Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 129



68129.

“Anh nói cái gì?” Cố Phi Yên trừng to mắt như gặp quỷ, “Ý của anh là, hiện tại… đây, cái bệnh viện này, cũng thành thuộc sở hữu của Chiến gia rồi?”

“Không phải Chiến gia, là bệnh viện tư của Chiến Mặc Thần, là tài sản riêng của anh ta.”

Cố Phi Yên, “…”

“Cô định làm thế nào?” Du Diễm Phong hỏi.

“Còn có thể làm thế nào, tiếp tục chuyển viện!”

Cố Phi Yên nhếch môi, khó nhọc cười.

Người đàn ông Chiến Mặc Thần này thật sự đủ kiên nhẫn, cô chuyển viện tới đâu, anh ta liền thu mua ở đó!

Nếu anh ta đã có quyền thế như vậy, vậy thì cô phải coi trọng anh ta hơn rồi, xem xem tốc độ hắn thu mua nhanh hơn, hay là tốc độ cô chuyển viện nhanh hơn!

Dùng tốc độ nhanh nhất, Cố Phi Yên lại chuyển viện.

Lần này, cô chuyển đến một bệnh viện công.

Bệnh viện Nhân dân Thành phố số 3, lần này, gã nào đó nhìn như trầm ổn thực tế lại phách lối vô cùng kia, cuối cùng cũng hết cách thu mua loại bệnh viện công này đi?

Bệnh viện tư nhân dễ nói, không khác gì công ty tư nhân không liên quan đến chính trị, muốn bán liền bán, muốn mua liền mua, nhưng… Bệnh viện công không giống như vậy, vừa có liên hệ với chính phủ, việc xử lý hiệp thương sẽ rất khó khăn, trong vòng một ngày tuyệt đối không thể đạt được hiệp nghị mua bán.

Cố Phi Yên lần này rất an tâm.

Cô cảm thấy, mình sẽ được chữa khỏi hẳn bệnh ở bệnh viện Nhân dân Thành phố số 3 này, rất chi là vui sướng.

Ngày thứ hai, cô không còn nghe được thông tin chính xác Chiến Mặc Thần thu mua bệnh viện nữa.

Nhưng mà…

“Anh nói cái gì? Anh ta trở thành cổ đông của bệnh viện này, nên…”

“Đúng vậy.” Lần đầu tiên Du Diễm Phong cảm thấy đồng tình cho Cố Phi Yên, “Cho nên, nếu cô không muốn bị anh ta quấy rầy, tốt nhất nên đến biệt thự của tôi ở. Tôi trực tiếp mời bác sỹ tư nhân đến cho cô, có thể chăm sóc cho tình trạng sức khỏe của cô trong thời gian thực, như vậy cô có thể không bị anh ta làm phiền, cũng có thể có được sự chăm sóc đầy đủ, không còn bị hao tổn tinh thần.”

Cố Phi Yên, “…”

“Cô thấy sao?”

“Tôi cảm thấy… có phải anh ta điên rồi?”

Vài ngày ngắn ngủi, không đến một tuần, Chiến Mặc Thần cứ thế mà thu mua hai bệnh viện tư nhân cùng cổ phần một bệnh viện công, anh ta quả thực bị điên rồi!

Cô chỉ muốn tránh anh ta một vhuts, như anh ta lại dùng cách này để chứng minh với cô anh ta sẽ không từ bỏ, đáng không?

Cô đáng giá không?

Nếu như trong lòng anh, cô đáng giá, vậy sao luôn liên tục làm cô tổn thương đến thế?

Hay là, anh đang giận, chỉ chờ cô khuất phục?

Nghĩ tới đấy, Cố Phi Yên khẽ cắn môi, một tia thất lạc lướt qua trong mắt cô.



Dù Du Diễm Phong có nói quá lời đề nghị như thế nào, Cố Phi Yên vẫn quyết định không dọn đến nhà anh ta ở.

Quan hệ của cô với Du Diễm Phong mặc dù khá tốt, cô không ngại làm phiền anh ta cẩn thẩn từng li từng tý như vậy, nhưng đến biệt thự anh ta ở… Điều này khiến cô cảm thấy là lạ.

Cô quyết định ở lại bệnh viện Nhân dan Thành phố số 3.

Hiện tại thời đại này, vào bệnh viện không khác gì đi vào lò sát sinh, đó gọi là thân bất do kỷ (do hoàn cảnh đưa đẩy) Treo số, nhìn sắc mặt bác sĩ, mặc kệ có bệnh hay không trước cứ phải đi kiểm tra rồi nói tiếp, có bệnh trị bệnh, không bệnh cũng phải cho một đống thuốc chăm sóc sức khỏe mang về từ từ mà uống, không có chuyện miễn.

Nói đã kiểm tra ở nơi khác? Xin lỗi nhé, bệnh viện chúng tôi không chấp nhận. Nếu không muốn kiểm tra thì quay về đi, đừng có chậm trễ thời gian, không thấy đằng sau vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng sao, bác sĩ không có thời gian lãng phí với với đồ mù lòa.

