Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 112



68112.

Được hay không được, nên hay không nên?

Đầu Cố Phi Yên loạn thành một đống.

Chưa nói Chiến Mặc Thần với Cố Minh Châu đã cắt đứt thực sự hay chưa, bây giờ cạnh anh ta còn có một Tôn Ngọc Kiều, có vẻ là con dâu do Chiến phu nhân đã chỉ định chọn, mối quan hệ như đống rắc rối, cô không muốn làm nữ chiến sĩ vượt chông gai.

Mặc dù cả người dễ chịu hơn không ít, nhưng Cố Phi Yên vẫn cứ không hài lòng không vực được tinh thần, quyết định không suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Lần này, cô thật sự có chút đau thương.

Không chỉ đau tâm, mà cả người đều đau.

Tối hôm đó bị tên khốn khiếp Chiến Mặc Thần kia loay hoay, dưới mưa tùy ý làm cô, không để ý cô xin tha, cô vừa vội lại vừa sợ, ngày thứ hai cơ thể liền không khỏe.

Vẫn ráng chống đỡ đến hôm qua, bị Chiến phu nhân cố ý cho một trận hứng gió dầm mưa, cơn cảm mạo lại bừng bừng khí thế hùng hổ đến, gần như muốn nửa cái mạng của cô.

Chỉ là…

Nếu như không phải Chiến Mặc Thần kịp thời chạy đến, cô sợ rằng mình sẽ bị đốt nóng đến ngu luôn.

Nghĩ nghĩ như vậy, Cố Phi Yên nhịn không được nhếch khóe môi.

Khẽ giật mình, cô vỗ vỗ khuôn mặt nóng hổi của mình, thầm tự mắng, “Đối tốt với mày một tý mày đã động lòng, đồ ý chí không kiên định!”

Dù sao thì, trước hết cô nên chăm sóc tinh thần đã, làm mọi việc ở quán rượu cho tốt đã!



Cố Phi Yên trở về vào buổi chiều, Úc Thiên Thần lại tới.

“Úc tổng, ngài đến đây để xem tiến độ sao? Nếu như có cách nghĩ gì, hoan nghênh ngài cho thêm ý kiến.”

Ông chủ đến rồi, Cố Phi Yên không thể không chào hỏi, vội vàng cười nhẹ tiếp đón.

Úc Thiên Thần đánh giá cô một chút, “Cô đeo khẩu trang làm gì?”

Mái tóc dài đến thắt lưng được dây buộc loạn thành một búi tóc đáng yêu sau gáy, gọn gàng sạch sẽ, nổi bật lên là đôi mắt trong veo đen bóng long lanh, rất to.

Nhìn cả người gầy đi trông thấy, rõ ràng mới mấy ngày không gặp.

“A?” Cố Phi Yên rõ ràng không lường trước được anh ta sẽ chú ý đến điều này.

Cô đeo khẩu trang là bởi vì con ho khan, không muốn lây sang cho người khác.

“Cảm rồi, vì vậy phải chú ý một chút.” Cố Phi Yên nhanh nhẹn nói, “Đây cũng là vì nghĩ cho Úc tổng ngài, vì tăng nhanh thật nhanh tiến độ quán rượu của chúng ta, phải đảm bảo sức khỏe cho nhân viên.”

“Miệng cũng ngọt đấy.” Úc Thiên Thần miễn cưỡng phất phất tay, “Được rồi, tôi đi đây.”

Cố Phi Yên, “…”

Vậy, anh ta đến đây một chuyến để làm cái gì?

Không thèm quan tâm đến tên thần kinh Úc Thiên Thần, Cố Phi Yên cả người vùi vào việc sửa sang trang trí.

Nhập tâm vào công việc, eo cô không nhức nữa, chân không đau nữa, đầu cngx không choáng, hoàn toàn không nhận thức đến vấn đề cơ thể có ổn không, giống như đc uống máu gà vậy.

Cứ như vậy bận rộn đến chạng vạng tối, Cố Phi Yên đưa tiễn người trợ giúp cuối cùng mới phát giác có chút đói bụng, chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó, bổ sung đầy đủ năng lượng.

Vừa đóng cửa lại, cô liền nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, “Bận xong chưa, có đi ăn cơm không?”

Vừa nghiêng đầu, Cố Phi Yên kinh ngạc mở to mắt, “Anh Sở Nghiễn!”

Người đàn ông dáng người thon dài dựa đứng bên tường, áo sơ mi trắng, một tay đút túi quần, khi cặp mắt đen tuyền nhìn qua, ý cười nho nhỏ trong mắt làm cho cả mùa hè nóng bức trở nên trong veo mát mẻ trong chớp mắt.

Không ngờ rằng Sở Nghiễn sẽ tìm được đến nơi này, Cố Phi Yên lúc đầu là kinh hỉ, chuyện khó xử trước đó đều quên.

Thấy trong mắt cô có sự vui sướng, gương mặt tuấn tú của Sở Nghiễn cũng nở nụ cười, thân thiết vuốt đầu cô, ánh mắt cưng chiều, “Gần đây rất vất vả sao? Anh thấy em có vẻ gầy đi.”

Nghe được Úc Thiên Thần nói cô đã trở lại, còn gầy đi, sinh bệnh, anh không chút nghĩ ngợi liền lái xe đến đây, ẩn nhẫn khắc chế trước đó toàn bộ đều uổng phí, từ do dự liền hạ quyết tâm, chỉ là… muốn thấy cô lần cuối cùng.

