái của thiếu nữ, kêu Chiến Phu nhân nhìn thấy lại càng thêm thích.
Thế nhưng, Chiến Mặc Thần lạnh lùng lên tiếng.
“Con không thể kết hôn, càng không thể cùng cô ấy kết hôn được.”
“Chiến Thần!”
“Tôn tiểu thư, phiền cô hãy giải thích với người nhà cô là như vậy. Tôi và cô không phải là mối quan hệ nam nữ.” Đôi mắt như chim ưng nhìn về phía Tôn Ngọc Kiều, trên mặt Chiến Mặc Thần vừa nghiêm túc lại lạnh lùng.
Sắc mặt Của Tôn Ngọc Kiều tái mét vô cùng.
“Con đối với con gái nhà ngừoi ta, làm sao lại là thái độ như vậy chứ?”
Chiến phu nhân bảo vệ Tôn Ngọc Kiều, gấp gáp vô cùng, “ ta lúc đầu kêu bố con không cần đưa ta đi, nếu như người đàn ông trong nhà này đều nói ta là tóc dài mà kiến thức hiểu biết ngắn, không hiểu mấy người sự theo đuổi của đàn ông, ta nói nhưng mấy người chỉ trả lời cho xong. Bây giờ tốt rồi, con sắp 28 tuổi rồi, còn không kế hôn sinh con, cũng không thể ghét niềm vui hân hoan của người phụ nữ này được,thật là ta rất sốt ruột. “
“Con có thể lấy vợ sinh con,nếu như mẹ không quấy rầy con!” Chiến Mặc Thần không đồng ý nói phản bác lại, thẳng thừng hỏi, “ Yên nhi đang ở đâu, con ohair đưa cô ấy đi.”
Chiến Phu nhân da đầu ngứa ngáy, “con...... đã biết rồi.”
“Vâng.”
“Con về khu biệt thự trước rồi mới về đây?”
“Đúng vậy.”
“Con, con không có lương tâm gì với đứa con gái này cả,ta còn cho rằng con đặc biệt đến đây thăm ta!” Chiến phu nhân vừa sốt ruột vừa tức giận, nghĩ phải chửi vài câu, lại không thể làm được.
Chiến Mặc Thần gặp hỏi không được gì, dứt khoát đi thẳng tự mình tìm ở trong các phòng.
“Con đang làm cái gì vậy, Mặc Thần, con dừng lại.”
“Mặc Thần.”
Anh tìm rất lâu, Chiến Phu nhân cũng ở đằng sau kêu anh rất lâu, Tôn Ngọc Kiều cũng làm vậy,nhưng trên khuôn mặt tròn đầy sự ngại ngùng.
Dùng với tốc độ rất nhanh, Chiến Mặc Thần nhìn lướt một vòng quanh biệt thự, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Cố Phi Yên, sắc mặt của anh giống như mây đen đè ép xuống, u ám đến khó coi.
“Rốt cuộc cuối cùng là cô ấy ở đâu?” Ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía Chiến Phu nhân.
Tuy là biết đây là con trai ruột của mình, Chiến phu nhân trong lòng cũng rất là sợ hãi, cảm giác như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm vậy.
“Ta, ta làm sao mà biết được. “ chân sau của Bà ấy lùi một bước, sắc mặt có chút trắng bệch,” cô ta nói để cô ta ở đường là được rồi,thì ta bảo với tài xe dừng xe, không có làm gì với cô ta cả.......”
Nói cũng chưa nói xong, Chiến Mặc Thần giống như là một cơn gió, đi nhanh ra ngoài cửa.
“Con nhìn xem nó, làm sao có thể như vậy cơ chứ?” Chiến phu nhân thật sự đau lòng.
Tôn Ngọc Kiều trong lòng cũng rất khó chịu, chỉ có thể an ủi bà ấy, “ có thể, Chiến Thiếu gia là đang rất gấp.”
...........
Vừa nóng vừa lạnh.
Trong căn phòng ngột ngạt đều là không khí nóng hầm hập, Cơ thể Cố Phi Yên phát nóng, rồi phát lạnh, rất là khó chịu.
Cô mở đôi môi thở,vẫn là trong lòng ngực khó chịu thiếu khi ôxy.
Cô họng khô rát,cô khó khăn lắm mới lấy được chai nước ở trên đầu giường, không nghĩ rằng tay vừa mới lấy được chai nước, cơ thể không vững bị ngã trên đất, đầu đập mạnh xuống đất, rất đau,sức lực yếu ớt để kêu đau cũng không có nổi.
Không giữ chặt nỗi cái nắp chai, nước ở trong chai đổ hết ra ngoài, cũng không có cách nào để uống.
Cố Phi Yên rất muốn khóc nhưng cũng không biết làm sao được.
Trên đầu có cái gì đó rơi xuống, tay sờ sờ, nhìn trên tay có máu tươi, vừa hoảng sợ vừa đau, cảm giác hoa mắt chóng mặt mãnh liệt đến, cô nhắm mắt rồi bị hôn mê bất tỉnh.
Không biết là bao lâu.
Mơ hồ mơ hồ, cô cảm giác có người bế cô từ dưới đất lên, dáng vẻ rất thương hại, tay sờ lên vết thương trên đầu cô, làm cô có chút đau, cô có rúm lại, cái người đó lại không đụng đến nữa.
Sau đó,hình như có cái gì đó luồn vào tay cô, chất lỏng mát lạnh vào trong xương vào mạch máu của cô, có cảm giác lành lạnh. Không để người sợ hãi, mà lại để ý trí của cô có vài phần tỉnh táo.
Công tác chuẩn bị cho sức lực, cô mở to mắt, muốn nói mình rất khát, khát sắp chết đến nơi rồi,nhưng lại không có sức lực để mở mồm.
Không dễ dàng gì có thể mở mắt, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng người cao to, giống như là một bóng mờ, người đàn ông diện mạo tuấn tú cũng đang làm to trong đôi mắt của cô.
Ánh nhìn của anh yên tĩnh mà đáng thương,biết nhu cầu của cô,đôi môi mềm mại ấm áp đang đặt lên môi cô, một chất lỏng ấm từ trong mồm anh ấy chuyền qua mồm cô, thoáng chốc cơn khát của cô được thoả mãn dễ chịu hẳn.
Lòng tham của cô nuốt luôn, giống như là một con cá khao khát nước vậy.
Đưa nước uống xong, cô vẫn còn cảm thấy không đủ, cô tự cho cái lưỡi nhỏ của mình tiến sâu vào mồm của anh, quấy rầy phiền phức, cô dùng cái này để biểu đạt sự khao khát của bản thân, đôi mắ chỉ mở một nửa cùng tràn đầy nước mắt.
“Đợi đợi, rồi đến.”
“Ưmm.......” Cố Phi Yên mơ hồ đáp lại một tiếng.
Trong lúc mơ mơ màng màng,cô chỉ biết hơi thở của người đó rất quen thuộc, rất làm người khác yên lòng.
Mùi thuốc lá nhạt nhạt, mùi hương bạc hà thanh mát.