Đây tính có được tính là lúc đầu gặp là người lạ, lần sau gặp lại thì thành người quen không?Con khỉ không nhanh như anh ấy?
Lắc lắc đầu khinh thường,Cố Phi Yên với tay lấy bộ quần áo trên trên giường đi tắm. Nhưng nhìn thấy chiếc áo bra màu đen rơi trên giường.
Lúc này, cô mới nhớ ra mình không mặc quần dài, bên trong áo cũng không mặc đồ lót, đều là cô mới cởi ra!có người sao..... Chiến Mặc Thần rất có khả năng đã nhìn thấy cô cởi quần áo rồi!
Nghĩ đến đây, toàn bộ người cô đều không tốt rồi!
............
Đêm muộn giữa ngày hè.
Chiến Mặc Thần đang đi trên đường bóng đèn đường sáng chưng, chiếc maybay màu đen đang đi chầm chậm đằng sau anh, anh một chút cũng không có ý lên xe.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm trọng, ánh mắt rủ xuống,đầu óc anh lẩn tránh kìm lòng không nổi như một mặt của bức tranh.
Bóng lưng của người phụ nữ đối diện với cửa sổ đang cởi quần dài xuống,để lộ một khoảng eo nhỏ bé trắng mịn màng,dáng đẹp không chịu nổi, nhìn bên dưới của cô chiếc quần lót màu đen bao trọn cái mông tròn trịa, vừa ngẩng đầu vừa ưỡn ra.
Anh đập vào cửa sổ, nhìn thấy cảnh này,ngây người ngay tại chỗ, mất đi tất cả các ngôn ngữ, quên đi cái mục đích đến.
Dường như còn không đủ để kích động người.
Lưng đối với anh ấy, cô lấy từ trong áo ra bộ bồ lót, động tác lười biếng lại dễ thương bước lên trên giường, khi cô quay người đối diện với anh, chiếc rèm mỏng nhanh chóng che lại trước ngực cô cảnh xuân. Anh có thể rõ ràng nhìn thấy nhô ra hai hạt đỏ xinh đẹp chào anh........
Thật sự là muốn mạng người!
Anh từ không luống cuống, nhưng,anh vừa xong phải chạy vào trong rừng mà trốn.
Không có cách nào.
Nếu như lại không đi,anh một chút cũng không nghi ngờ bản thân lại có thể đứng trước cô mất mặt vậy, cho dù là bây giờ, anh cũng phải cầm trên tay chiếc áo vét để che đi cái điều dị dạng trên cơ thể mình.
“Chiến thiếu gia, cậu vẫn không lên xe sao?” Giang Đào thò đầu ra ngoài cửa xe, gọi anh ấy, “ bên ngoài vừa ngột ngạt vừa nóng, trong xe vẫn là mát hơn một chút, làm cho người thoải mái, tâm trạng cũng không có khô. “
Giang Đào cho rằng Chiến Mặc Thần và Cố Phi Yên lại cãi nhau không vui vẻ rồi, cho nên tâm trạng mới không tốt, muốn đi một mình.
Thật không ngờ,nội tâm anh ấy đang nóng nảy.
Nhưng,ý kiến của anh được tiếp nhận, Chiến Mặc Thần dừng chân, cuối cùng cũng lên xe.
Trong xe không khí lạnh bao vây lấy anh, anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt dựa vào ghế đằng sau,lặng kẽ kìm nén bên trong.
Được một lúc,cuối cùng anh cũng trở lại bình thường.
Lúc này anh mới nhớ ra, vừa xong là anh muốn đến hỏi Cố Phi Yên có muốn đổi chỗ ở hay không, căn phòng cô ở không khí không được lưu thông,mở điều hoà thì rất khó chịu, không mở điều hoà thì lại nóng, ở như vậy không thoải mái, anh muốn đổi cho cô một căn phòng mới.
Vốn dĩ trực tiếp tặng cũng được, tài sản dưới tên anh rất nhiều, tặng cô ấy thì gàng ngọt như đường.
Nhưng, anh còn tính hiểu Cố Phi Yên, biết tính cách của cô ấy hơn nửa là không thể ở hai người khi không có mối quan hệ chắc chắn, nhận đồ đạc rất đắt của anh, cái cách này không có khả thi lắm.
Chỉ là,bây giờ anh lại lo lắng nhiều hơn nữa.
Căn phòng đó ngoài ở không thoải mái ra, thì quan trọng hơn là vấn đề an toàn!
Hôm nay là anh đập cửa sổ đi vào, ai biết ngày mai có thể sẽ là ai chứ? Cho dù anh bố trí sắp xếp người ở gần bảo vệ cô, không thể phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn được, nhưng...... nếu như có cái gì đó không mắt dài,vô ý nhìn thấy anh cảnh đẹp của anh ngày hôm nay, phải làm sao đậy?
Sau việc này đi khoét mắt cũng đã muộn rồi,còn không nhân lúc ngăn chặn sớm lại.
Ánh mắt đen sâu mở ra, Chiến Mặc Thần ánh mắt trầm lắng, lạnh nhạt nói, “ hãy đi thông báo, từ trong tối tăm điều hai người nhân viên nữ ra đây, để hai người đó bây giờ đổi. Đổi cho hai người bên ngoài vào,có thể trực tiếp đưa đi trước một tháng, có kinh nghiệm. “
Không thể không nói, một chút trên đây anh và Cố Phi Yên cuối cùng trái tim có linh hông cũng trở về.
...........
Ngày thứ hai.
Cố Phi Yên còn muốn đợi buổi tối cùng với Chiến Mặc Thần thương lượng ra một nguyên nhân đến, xem xem làm sao xử lý được việc của Viên Tiến, nhưng không nghĩ đến rằng, Lã Tiểu Trúc và Viên Tiến đến rất nhanh, rất hung hăng.
Buổi sáng 8 9 giờ, đang là ở bên ngoài quán bả đường phố lúc này rất náo nhiệt.
Ở gần quán bar có vài chỗ khu ở giá tốt, sáng sớm có không ít người đến đây đi bộ, cũng hoặc được trải qua vội vã.
Ở lúc này,Lã Tiểu Trúc và Viên Tiến bị người ta khiêng đến bên ngoài quán bả, vài người nhanh chóng cùng với bọn họ đến đây khéo ra vài cái băng rôn biểu ngữ, bên trên viết để cho mọi người nhìn thấy bàn luân ồn ào.
Ở đâu cũng không thiếu người nhìn, thời gian rất ngắn, bên ngoài quán bar đã tụ tập một nhóm người rất đông, chỉ chỉ chỏ chỏ,túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Sự việc càng ngày càng ồn ào lớn, người làm trong quán bar cũng chú ý đến.
“Cố Tiểu Thư, bên ngoài xảy ra chuyện rồi, cô nhanh đi xem xem.”
Cố Phi Yên đang xử lý tài liệu thanh toán mua hàng, bỗng nhiên một sư phụ làm thợ mộc chạy đến trước mặt cô, trên mặt đầy sự sốt ruột vội vàng.
“Có việc gì vậy ạ?” Cô ngẩng lên nhìn hỏi.
“Bên ngoài có người đang gây rối,hình như là nhằm vào cô.” Tiểu sư phụ do dự một lúc, “ nếu không, cô đừng có ra ngoài, hay là cô đi trốn đi?” Bên ngoài có một vài người đều không giống như là ngừoi tốt.
“Tìm tôi ư?” Cố Phi Yên cau mày nhẹ, thu dọn đồ đạc mọi thứ xong rồi bước ra ngoài.