Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 135



68135.

Ngày nào cũng bị thúc giục đi xem mắt, lúc nào là người cô đơn?

Cố Phi Yên sầu đến gãi đầu, mỗi ngày đều rụng tóc.

Nói làm sao bà Thẩm cũng không thông được, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm, chính là tự mình cải thiện tình hình này.

Muốn nghỉ ngơi cũng không được, chỉ có thể bận hơn.

Đến khi cô nói với bà Thẩm phải đi tìm tờ rơi kiếm việc làm, nếu không sẽ không có nguồn kinh tế, bà Thẩm mới không kiên quyết để cô ở bên Lục Tu Chi, để cô bận việc của mình.

Chỉ là mỗi ngày khi gọi điện, cô không tránh khỏi việc phải nhắc đến tên của Lục Tu Chi, dường như đã thành thói quen.

Đối với điều này, Cố Phi Yên chỉ cười cho qua.



Cố Phi Yên quyết tâm bắt đầu công việc, ngay lập tức hỏi vài bạn bè, lấy mẫu quán cơm và quán bar của Úc Thiên Thần, để họ giới thiệu cho mình một chút công việc, không giới hạn lớn nhỏ, ai đến cũng không từ chối.

Không bất ngờ, Du Diễm Phong là người đầu tiên liên hệ cô, trực tiếp hẹn cô hai ngày tại quán cà phê ở bách hóa Tinh Quang.

Hôm sau.

Cố Phi Yên ngủ dậy, sảng khoái đi tắm, ra ngoài mua nguyên liệu tươi về nấu ăn, làm xong hết thức ăn rồi đến bệnh viện, dự định trước khi bận rộn làm chút đồ ăn ngon cho bà Thẩm.

Sợ bà Thẩm lại hợp tác cô với Lục Tu Chi, Cố Phi Yên cơm nước xong xuôi mới đi, thấy vậy bà Thẩm chỉ có thể lắc đầu, cũng may không nói thêm gì nữa.

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra, không ngờ tới, khi Cố Phi Yên bước ra khỏi đại sảnh bệnh viện, lại chạm mặt Lã Tiểu Trúc tái nhợt tiều tụy.

Lã Tiểu Trúc sắc mặt nhợt nhạt đến bất bình thường, môi cũng không có huyết sắc, trong khoảng thời gian ngắn như già đi mấy tuổi. Cô ta cầm một tờ đăng ký, dùng sức che bụng, rất rõ ràng thân thể không thoải mái nên đến bệnh viện khám bệnh.

Cố Phi Yên tâm không gợn sóng, chỉ là khó tránh khỏi có chút thổn thức.

Từ sau khi sự việc quán bar xảy ra, cô tuyệt đối không còn là bạn của Lã Tiểu Trúc, không trở mặt thành thù là tốt lắm rồi.

Mặc kệ vì cái gì, Lã Tiểu Trúc và nhà họ Viên đều làm việc cho Cố Minh Châu, cô cảm thấy cô quá tốt bụng khi không tìm họ trả thù.

Lã Tiểu Trúc trải qua tốt hay không, cô không quan tâm, sẽ không tự dưng thánh mẫu giúp đỡ cô ta, Cố Phi Yên vừa thấy liền không chớp mắt hướng đến cửa bệnh viện, không chào hỏi Lã Tiểu Trúc.

Nhưng, cô lại bị Lã Tiểu Trúc gọi lại.

“Tiểu Yên!”

“…” Bước chân ngập ngừng, Cố Phi Yên vẫn là quay người lại nhìn cô ta, đạm nhạt hỏi, “Có chuyện gì?”

“Con của tôi đã không còn.” Lã Tiểu Trúc nở nụ cười khổ sở, không đợi Cố Phi Yên hỏi liền nói tiếp, “Chính tôi tự tay phá.”

“A…”

Lã Tiểu Trúc phá bỏ một đứa trẻ, làm một người phụ nữ, trong lòng Cố Phi Yên có chút khó chịu, thế nhưng người ta có lựa chọn của người ta, Lã Tiểu Trúc làm thế nào là tự do của cô, cô không muốn nói nhiều.

Cố Phi Yên không muốn nói, một lòng muốn đi, Lã Tiểu Trúc dường như lại muốn tìm đối tượng thổ lộ, không để tâm đây là nơi công cộng, liền kéo tay nói hết với Cố Phi Yên, như tìm được đường tắt để phát tiết.

“Cô biết không? Tôi và Viên Tiến là người cùng một thôn, chúng tôi từ nhỏ đã quen biết nhau, thành tích của chúng tôi đều rất tốt, đều tốt nghiệp trung học từ thôn ra, chúng tôi trở thành sinh viên đại học duy nhất trong thôn…”

“Thời điểm giấy báo trúng tuyển đến, hai bọn tôi đều rất vui sướng, bởi vì cùng thi vào một thành phố, hai nhà chúng tôi liền hỗ trợ lẫn nhau, chúng tôi cứ thế mà quen nhau.”