Cố Phi Yên có người hộ giá, tuy tránh được những thứ đo, nhưng vẫn bị chơi đùa không nhẹ.

Cô không muốn nhúc nhích nữa.

Chỉ có điều, cứ thế này, cô không thể tránh khỏi chạm mặt với Chiến Mặc Thần.

Anh dường như rất bất mãn đứng chờ ngoài cửa, thấy cô không có ý tứ dọn đi, ban đêm liền quả quyết chiếm cứ một giường ngủ trong hai giường bệnh, đường hoàng dự định qua đêm ở bệnh viện.

Cố Phi Yên nhìn Chiến Mặc Thần vụng về phủ chăn màn, sau đó ngồi xuống mép giường, mắt anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô đang không thể tưởng tượng được.

Vẫn là Chiến Mặc Thần mở lời, “Đêm nay tôi ngủ ở đây.”

“Anh… không sợ bị người ta chụp được, truyền ra lời đồn đại nhảm nhí, để Cố Minh Châu nhìn thấy sao?”

“Tôi với Minh Châu đã chia tay rồi, hiện tại chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần. Vả lại, tôi không lo bị người ta chụp được, không có một truyền thông nào chưa được sự đồng ý của tôi can đảm đưa tin về tôi.” Giọng nói Chiến Mặc Thần vẫn giữ trầm tĩnh như thường.

Đạm mạc, nhưng lại có đầy sức mạnh.

Tựa hồ, không có gì có thể làm anh biến sắc, càng không có gì có khả năng công thành được trái tim sắt đá của anh.

“Vậy anh ở đây, là có ý gì?”

“Tôi muốn em biết được quyết tâm của tôi.”

“Quyết tâm?” Cố Phi Yên vểnh khóe môi.

Chỉ là có quyết tâm, vậy có để làm gì? Chẳng lẽ lại có thể khiến cô yên tâm với thứ tình cảm chắc chắn sẽ thất bại này, không thèm để ý tương lai cô sẽ có kết cục đầy mình thương tích, để rồi cùng anh ta đánh cược một trận sao?

Không thể.

Dường như hiểu được đôi mắt Cố Phi Yên tràn đầy ẩn ý tự giễu, Chiến Mặc Thần vẫn chăm chú nhìn cô, dùng giọng nói giàu từ tính, nói, “Quyết tâm ở bên em.”

Cố Phi Yên, “…”

Vừa nhấc đầu, đối diện với cô là một đôi mắt phượng đen sâu thẳm, hình như những ngôi sao rạng rỡ trên bầu trời đều bị cất vào đôi mắt tĩnh mịch của anh, lóa đến mức, chỉ một chút nữa thôi, tâm cô sẽ thất thủ.



Tình trạng sức khỏe Cố Phi Yên, mỗi mọt ngày dần chuyển biến tốt đẹp.

Khi bác sỹ lần cuối cùng đến kiểm tra, xem tình trạng của cô, cuối cùng tuyên bố thứ hai cô có thể xuất viện.

Chỉ là sau khi ra viện, cô phải rất chú ý, không được xảy ra bất cứ va chạm gì đến đầu, càng không được để đầu chịu phải công kích nặng, hơn nữa còn phải tận lực tránh hoạt động quá mạnh.

Cố Phi Yên nhất nhất đáp ứng.

Trong nửa tháng cô nằm viện, việc tu sửa lại quán rượu của Úc Thiên Thần đã được hoàn tất, chỉ còn công việc thu dọn nữa là xong, có thể bắt đầu kinh doanh.

Cố Phi Yên vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, không chờ được muốn đi xem hiện trường.

Ngày thứ hai, Cố Phi Yên vừa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, vừa nói chuyện với Sở Điềm Điềm về chuyện này.

“Nửa tháng này tôi không giám sát ở hiện trường, cũng không biết hiệu quả thực tế có khác với tưởng tượng hay không, tôi rất lo lắng giám đốc quản lý xem không hiểu bản vẽ, để cho sân khấu nước của tôi bị dở dở ương ương.

Đối với những thứ mang tính chuyên nghiệp, Sở Điềm Điềm không nghe hiểu được, cũng không cảm thấy nhục, đôi mắt tròn to tràn đầy lo lắng, “Cậu lo cái gì nha, dù sao tu sửa không tốt, người thua thiệt cũng đâu phải là cậu, là tên khốn nạn Úc Thiên Thần kia cơ mà.”

“…” Cố Phi Yên vốn muốn phản bác lại chút gì đó, nhưng khi nghe lời Sở Điềm Điềm nói, bỗng nhiên hỏi, “Điềm Điềm, gần đây số lần cậu nói đến Úc Thiên Thần hơi nhiều nhỉ, có phải coi trọng anh ta rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.