“Vất vả gì đâu, cái này gọi là giảm cân có hiệu quả!” Cố Phi Yên nói xong về mình, liền quan tâm hỏi anh, “Anh sao rồi, vết thương trên người đã khỏi chưa? Em rất lâu không đi thăm anh, em…”

Nói đến đây, không biết nên nói gì nữa.

Không biết phải tìm lý do gì, kỳ thực, cô vẫn luôn trốn tránh anh.

Vui mừng gặp lại giảm đi, Cố Phi Yên lại nhớ đến việc xấu hổ trước đó, ánh mắt né tránh, mất tự nhiên.

“Anh cái tên này, có phải là cả đời này quên không được chuyện em đen đủi lần trước không? Lần đó là ngoài ý muốn!” Lông mi dài vương một tầng sương mông lung, Sở Nghiễn cười cười bất đắc dĩ, “Nhưng anh chỉ mong vài năm sau, em có thể đứng trước mặt anh tự nhiên hơn một chút.”

“Vài năm sau?” Cố Phi Yên không hiểu, “Tại sao lại là vài năm sau?”

Dù tính là cô trốn tránh anh, cũng sẽ không muốn trốn đến vài năm không gặp a.

“Anh sắp ra nước ngoài rồi, công ty sáng tạo trong nước không phát triển, anh dự định đi nước ngoài thử liều mạng. Bạn học cùng đại học của anh ở bên đó, đúng lúc gần đây có liên hệ với anh, muốn cùng anh hợp tác làm một hạng mục.”

“…” Cố Phi Yên mắt trầm lại, rất không nỡ, “Thật sự phải đi sao?”

“Ừ, mai sẽ đi.”

“Anh Sở Nghiễn, anh không thể suy nghĩ thêm sao?”

“Xin lỗi, Tiểu Yên, anh đã lãng phí tấm lòng của em. Em vẽ rất đẹp, thiết kế xu hướng mới, rất có thần, đáng tiếc anh phải xuất ngoại, không thể để em giúp anh một lầ nữa Đông sơn tái khởi được.” Sở Nghiễn ánh mắt ôn nhu, phảng phất như được ủ loại rượu năm xưa trong đó, “Có điều, Tiểu Yên, anh sẽ luôn đặt em trong trái tim.”

Trong mắt đấu tranh một phen, Sở Nghiễn mở miệng nói, “Anh muốn trở nên thật cường đại, đủ để bảo vệ em, không muốn em vì anh hi sinh thứ gì đó.”

Lời này, buộc phải nói.

Tuy sẽ khiến cô ấy nặng lòng, nhưng anh càng sợ cô không hiểu thâm ý của anh hơn, làm cho ý nghĩa rời đi của anh không còn gì cả.

Cố Phi Yên quẫn bách cúi thấp đầu, hạ mắt, nghe đến câu này, lập tức nhìn anh, mấp máy môi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Anh ấy… Chẳng lẽ biết chuyện giữa cô và Cố Kiến Quốc?

Quả nhiên…

“Anh đi rồi, có một số điều em không cần khó xử, đáp ứng anh, làm điều mà em muốn đi.”

“Em không yêu anh không sao, anh không hối hận vì đã tỏ tình tâm ý của mình cho em, anh chỉ là muốn em hiểu một chút, khi em cảm thấy cùng đường không thấy lối thoát, anh sẽ làm con đường cho em yên tâm đi qua.”

“Em có thể tin tưởng anh.”

Cố Phi Yên kinh ngạc.

Sau lưng người đàn ông là lửa nắng ráng chiều như gấm, tia nắng hoàng hôn dát lên người anh một vầng sáng ấm áp, anh cúi đầu cười với cô, ánh mắt bao dung ôn hòa… Hình ảnh lúc này, cất giữ trong đầu Cố Phi Yên lâu thật lâu.

Cảm cúm không đánh bại được Cố Phi Yên, Sở Nghiễn rời đi lại khiến cô không biết phải làm sao.

Cô tự suy xét, có phải vì cô một mực trốn tránh, không xử lý tốt mối quan hệ với Sở Nghiễn, nên anh vì quan tâm đến tâm tình cô mà phải đi nước ngoài.

Cô cực kỳ áy náy, xoắn xuýt hai ba ngày, cô chịu đựng cơn cảm cúm gọi điện cho Sở Điềm Điềm hỏi thăm.

Do đó, Sở Điềm Điềm cực kỳ khinh bỉ nói một đoạn dài.

“Bạn học Cố tiểu thư, tôi khuyên cậu đừng xem trọng mình như thế a! Là đàn ông mà, rất khác với phụ nữ chúng ta, đàn bà con gái tình tình yêu yêu, đàn ông truy cầu vui vẻ, ai, anh tôi chính là muốn thử liều ở nước ngoài một phen, bước đến đỉnh nhân sinh, thành công vĩ đại, điều này có liên quan gì đến cậu hả? Cậu nghĩ rằng chỉ cậu lớn lên xinh đẹp chắc, tôi còn phải làm công chức nhỏ của anh tôi đây!”

Cố Phi Yên, “…”

“Đúng rồi, hôm qua tôi không biết cậu truyền nước ở bệnh viên, lúc tôi đến quán rượu, vừa vặn đụng phải hai người đang muốn tìm cậu, trong đó có người nào đó tên là Lữ Tiểu Trúc gì đó, cô ta nói cậu đưa cô ta vào sổ đen, không có cách nào liên hệ với cậu, bảo cậu mau chóng gọi đến, nói có chuyện gấp tìm cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.