“Kỳ thực, trước kia tôi đã thầm thích Viên Tiến, hắn ta tuy lớn lên không đẹp trai, nhưng thông minh hơn tôi, mỗi lần đều đứng thứ nhất, còn tôi chỉ có thể ở vị trí thứ hai… Vì thế, lúc Viên Tiến hỏi có muốn tôi làm bạn gái hắn ta không, tôi liền không chút nghĩ ngợi đồng ý…”

“Nửa học kỳ sau của năm đầu đại học, sinh nhật Viên Tiến, tôi không mua được quà cho Viên Tiến, thậm chí hai chúng tôi đều không có tiền đi nhà nghỉ, liền tìm cơ hội giao mình cho hắn ta ở ký túc xá… Hắn nói sẽ đối tốt với tôi cả một đời, nhưng, hắn ta không làm được…”

“Bây giờ nghĩ lại, tôi khi ấy ngu ngốc biết bao nhiêu.”

“Tôi ở cùng cùng với hắn ta nhiều năm như vậy, móc tim móc phổi cho hắn, không nỡ ăn đồ ngon, bỏ tiền đưa hết cho hắn ăn, không nỡ mua quần áo, lại bỏ tiền cho hắn mua hàng hiệu. Thế nhưng hắn ra ngoài tìm được công việc, kiếm được tiền, liền quên đi lời hứa lúc trước với tôi, thường xuyên tán tỉnh phụ nữ bên ngoài, luôn luôn khiến tôi tổn thương, một lần lại một lần…”

“Lần này, hắn ta động chân động tay với cô, còn huyên náo đến mức khó coi như thế, tôi cuối cùng quyết định nói chia tay với hắn, hắn ta đáp ứng, nhưng tôi tuyệt không tin được hắn lại bị người ta phế đi. Cả một đời còn lại hắn không còn làm đàn ông được nữa, về sau cũng không thể có con, lại không muốn chia tay với tôi…”

“Người nhà họ Viên bức ép tôi sinh đứa trẻ này, bức ép tôi kết hôn với Viên Tiến, nếu không bọn họ sẽ nói những chuyện bẩn thỉu của tôi cho cả thôn biết, để cho cha mẹ tôi không ở lại thôn được nữa. Các nhà trong thôn rất bảo thủ, bọn họ nếu làm như vậy, nhà chúng tôi cả đời sẽ không ngóc đầu dậy được, tôi không dám để họ làm vậy, đáp ứng sẽ sinh đứa bé này, chỉ là không thể cùng hắn ta kết hôn…”

“Đúng lúc này, Cố tiểu thư xuất hiện, cô ta nói sẽ cho Viên gia 100 vạn để bọn họ ra tay với cô, vu khống cô chủ động câu dẫn Viên Tiến, sau khi câu dẫn không thành thì ra tay độc ác với anh ta. Cô ta còn nói, Viên gia dọa dẫm được cô bao nhiêu tiền, đều là dựa vào bản lĩnh của bọn họ, bọn họ có thể cầm về hết cho mình, đây cũng coi như doanh thu…”

“Vì 100 vạn này, Viên gia đã đồng ý, tôi vì để bỏ được đứa bé, cũng đáp ứng phối hợp. Thật không ngờ được, mọi chuyện sẽ phát triển như vậy, Cố tiểu thư té xỉu, không muốn cho họ 100 vạn, người nhà họ Viên lại tìm tới tôi. Tôi bây giờ không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình tìm một nơi khám bệnh, lén lút phá bỏ đửa bé, kết quả…”

Nói đến đây, Lã Tiểu Trúc lộ ra vẻ bi thương, đôi mắt hằn tia máu nhìn về phía Cố Phi Yên, “Tiểu Yên, cô biết không, cái phòng khám ác độc đó đã hại tôi cả một đời! Tôi, tôi về sau không thể làm mẹ được nữa, cô nói, đây có phải là báo ứng của tôi không? Đó là con của tôi a, nếu như tôi không bỏ nó, có phải về sau tôi sẽ được nghe tiếng nó goi mẹ không? Nhưng bây giờ, cả đời tôi sẽ không còn nghe được nữa!”

Cố Phi Yên một mực trầm mặc nghe xong chuyện đã trải qua, trong lòng không biết là tư vị gì, nghe được Lã Tiểu Trúc hỏi vậy, cô cũng không mở miệng.

“Tiểu Yên, cô có thể tha thứ cho tôi không?” Lã Tiểu Trúc lại hỏi, “Tôi hỏi câu này có chút riêng tư, nếu cô có thể tha thứ cho tôi, tôi có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, trong lòng cũng sẽ thoải mái hơn.”

“Tôi tha thứ hay không tha thứ, có quan trọng đến thế sao?” Cố Phi Yên đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.